Còn Có Thể Yêu?

Chương 9: Những lời đau đón




Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dương Tú Linh bị một lực mạnh mẽ đẩy ra.Với một cú huých, cô va vào mép thang cuốn, ngay phần bụng dưới. Cơn đau nhói ở bụng làm cô tái mặt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra. Nhưng cô vẫn nhìn chăm chăm Dương Hạ Lan, nghiến răng cố gắng lao toi. "Dương Hạ Lan, tôi giết cô!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hạ Lan lúc này đã lập tức nấp sau lưng Lưu Gia Thành, ra vẻ hoảng sợ như một con nai tội nghiệp.

Tay của Dương Tú Linh bị Lưu Gia Thành giật ra. "Dừng cái trò làm phiền của cô lại!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hôm nay Trấn Hải My cũng cùng Dương Hạ Lan đi kiểm tra. Bà ta đã nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi khi Dương Tú Linh bóp cổ cô ấy Trần Hải My hầm hầm đi tới, giơ tay tát vào mặt Dương Tú Linh một cái. "Con điên này! Mày định giết Hạ Lan còn không đủ sao? Còn định ra tay giết người ở đây à?" "Cô ta giết mẹ tôi!” Dương Tú Linh nhìn chăm chăm Lưu Gia Thành, lạnh cả người. "Người phụ nữ này tìm người làm nhục mẹ tôi, áp bà phải tự sát, suýt chút nữa giết chết bà "Lưu Gia Thành, em không biết cô ta đang nói cái gi."

Dương Hạ Lan nắm lấy góc áo của Lưu Gia Thành, trưng ra bộ dáng sợ hãi, vẻ mặt bị thương. "Cô ta nói em đã cướp người đàn ông của cô ta nên sẽ giết em trả thù! "Dương Tú Linh, sao cô không biết xấu hổ như vậy! Rõ ràng là cô đã giả làm chị gái cô để cướp chồng của chị cô!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trần Hải My chưa từng thấy người phụ nữ nào đáng khinh như vậy, vừa giơ tay lên liền giáng xuống một cái tát nữa.Dương Tú Linh theo bản năng muốn phần kháng, nhưng bàn tay đã bị Lưu Gia Thành siết chặt, rốt cuộc không nhắc lên được.

Thêm một cái tát, một cái tát nữa nặng hơn vào thẳng mặt Dương Tú Linh Mặt cô trở nên đỏ ngầu, sưng tấy, Khỏe môi chảy máu, cả người càng trở nên kinh khủng. "Lưu Gia Thành." Cô ngắng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt. "Chúng ta là vợ chồng một năm. Anh nó nhìn những người này cùng nhau bắt nạt em"



Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mẹ anh muốn đánh cô, nhưng anh đã nắm tay cô, vậy nên cô còn không có cơ hội chạy trốn. “Tôi chỉ thấy rằng cô muốn giết chị gái của mình" Giọng nói của Lưu Gia Thành không hề máy may am áp.

Ó, đây là người chồng mà cô đã gắn bỏ một năm! Và đây cũng là người đàn ông mà cô ... đã yêu một năm. Biết rằng anh ta không có tình cảm với mình chứ đừng nói là dành cho cô sự tin tưởng nhưng một năm nay. Cô vẫn như một kẻ ngốc, chìm đắm dưới sự quyến rũ của anh ta.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Còn đêm qua... cô chỉ đang đánh cước. Đánh cược rằng anh vẫn còn chút ít tình cảm còn sót lại với cô. Cô nghĩ mình đã thắng trong vụ đánh cược. Ít nhất, anh ta đã mua cơ thể của cô chứ không thực sự ném cô cho bạn thuộc hạ của anh ta như lời anh ta nói. Cô cho rằng ít nhất một năm tình cảm vợ chồng vẫn còn sót lại chút ít nghĩa tình.

Hóa ra là cô sai! Cô sai rồi! “Buông em ra!" Dương Tú Linh khó khăn giãy dụa

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tuy nhiên, lòng bàn tay to lớn của Lưu Gia Thành vẫn siết chặt lấy tay cô, không hề thả lỏng chút nào Dảng người Lưu Gia Thành luôn kiêu ngạo, giống như một vị hoàng để thanh cao. "Cho cô ấy một lời xin lỗi! Đó là điều mà tôi muốn." Lời nói của anh, không thẳnghi ngời “Anh muốn em xin lỗi cô ta?" Dương Tú Linh dường như đã nghe thấy một trò đùa hài hước nhất thế giới. "Cô ta đã hủy hoại mẹ em, đến nỗi mẹ em vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Vậy mà anh lại muốn em xin lỗi cô ta?" "Lưu Gia Thành, em thật sự không có làm những việc xấu xa như cô ta vừa nói. Em vẫn luôn điều trị ở bệnh viện nước ngoài. Anh cũng đã kiểm tra hồ sơ bệnh viện."

Dương Hạ Lan siết chặt góc áo của Lưu Gia Thành, vẻ mặt đau khổ: "Lúc đó em như chết đi sống lại. Làm sao em có thể quay lại làm những điều kinh khủng như cô ta nói?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trần Hải My không chịu được nữa chỉ vào Dương Tú Linh. "Dương Hạ Lan là một cô gái tốt. Cô đã hại con dầu tối đến mức như vậy, thân thể Hạ Lan còn chưa hoàn toàn bình phục, cô có biết không!" "Vậy mà cô còn dám đứng ở đây vụ oan cho con bé Cô thật quá đáng