Con Dâu Hoàng Gia

Con Dâu Hoàng Gia - Chương 3: Mộng ngày trước




Phượng Loan vì thuyết phục Đại bá mẫu đi tìm đường ca, phí hết một phen miệng lưỡi, nhưng hiệu quả cũng không lớn.

Đến cuối cùng nàng không thể không nói dối, "Cháu nghe Tam ca nói, bên ngoài đồn đại Vương thị cùng biểu ca của nàng qua lại thân mật, ca ca ra ngoài lần này...." Nàng vờ lộ ra vẻ mặt khẩn trương, "Có lo hắn sẽ đi tìm người ta gây chuyện hay không?"

"Cái gì?" Đại phu nhân nghe vậy liền giận đến phát run.

Lạp tức sai người đi Thanh Hư Quan tìm kiếm nhi tử, nghiêm lệnh bất luận trói, cột, đều phải đem người mang về! Lại nhiều lần căn dặn cháu gái, "Nhị nha đầu lời này nhất định không thể nói ra ngoài."

Phượng Loan biết bá mẫu coi mình là tiểu hài nhi, không kín miệng, phải nhiều lần cam đoan mới trở về sân của nàng.

"Buổi trưa tiểu thư ăn không nhiều, có đói bụng hay không?" Bảo Châu vì Đại Mạo được đi theo ra ngoài một lần, sợ mình bị chủ nhân xa cách, hầu hạ ngày càng tận tâm, một mặt thân thiết hỏi: "Hay là bảo phòng bếp nhỏ làm một ít đồ? Lần trước nô tỳ thấy canh hầm hạt sen cũng rất ngon..."

"Không ăn." Phượng Loan có nhiều tâm sự nên không chút kiên nhẫn phất tay nói: "Ta muốn đi nghĩ."

Bảo Châu sớm bảo phòng bếp nhỏ làm sẵn món điểm tâm, dự định khoe khoang lấy lòng, thấy tiểu chủ nhân không hứng thú, tâm trạng không khỏi có hơi thất vọng. Nhưng nhìn vào bọn nha hoàn trong Tinh Bão Nguyệt các, nhân tài đông đúc, nàng có thể từ một nha hoàng mua ở ngoài về, cho tới bây giờ đạt đến vị trí nhị đẳng nha hoàn, nghe thấy là biết bản lĩnh tất nhiên không kém.

Cho nên đè xuống thất vọng trong lòng, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Nàng quay người tự minh đi trải giường chiếu, còn không quên cẩn thận dặn dò, "Chỉ là tiểu thư vừa mới ăn cơm, tạm thời uống ly trà cho tiêu cơm rồi ngủ, miễn cho khi ngủ dậy thức ăn chưa tiêu làm cho không thoải mái"

"Ừ, đi thôi." Phượng Loan phất tay đuổi người, dặn dò một câu," Nhìn đại phòng bên kia, nếu tam gia trở về nhớ tới gọi ta ngay." Sau đó từ từ uống xong ly trà mới tới giường nằm xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết trôi qua bao lâu...

Phượng Loan cảm giác mình có chút khát nước, mấp máy môi nói, "Nước." Mở mắt ra, phát hiện mình nằm bên dưới giàn nho, ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang mơ hồ chiếu khắp cảnh vật bốn phía thành một màu vàng kim, nhìn không thấy rõ. Nàng giơ tay che mắt, trong lòng có chút không rõ hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Nha hoàn bưng nước trà lại cười nói: "Phu nhân chỉ mới ngủ một lát." Vừa đỡ nàng ngồi lên, vừa lấy chiếc gối gấm lót ra sau cho nàng rồi hạ thấp giọng, mang theo chút ý vui vẻ nói: "Vừa nãy Cao công công báo cho Tiểu hợp tử rằng chút nữa Vương Gia sẽ lại đây."

Phượng Loan trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong một lúc cũng không nghĩ ra, "Được, ngươi hãy đi chuẩn bị."

Lúc này nha hoàn mới cười hì hì rời đi.

Phượng Loan suy nghĩ một chút, Tiêu Đạc muốn tới đây, nghĩa là tối nay muốn nàng thị tẩm? Không biết tại sao, trong lòng sinh ra cảm giác kháng cự không nói được, có chút... không muốn hầu hạ hắn.

Ý nghĩ lớn mật này vừa xuất hiện, nàng lập tức sợ hết hồn.

Sao có thể khước từ phu quân cùng phòng?

"Nàng cũng rất biết hưởng thụ." Màu vàng kim trong ánh mặt trời, một giọng nói nam tử tao nhã như bàn thạch vang lên.

Phượng Loan ngẩng đầu nhìn lại.

Trong số các hoàng tử, Tiêu Đạc có vóc người cao lớn lực lưỡng nhất, thêm vào quanh năm luyện võ, giơ tay nhấc chân đều thấy phấn chấn nhanh nhẹn, trầm ổn mạnh mẽ, bước đi khí thế trước sau như một. Hôm nay hắn mặc toàn màu đen, trên cẩm bào dùng kim tuyến thêu bàn long tứ móng tường vân đồ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cả người thoạt nhìn thần quang sáng chói.

Ống tay áo của hắn giống như cách chim đại bàng, tư thái phong lưu ngồi xuống, "Tỉnh chưa?"

Phượng Loan ôn nhu trả lời: "Tỉnh rồi."

Như là bị câu nói thành thật này chọc cười vui vẻ.

Tiêu Đạc trong mắt lộ ra ý cười, đồng tử màu đen lóe ra ánh sáng dịu dàng hơn so với thường ngày, nhưng cũng vẫn là vực sâu nhìn không thấy đáy. Hắn đưa cánh tay rộng lớn ra, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng do quanh năm dùng cung tên, có chút thô ráp, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn như ngọc, cuối cùng... ngón tay dừng lại trên đôi môi đỏ thắm.

Phượng Loan vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, mấp máy nói nhỏ, "Vương Gia, đang ở bên ngoài đó."

Tiêu Đạc không để ý lắm, "Nơi này là vương phủ của ta." Bọn nha hoàn đã sớm lùi xa không thấy nữa, hắn càng thêm trắng trợn không kiêng dè, ngón tay dò vào bên trong cái miệng anh đào, nhẹ nhàng xoay tròn, ý cười trong mắt càng thêm mờ ám.

Mặt Phượng Loan lập tức nóng lên, mở miệng không được, mà cứ ngậm lấy ngón tay của hắn cũng không đúng.

"Sinh một đứa bé cho ta." Tiêu Đạc thân thiết ôm hông của nàng, đem chính mình dụi vào thân thể nàng, hô hấp thở ra mang theo nhiệt độ nóng rực, "Sinh nữ nhi, lớn lên dung mạo cùng nàng giống nhau...."

Hài tử? Mình và con trai của hắn đã không còn.

"Không" Phượng Loan bỗng la lên, kinh hồn bất định từ trong mộng tỉnh lại.

Bởi vì không muốn kinh động bọn nha hoàn đi vào, đỡ phải che dấu tâm tình, trở mình, nàng mờ mịt nhìn chằm chằm màn lụa thêu hoa tinh xảo, các loại hình ảnh trước mắt tất cả đều là của kiếp trước...

Trong lòng nàng khó nén được nỗi bi thương dâng trào.

Nói đến sau khi mình bị Tiêu Đạc sỉ nhục đã không đi tìm chết, ngoại trừ muốn sống, cùng bản thân của hắn cũng có quan hệ rất lớn. Thử nghĩ một người đang muốn tìm chết trở thành một thân thấp hèn không lọt mắt, đối với mình làm loại chuyện đó, chỉ sợ không cần chờ sau này, chính mình liền sẽ đập đầu chết ngay tại chỗ rồi.

--- nhưng hắn lại là Đoan Vương Tiêu Đạc.

Hoàng thất Tiêu gia có tiếng sinh ra mỹ nam, thái tử sáng chói như ngọc, Túc Vương mảnh khảnh nho nhã, Thành vương tuấn lãng phiêu dật, liền ngay cả bản thân Hoàng đế khi còn trẻ cũng làm cho một đám phi tần manh động. Cho tới Tiêu Đạc, tướng mạo của hắn không tinh xảo bằng thái tử, không thanh nhã như Túc Vương, so tuấn tú cũng không bằng Thành vương, nhưng nam nhân này là duy nhất.

Năm đó hắn tùy ý làm ra động tác thân mật mờ ám, cũng khiến cho nàng mặt đỏ tim đập.

Khi đó, chính nàng không khỏi cấp cho bản thân cái cớ.

Ngẫm lại xem, nữ tử nào sau khi thành thân cũng sẽ cùng nam nhân làm loại việc kia. Tiêu Đạc cùng mình, bất quá là đem thời gian thay đổi trước một chút mà thôi... không có gì quá mức.

"Bốp" Phượng Loan mạnh mẽ tát chính mình một bạt tai.

Thi thư lễ nghĩa đây? Đạo đức liêm sỉ đây? Đường đường là thiên kim tiểu thư Phượng Quốc Công phủ, từ nhỏ đã nhận sự dạy bảo, đọc đủ thứ thi thư mà lớn lên, lúc này lại thật không biết xấu hổ? Thực sự là sách đều đọc được nhưng trong lòng vứt hết đi.

Chỉ trong chốc lát, nàng không nhịn được lệ tràn khóe mi.

Chính mình đích thật là rất sợ chết, nhưng là...mình đã làm gì sai, sao vận mệnh lại đối đãi tàn khốc như vậy? Người của Phượng gia lại phạm phải tội ác tày trời cỡ nào mà muốn từng người từng người chết đi?

Đáng tiếc... không có ai trả lời.

"Tiểu thư?" Bảo Châu ở ngoài cửa hô, "Vừa nãy có tiếng động gì vậy?"

Phượng Loan hít sâu một hơi, áp xuống tâm tình, cố giữ thanh âm bình tĩnh, "Không có, ngươi nghe lầm rồi."

"Rõ ràng là nghe thấy..." Bảo Châu nhỏ giọng lẩm bẩm, nghe được bên trong không còn âm thanh, liền không dám nói nữa, chỉ phải đè xuống lòng tràn đầy nghi hoặc mà lui ra. Không khỏi có chút lòng nghi ngờ, buổi sáng ra ngoài dẫn theo Đại Mạo, sẽ không âm thầm thấy mình chướng mắt chứ? Sao cảm thấy tính khí tiểu thư nghiêm trang hơn, lại không ưa mình đây.

Nàng nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy Đại Mạo ở trong phòng.

"Phi." Bảo Châu thầm mắng chửi, coi như nàng ta thức thời, trở về liền không dám tiếp tục cùng mình tranh phong, nếu không mình sẽ không để yên cho nàng đâu. Trong lòng tính toán, chờ một lát lại mang ít đồ đi xem Bích Lạc, lấy lòng nhiều một chút. Tương lai Bích Lạc đi rồi, mình nhất định sẽ là ứng cử viên làm đại nha hoàn cho tiểu thư, đây chính là rất có phân lượng.

Vẫn đang suy nghĩ tâm sự của chính mình, bên ngoài liền có người đến.

Một tiểu nha hoàn đứng ở cửa, thanh âm hơi cao hô: "Nhị tiểu thư, Tam gia từ bên ngoài về rồi." Lại mang theo vài phần gấp gáp, "Đại phu nhân bảo người đi qua."

Bảo Châu vội vàng đi ra ngoài đáp: "Tiểu thư đang nghỉ ngơi, chờ ta thông báo một tiếng."
Tiểu nha hoàn thúc giục: "Thỉnh cầu nhị tiểu thư nhanh lên." Nàng giậm chân, "Chuyện của Tam gia Đại lão gia đã biết, nghe nói ngài lập tức về phủ thu thập Tam gia, không thể chậm trễ được."

******

Phượng Loan rửa mặt thay trang phục mất một lúc, thêm vào Phượng phủ rộng lớn, đoạn đường đi tới đại phòng Khởi Tản trai lại xa, thời điểm nàng tới nơi, đại phòng đã náo cả lên.

Đại nha hoàn Tử Đàn lặng lẽ tiến lên đón vội la lên: "Tam gia đã chọc giận Đại lão gia rồi."

Phượng Loan trong lòng cả kinh, chẳng lẽ bị việc nàng gặp Tiêu Đạc làm chậm trễ, không thể tới kịp ngăn cản Tam đường ca, vẫn là ồn ào hỏng chuyện rồi sao? Nàng nói gấp gáp: "Ngươi đừng hoảng hốt, trước tiên kể lại đại khái sự tình cho ta nghe."

Tử Đàn vội nói: "Tam gia hẹn nhóm bằng hữu uống rượu, uống chừng mấy ngày, sau đó không biết chủ ý của người nào, quả thực đi tới Thanh Hư Quan nhưng lại không khéo, biểu ca của Vương gia tiểu thư là Đỗ công tử cũng tới đó."

"Ừ." Phượng Loan nhẹ gật hỏi: "Thế rồi xảy ra đánh nhau?"

"Nhị tiểu thư đoán sự như thần." Tử Đàn ánh mắt kinh ngạc, chỉ là trước mắt không thể hỏi được việc khác, liền nói tiếp: "Hai bên chưa nói chuyện được vài câu đã động thủ, may nhờ phu nhân phái người đến đúng lúc, không gây ra đại họa. Tuy có người khuyên can, Đỗ công tử vẫn bị đánh vỡ mũi, chảy rất nhiều máu."

Phượng Loan lo lắng không phải điều này, ngắt lời nói: "Người trẻ tuổi nhất thời ăn nói bất hòa, cũng khó tránh khỏi." Nàng hỏi: "Còn có lời đồn nào truyền ra không? Nếu có thì lớn chuyện." Nàng hạ thấp giọng, "Vương gia tiểu thư còn mặt mũi nào nữa?"

"Không có, không có." Tử Đàn liên tục xua tay, "Đại quản gia Ngụy Đại Hà tự mình đi qua, lão nhân gia người ra tay, sao có thể loạn lên thêm? Nếu mà thời gian chậm hơn chút nữa, chỉ sợ cuộc ẩu đả là không tránh được."

Phượng Loan thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Thế nào lại đến tai Đại Bá Phụ rồi?"

Tử Đàn nhỏ giọng nói: "Trùng hợp Phụ Quốc Công phủ Phạm Ngũ Gia cũng ở đó, cùng đi chung với Đỗ công tử ngâm thơ. Hắn tức giận không chịu nghe khuyên, nhất định phải đi tìm lão gia phân xử, hỏi xem tình cảm thân thích còn muốn hay không? Ngụy Đại Hà sợ Phạm Ngũ Gia gây lớn chuyện hơn, không còn cách nào, chỉ có thể theo hắn đi tìm lão gia."

Phượng Loan gật đầu, "Thì ra là vậy."

Đang nói, bên trong vang lên tiếng rít gào than đau đớn của Phượng Thế Đạt, "A, ôi! Đau, đau đau..."

Phượng Loan vội vàng nâng váy bước lên bậc thềm.

Bên trong phòng, bọn nha hoàn sớm đã lùi ra ngoài hết, chỉ còn lại mấy vị chủ nhân.

Đại lão gia Phượng Uyên có dáng vẻ bề trên điển hình của người nhà họ Phượng, vóc người cao to khỏe mạnh, mặt mày ung dung, đang độ tuổi bốn mươi cường tráng mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ trầm ổn tao nhã của người làm chủ. Ông là quan lâu năm, được ban tước vị Quốc Công, tự nhiên là có một loại khí thế nghiêm nghị không che giấu được.

Càng không cần phải nói, giờ khắc này trong tay còn nắm một cây roi gia pháp thật dài.

Phượng Loan đi vào, liền cảm giác được một luồng sát khí phả vào mặt.

Phượng Uyên tuy ở phủ Quốc Công, vẫn là một nhân vật có một không hai trên triều đình. Còn tưởng có nha hoàn dám không nghe lời muốn xông vào, đang tính nổi giận, xoay mặt nhìn rõ người, "Tiểu Loan." Sắc mặt ông hơi hòa hoãn, "Tại sao ngươi cũng tới đây?"

Lời còn chưa dứt, liền hiểu ra đây là cứu binh do phu nhân mình kêu đến.

Cho nên không nói một lời, giơ tay đánh xuống thêm hung bạo, "Ngươi là đồ không có chí tiến thủ! Đánh gãy chân của ngươi, sau này sẽ không thể ra ngoài gây rắc rối cho ta!"

Phượng Thế Đạt trong họng ‘rên rỉ’, kêu lên: "Phụ thân tha mạng, cha, cha..." Trong miệng còn nói lời vô vị, "Cha, người thật là cha ruột của ta sao, chân của con trai gãy mất thôi."

Phượng Loan nghe được muốn cười nhưng không dám.

Đại phu nhân bên cạnh gạt lệ, "Lão gia, tiểu súc sinh này đã biết sai, người tha cho hắn đi."

"Đại Bá Phụ." Phượng Loan thấy đường ca đã được một bài học, đánh tiếp nữa chỉ sợ nửa tháng cũng không xuống giường được, vội vàng tiến lên ngăn cản, "Đại Bá Phụ chờ chút, trước hết xin nghe cháu gái nói vài câu."

Phượng Uyên gương mặt cứng ngắt, ngừng động tác.

Phượng Loan vội nói: "Theo ý của cháu, hiện nay trước tiên cần làm tốt hai việc." Giọng nói dừng một chút, "Thứ nhất, Phạm gia cùng nhà chúng ta là thân thích, ngoại trừ cùng một tổ mẫu (bà nội), Phạm Ngũ Gia còn là tiểu thúc tử* của đại tỷ. Đoạn tình cảm thân thích này không thể làm hỏng, đỡ cho đại tỷ thấy khó xử, vì vậy Tam ca cần mau qua đó tạ lỗi."

* em trai của chồng

Vốn Phượng Thế Đạt ở bên cạnh còn đang than "Ôi, ôi", vừa nghe phải đi Phạm gia nhận lỗi, tức khắc la lên, "Ta không đi! Ta đây không thèm nhìn bản mặt đáng ghét của tên Phạm lão ngũ kia..."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Đại phu nhân giơ bàn tay lên hù dọa hắn, "Tiểu tử muốn chết."

Phượng Loan quay đầu lại trừng mắt, "Ca ca đừng nói chuyện."

Phượng Thế Đạt xoay mặt đi thở hổn hển.

Phượng Loan nói tiếp: "Cho nên Đại Bá Phụ tức giận quá rồi, tốt xấu gì cũng phải chờ Tam ca đi tạ lỗi, vẹn toàn tình nghĩa thân thích, sau mới cẩn thận dạy dỗ Tam ca. Bằng không đánh bị thương, không thể xuống giường được mười ngày nửa tháng, không đi Phạm gia được, họ không biết còn tưởng chúng ta không thèm để ý tình cảm thân thích."

Phượng Uyên cầm gia pháp trong tay vỗ lên bàn, hung hăng nói với nhi tử: "Trở về sẽ trừng trị ngươi."

Trong lòng Đại phu nhân niệm một tiếng mô Phật, không có đạo lý nào đánh người lại đánh hai lần, chút nữa chỉ cần để nhi tử đi Phạm gia bồi tội, làm đủ lễ nghi, trượng phu có tức giận cũng sẽ chịu bỏ qua.

"Chuyện thứ hai càng khẩn thiết hơn." Phượng Loan tiếp tục nói: "Cháu được biết người hôm nay chính là biểu ca của Vương gia tiểu thư, Đỗ công tử. Nghe nói hai nhà chúng ta có ý định kết thông gia, chờ sau này Vương tiểu thư trở thành Tam tẩu, nói tới thì Đỗ công tử cũng sẽ là thân thích bên nhà mẹ vợ, lại càng sẽ kêu ngạo, Tam ca càng nên tới nhận lỗi."

Ở trước mặt Đại Bá Phụ, nàng không dám nói ra Đỗ công tử cùng Vương tiểu thư có lời đồn đãi.

Đại phu nhân thấy nàng nói chuyện chu toàn thỏa đáng, gật đầu tán thưởng.

Nhưng Phượng Thế Đạt lại là trẻ trâu, vừa nghe phải đi bồi tội với Đỗ công tử, làm sao chịu nghe theo? Muốn nói Phạm Ngũ Gia là tiểu thúc tử của tỷ tỷ ruột, tổ mẫu của hắn cũng xuất thân từ Phạm gia, thân càng thêm thân, hơn nữa không thể đắc tội với Phụ Quốc Công phủ, phải đi bồi tội miễn cưỡng nói còn nghe được.

Còn tên họ Đỗ kia có xuất thân gì? Đáng để chính mình đi cúi đầu chứ?!

Hơn nữa nghe đồn Vương thị và tên họ Đỗ có dính líu, mình mới không thèm cưới nàng vào cửa! Hừ, dòng dõi Vương gia đã xuống dốc, nữ nhi còn không trong sạch, có xứng làm thê tử của mình sao? Đánh chết cũng không muốn.

Lập tức hô: "Ta không đi!" Trên mặt hắn mang đầy vẻ giận hờn, "Cha, đừng nói gì hết. Con sẽ không đi nhận lỗi với tên họ Đỗ, nếu người tức giận thì cứ đánh gãy chân con đi."

Đại phu nhân vội vàng ấn vào người hắn, khóc ròng nói: "Ngươi tên nghiệp chướng này...."

"Tốt lắm!" Phượng Uyên lần thứ hai đưa tay cầm lấy gia pháp, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta sẽ tác thành cho ngươi."

Phượng Loan tức giận đến giậm chân, tiến lên liền vỗ vào đường ca, "Chút nữa sẽ đem may miệng ca lại." Mắt thấy bá phụ càng lúc càng tức giận, chỉ sợ một lát Tam đường ca chịu đòn càng nặng hơn, trong lòng nhất thời sốt ruột, lời nói liền thốt ra, "Đại Bá Phụ, cháu gái có lời quan trọng muốn nói."

Phượng Uyên cố nhịn xuống, "Có điều gì quan trọng, ngươi nói đi."

Lời đã nói ra, Phượng Loan không thể nói dối trước mặt trưởng bối, liền tìm một lý do, nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, --- nếu như mình tiên đoán một việc, sau đó trở thành sự thật, bá phụ có lẽ sẽ tin lời mình hay không? Có được sự tin tưởng tuyệt đối, rồi nói ra "giấc mộng" liên quan tới sự diệt vong của Phượng gia, liệu bá phụ có chịu nghe? Phải biết, Đại Bá Phụ là người Phượng gia ở trong quan trường được coi trọng nhất.

Dĩ nhiên, đầu tiên phải khiến ông tin tưởng tiên đoán của mình trước.

Phượng Loan tiến lên một bước nói nhỏ: "Đại Bá Phụ có thể mời người nói riêng một chút, là có liên quan đến Phạm Tướng quân."

Chân mày Phượng Uyên chau lại, rõ ràng đối với nàng rất là bất ngờ.

Phượng Loan cắn răng nói: "Xin mời Đại Bá Phụ đi thư phòng nói chuyện."

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, không ai dám hé răng, ngay cả hô hấp tựa hồ cũng tạm thời dừng lại.

Đại phu nhân nhấp miệng nhưng không nói lời nào, ngay cả Phượng Thế Đạt vẫn đang rầm rì cũng có tâm trạng tặc lưỡi, một mặt giật mình nhìn đường muội. Bé ngoan! Tiểu Loan bình thường nhìn rất ngoan ngoãn, nay lá gan so với mình còn lớn hơn.

Lại dám mời phụ thân đi thư phòng nói chuyện?!

Hắn không khỏi có chút sốt ruột, phụ thân đánh chửi hắn quen rồi, ngược lại không cảm thấy mất mặt, nếu như lát nữa phụ thân quát mắng Tiểu Loan hồ đồ hoang đường, hoặc là phất tay áo bỏ đi, mặt mũi Tiểu Loan phải để chỗ nào đây? Nàng chỉ là tiểu cô nương, da mặt mỏng, chịu không nổi uất ức, sợ là chỉ có thể khóc than.

Dù sao Tiểu Loan cũng vì cầu xin cho hắn.

Thôi, thôi, phải bỏ hết mặt mũi rồi! Trong lòng Phượng Thế Đạt ngổn ngang, quyết định chịu thua, ưng thuận việc đi bồi tội với tên họ Đỗ vậy, sau kiếm cách khác, trước tiên đem đường muội trên bậc thang cứu xuống đã.

Phượng Thế Đạt kêu lên một tiếng: "Cha..."

"Đi thôi, chúng ta đi thư phòng." Phượng Uyên thu lại vẻ mặt, nhấc chân bước ra khỏi phòng trước.

Phượng Loan nhanh chóng đi theo.

*******

Bên trong Tùng Phong Thủy các u nhã tĩnh mịch, Phượng Uyên hỏi: "Phạm tướng quân có chuyện gì?"

Phượng Loan chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt bá phụ, "Mấy ngày trước cháu nằm thấy ác mộng, mơ thấy..., mơ thấy Phạm tướng quân bị ngã ngựa." Nàng nắm chặt tay, nói ra bi kịch của kiếp trước, "Té chết."

Nàng nói ra tin dữ thật sự ở kiếp trước.

Nhưng Phượng Uyên nghe vào chỉ là lời nói hưu nói vượn, hoang đường! Chỉ nói việc nằm mơ đã không phải là thật, còn riêng bản thân Phạm tướng quân, thống soái chỉ huy trải qua nhiều thập niên chinh chiến sa trường, làm sao lại ngã ngựa mà chết? Ông không biết nên khóc hay cười, nếu như các con dám nói bậy như vậy, ngay tức khắc sẽ bị ăn đòn trên mặt rồi.

Nhưng Tiểu Loan....

Phượng Uyên đem bí mật kia ép xuống.

Ông xoa dịu tình hình nói: "Thôi, ta biết ngươi cùng lão Tam thân thiết, ngươi xin tha cho hắn nguyên là huynh muội tình thâm." Nói đến chỗ này, giọng điệu hơi dừng một chút, "Chỉ là sau này không cho như vậy nữa." Không có nói thẳng ra là nàng nói dối, mà chỉ nói: "Chuyện nằm mộng giả dối không có thật, không thể tin được."

Phượng Loan không dám cãi lại chỉ đáp: "Cháu gái nghe lời dạy bảo."

Phượng Uyên lại nói: "Trở lại nói với lão Tam, nếu hắn nghe lời chịu đi Phạm gia, Đỗ gia bồi tội, sau này không gây rắc rối, ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay. Còn nếu hắn vẫn chưa tỉnh táo, nhất định làm càn." Ông hừ lạnh, "Ta có nhiều con trai, đánh một đứa tàn phế cũng không đau lòng."

"Đại Bá Phụ yên tâm, cháu gái nhất định khuyên Tam ca đi bồi tội." Phượng Loan biết lúc này nói nhiều không thích hợp, nàng phải chờ đợi thời cơ đến, chờ sự tình của Phạm tướng quân biến thành sự thật, mới có thể làm cho Đại Bá Phụ coi trọng "giấc mộng" của nàng, sau đó lo lắng cho tương lai của Phượng gia, bắt đầu tính toán xem làm sao thoát ra.

Tất cả cần thời gian chờ đợi.

"Đi đi." Phượng Uyên phất tay, bưng ly trà xanh từ từ khuấy, trong lòng nhẹ nhàng thoáng khẽ thở dài.

Vốn không có ý định dạy dỗ nhi tử, bất quá nể mặt Phạm gia, không thể không đánh một trận, đồng thời kiềm hãm lại tính tình nhi tử thôi. Ngược lại là cháu gái, vì muốn cầu xin cho nhi tử mà nói dối. Trong lòng khẽ lắc đầu, vẫn là Chân thị không dạy tốt con gái, quá mức nuông chiều, tính tình này nên sửa lại một chút.

Nếu không tương lai gả cho người ta mà vẫn còn ngây thơ, ở nhà chồng nhất định chịu thiệt thòi.

Mỗi ngày Phượng Uyên đều bận tâm đến chính sự triều đình, chút chuyện xảy ra trong nhà như khúc nhạc dạo ngắn, không để trong lòng, đối với "lời nói dối" của Phượng Loan càng bỏ qua một bên từ sớm. Vẫn như cũ, trời chưa sáng liền rời giường, vào triều, tan triều, sau đó tới Lại bộ làm việc. Hôm nay vừa quyết định viết hai tấu chương, đương lúc đang sao chép, thì có tiểu thái giám vội vã đi vào.

"Bên ngoài mới vừa truyền tin tức, sáng nay Phạm tướng quân không cẩn thận bị ngã ngựa, đã qua đời."

Nhất thời Lại bộ như ong vỡ tổ,"Hả?! Phạm tướng quân bị ngã ngựa?"

"Là chuyện khi nào?"

"Không thể nào." Các quan viên Lại bộ mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận, "Phạm tướng quân chính là sinh ở lưng ngựa, lớn lên trên lưng ngựa, người biết bơi sao có thể chết chìm cơ chứ? Hay ngươi nghe lầm rồi."

Gương mặt Tiểu thái giám đau khổ, "Các vị đại nhân, tiểu nhân sao dám nói lung tung? Vẫn không muốn bị chặt đầu đâu."

Phượng Uyên càng kinh sợ, một giọt mực đậm nhỏ xuống tấu chương cũng không biết.

Phượng gia và Phạm gia, quan hệ của bọn tiểu bối khả năng không thân thiết, nhưng ông cùng Phạm tướng quân là biểu huynh đệ cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Mẫu thân Phạm thị chính là cô cô ruột của hắn. Bản thân hắn hơn ông chín tuổi, từ nhỏ cưỡi ngựa săn bắn cũng rất tinh xảo xuất chúng, chính hắn dạy cho ông thuật cưỡi ngựa.

Phạm tướng quân làm sao có thể ngã ngựa mà chết?

Đối với ông càng kinh sợ chính là, giấc mộng của Tiểu Loan....chuyện lớn như vậy lại xuất hiện trong mộng của nàng.

----lẽ nào nàng không có nói dối?
Dù Phượng Uyên trải qua trăm ngàn cục diện phong ba chính trị, cũng không ngờ bị sự tình quỷ dị như vậy khiến có chút kinh sợ, nhưng rất nhanh ông đã điều chỉnh lại cảm xúc, quay trở về phủ, phân phó: “Kêu Tiểu Loan qua đây.”
Nha hoàng đi ra rất nhanh đã trở lại.
“Nhị tiểu thư đi ra ngoài rồi ạ.” Nhớ tớI lời Tam gia dặn dò nhiều lần, nếu lão gia có nhắc tới nhị tiểu thư, muốn mình nói nhiều lời tốt, vì vậy vội vàng nói rõ, “Nghe nói vài ngày nữa, nhị tiểu thư sẽ tham gia thọ yến của Thái tử phi, nên ngồi xe cùng nhị phu nhân đến Trân bảo các chọn trang sức rồi.”