Con Dâu Hoàng Gia

Con Dâu Hoàng Gia - Chương 61: Một bước cờ sai




Bên này Tiêu Đạc đến Uy Nhuy Đường, không đợi người hỏi, vọt thẳng vào bên trong xem nhi tử. Chỉ thấy vú nuôi đang ôm tiểu thiếu gia đung đưa vòng vòng, yên lặng, chuyện gì cũng không có.



Hắn không khỏi sầm mặt lại, "Không phải nói thiếu gia bị dọa sao?"



Nếu như Vương Phi uống dấm chua kêu mình đến còn thôi, nếu là dùng nhi tử bị người hù doạ, cái này cũng không phải thê thiếp tranh thủ tình cảm đơn giản như vậy, mà là suy nghĩ sai lệch! Nhi tử là người kế vị phủ Đoan Vương sau này, chứ không phải là công cụ tranh thủ tình cảm.



Đoan Vương phi thấy mặt hắn tối sầm, vội vàng giải thích nói: "Là bị dọa sợ, khóc lâu lắm mới ngủ được."



Vú nuôi lập tức bế tiểu Quận Vương qua cho hắn nhìn, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương nước mắt, cái mũi nhỏ đỏ hồng, đích thật là bộ dạng mới khóc.



Cơn giận của Tiêu Đạc giảm xuống, sắc mặt vẫn còn thâm trầm, quay đầu hỏi: "Đèn lồng là chuyện gì xảy ra?"



Đoan Vương phi lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, tự nó phát nổ." Chỉ chỉ gian phòng bên cạnh, "Ngay tại bên kia, lúc ấy đèn lồng phát nổ, mành cửa lập tức bắt đầu bén lửa..., rất dọa người, còn tưởng rằng sẽ phát hỏa. Mọi người vội vả cứu lửa, ra ra vào vào bưng nước ồn ào, chắc là quá ồn, dọa nhi tử tới mức khóc lên."



Tiêu Đạc không chú ý quá trình, chỉ hỏi kết quả, "Hiện tại không có sao chứ?"



"Lúc này đang ngủ, xem chừng khá tốt." Đoan Vương phi trả lời: "Trời tối rồi, không muốn để đại phu tới đánh thức sự yên tĩnh của nhi tử, nếu đêm nay ngủ yên, định chờ sáng mai truyền đại phu tới." Bởi vì thấy sắc mặt trượng phu vẫn âm trầm, nhớ lại mình đã hai lần đem hắn từ Noãn Hương Ổ kêu tới, giống như là cố tình, chỉ sợ đã chọc hắn không vui.



Cho nên lại nói: "Vừa rồi ánh lửa ngút trời, người đến người đi, nhi tử khóc không ngừng, ta rất lo sợ, bây giờ không sao rồi Vương Gia trở lại đi thôi."



Tiêu Đạc thản nhiên nói: "Đã đến đây, chẳng muốn đi nữa."



Vương phi kêu mình từ Noãn Hương Ổ đến, chính mình lại trở về, bất kể là ý của ai, xem ra người ngoài đều đã cho là mình thiên vị Kiều Kiều rồi. Thứ nhất đối với danh dự của Vương Phi chủ mẫu rất bất lợi, thứ hai đối với Kiều Kiều cũng không tốt, thứ ba có vẻ mình rất ngu xuẩn, tựa như các nàng ở trên võ đài, mình là kẻ đần độn bị kẹp ở giữa cho thê thiếp đùa giỡn.



Thân thể Đoan Vương phi còn chưa khỏe hẳn, trải qua sự sợ hãi ban nãy, sắc mặt có hơi tái nhợt.



Lúc này thấy trượng phu cố ép xuống sự khó chịu, liền thở dài, phân phó: "Trời rất lạnh, Vương Gia từ bên ngoài qua đây khẳng định nhiễm khí lạnh, nhanh đi bưng chén canh gà nóng đến, để ngài uống cho ấm bụng."



"Không cần, ta dùng trà là được." Tới cùng Tiêu Đạc vẫn còn hơi tức giận, uống một ly trà nóng, nhìn thấy nhi tử ngủ ngon vô sự, tự mình đi vào buồng ngủ nghỉ ngơi.



Đoan Vương phi nhìn bóng lưng thon dài rời đi, khẽ thở dài: "Ai, làm sao lại khéo như vậy? Đều đúng lúc như thế." Trong nháy mắt tâm trạng của nàng chợt trở nên mê man, gần đây..., có quá nhiều chuyện kỳ quái rồi.



******



Sáng ngày hôm sau, lão đạo sĩ ở ngoài thành còn chưa mời vào phủ Đoan Vương.



Chân thị bên nhị phòng Phượng gia phái người đến, nói là mình bị bệnh, muốn đón nữ nhi về phủ trò chuyện, ---- Phượng Loan nghĩ, miễn cho đến lúc đó mình muốn phái xe ngựa của Vương phủ, Uy Nhuy Đường lại không cho, như thế này thì không có người nào có thể ngăn chặn, thoải mái ra cửa.



Phượng Loan không chỉ có đi, còn cầm luôn hộp đựng ba mươi vạn lượng ngân phiếu đi.



Khương ma ma khó hiểu hỏi: "Trắc phi, không phải buổi chiều chúng ta liền trở về rồi sao?" Mặc y phục này, lại mang trang sức quý giá, cảm giác giống như là muốn ở mười ngày nửa tháng.



Phượng Loan bĩu môi, nhẹ cười, "Chỉ sợ người ta không muốn cho chúng ta trở về."



"Trắc phi nói là..." Khương ma ma quýnh quáng, chỉ chỉ bên Uy Nhuy Đường, thấp giọng nói: "Người ta làm vậy, chúng ta cũng không thể ngoan ngoãn bỏ đi chứ." Bà lo lắng, "Đi dễ dàng như vậy, có thể sẽ không dễ trở về."




Phượng Loan vỗ vỗ tay của bà, mỉm cười nói: "Ma ma cứ yên tâm, trong lòng ta tự có chừng mực." Gọi Bích Lạc tới, tỉ mỉ dặn dò vài câu, "Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho xong chuyện này, đừng để người chạy."



Bích Lạc trầm mặt đáp: "Trắc phi yên tâm."



Đoàn xe ngựa 'lộc cộc' theo hướng Phượng gia chạy tới.



Mà bên kia, Mục ma ma đón được đạo sĩ trừ yêu nổi danh ở ngoài thành về phủ. Vừa vào cửa, bà nghe tiểu nha hoàn nói Phượng Trắc phi trở về Phượng gia, không khỏi ngẩn ra. Trong lòng kêu khổ, kịch còn chưa có bắt đầu hát, diễn viên đã chạy mất, vậy sau đó cần phải diễn như thế nào đây? Chẳng phải là sụp đổ rồi ư?



Nhưng mà cũng không thể không diễn.



Trước đó đều đã diễn hơn nửa tháng rồi, bày nhiều trò như vậy, chỉ vì Phượng Trắc phi không ở đây thì ngừng công kích, chắc chắn Mục phu nhân sẽ không đáp ứng! Thôi, thôi, dù sao kết quả đều giống nhau, bất kể nàng có ở đây hay không.



Lão đạo sĩ đã thu bạc, vào phủ, bắt đầu dựa theo kịch bản đã định diễn hí khúc.



Thiên linh linh, sau đó địa linh linh, lại đốt lá bùa, làm phép nước thánh, tóm lại vô cùng náo nhiệt, cuối cùng đem xui xẻo của hai miệng giếng trừ bỏ. Sau đó có người của Vương phủ, đổ nước thuốc lọc sạch nước bên trong, khử đi độc chuột chết, dù sao chỉ là dùng giặt y phục, qua mấy ngày sạch sẽ là có thể tiếp tục dùng.



Lão đạo sĩ lại bắt đầu trừ yêu nghiệt trên cây mai vàng, huyên thuyên một hồi, lại lăn qua lăn lại một lúc, sau đó nghiêm túc tuyên bố, "Yêu tà đã trừ, đại công cáo thành."



Mục ma ma cho người cầm đèn lồng bị cháy lại hỏi: "Cái này giải thích thế nào? Hôm qua còn tốt lành, đèn lồng này tự nhiên phát nổ, còn đốt cháy nửa mành cửa." Bà thở dài, "Quan trọng nhất là, đêm qua người đến người đi cứu hoả, dọa tiểu Quận Vương hoảng sợ."



Lão đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, rất có dáng vẻ, thần sắc nghiêm túc bấm ngón tay tính tính, sau đó hỏi: "Xin hỏi tiểu Quận Vương sinh vào tháng nào?"




Mục ma ma trả lời: "Tháng mười."



Ánh mắt lão đạo sĩ nheo lại, tiếp tục bấm ngón tay, "Đúng vào ban đêm?"



"Đúng, đúng là ban đêm." Âm thanh của Mục ma ma khá lớn, tựa như sợ người chung quanh không nghe được vậy, "Đạo trưởng quả nhiên thần cơ diệu toán, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể biết!"



"Chẳng qua là tính ra thôi." Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, nói: "Gần đây quý phủ có nhiều việc lạ, là vì có người bát tự tương khắc, xung đột với tiểu Quận Vương, cho nên dẫn đến nhân hòa mất cân đối."



"Còn có loại sự tình này?!" Vẻ mặt Mục ma ma khiếp sợ.



Lão đạo sĩ tiếp tục nói lời kịch đã chuẩn bị tốt, "Tiểu Quận Vương tuổi còn nhỏ, số mệnh chưa vững, mệnh mạch còn chưa trưởng thành, thêm nữa sinh ra ở ban đêm, mang theo âm khí, kiêng kỵ nhất là bát tự nữ nhân tương khắc, cho nên mới có một kiếp này."



"Vậy làm sao phá giải?"



"Ừm." Lão đạo sĩ trầm ngâm trong chốc lát, "Biện pháp tốt nhất, là để cho người có bát tự tương khắc rời khỏi Vương phủ, nếu những người này không rời đi, tạm thời tránh đi ba, năm năm cũng được. Đến khi tiểu Quận Vương lớn lên, đủ khí lực, chỉ cần bình thường những người đó không đến gần, lại có bùa phù hộ của bần đạo bên người, hẳn là không có vấn đề."



Mục ma ma nhanh chóng thay tiểu Quận Vương xin bùa đeo bên người, lại nói, "Kính xin đạo trưởng chỉ điểm sai lầm, tới cùng là loại người gì xung khắc với tiểu Quận Vương? Bất luận nha hoàn, bà tử, tạm thời đều sẽ đuổi đến thôn trang."



Nhóm người nha hoàn ma ma trong Uy Nhuy Đường đều hồi hộp, sợ mình phạm phải xung khắc, bị đuổi ra ngoài.



Lão đạo sĩ ninh thần lẩm bẩm tính tính trong chốc lát, cuối cùng nói: "Nữ nhân, cầm tinh con thỏ, trong khoảng hai mươi hai tuổi, người như thế có nặng huyết khí và dương khí mạnh, xung đột với tiểu Quận Vương nhất."




Lúc này liền có một cái nha hoàn cầm tinh con thỏ bật khóc.



"Khóc cái gì?" Mục ma ma khiển trách, cho người dẫn nha hoàn kia đi, lại nói: "Nhanh chóng điều tra thêm trong phủ xem còn có những ai cầm tinh con thỏ, bất luận là người nào, tất cả đều báo danh sách lên cho ta."



Người Uy Nhuy Đường làm việc rất có hiệu suất, không tới nửa ngày, liền tra ra tất cả nữ nhân cầm tinh con thỏ.



"Tổng cộng có sáu người." Quản sự ma ma trả lời: "Trừ bỏ nha hoàn vừa rồi của Uy Nhuy Đường, còn có một ma ma ở phòng bếp chuyên làm điểm tâm, một bà tử ở phòng giặt quần áo, hai nha hoàn làm việc nặng."



Mục ma ma cau mày nói: "Đây không phải mới có năm người sao?"



"Còn có một." Quản sự ma ma cúi đầu, ấp a ấp úng nói: "... Là Phượng Trắc phi."



"Tiểu Loan?" Đoan Vương phi ngồi bên cạnh nghe lời đáp thì thấy kinh hãi, trong lòng lại càng 'hồi hộp', nàng dùng ngón tay cấu vào lòng bàn tay, quát to: "Ngoại trừ Mục ma ma, tất cả lui ra!"



Các quản sự và nha hoàn đều nhao nhao cáo lui ra ngoài.



Mục ma ma giữ vững tinh thần, tiến lên phía trước hỏi: "Vương phi có lời muốn hỏi?"



"Quỳ xuống cho ta!" Đoan Vương phi quát lớn.



Mục ma ma cắn chặt răng, quỳ xuống.



"Nói!" Đoan Vương phi lạnh giọng hỏi: "Có phải ngươi đang giở trò hay không?" Chuyện kỳ quái trước đó cũng thế, cuối cùng quay tới quay lui lại rơi vào đầu biểu muội, chính mình cũng không tin, việc này thật sự vừa khéo như vậy! Nói cách khác, cho dù là thật đúng lúc, Vương Gia nhìn vào cũng sẽ đa nghi.



"Vương phi nương nương." Mục ma ma biết không thể gạt được nàng, lại không dám một mình gánh chịu tội danh, thấp giọng nói: "Đây vốn là ý tứ của Mục phu nhân, nghĩ tới tiểu Quận Vương tuổi còn nhỏ, sợ tuổi tác của thứ trưởng tử cùng tiểu Quận Vương quá gần nhau, tương lai huynh đệ tranh chấp thắng bại khó lường, liền hy vọng, tốt xấu cũng phải khiến Phượng Trắc phi mang thai trễ vài năm."



"Choang!" Nắp ly trà trong tay Đoan Vương phi lệch đi, rơi xuống tách trà, phát ra một tiếng vang giòn.



Mục ma ma cẩn thận nói: "Vương phi nương nương, tất cả việc này Mục phu nhân cũng là vì người."



Đoan Vương phi nhắm hai mắt lại, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi mở ra, "Ta sai lầm rồi." Trong lòng nàng vô cùng hối hận, hối hận chính là không nên nhất thời phiền lòng tố khổ với mẫu thân, đã quên mẫu thân có bao nhiêu kiêu ngạo, bao nhiêu độc đoán, bây giờ nhìn thấy mẫu thân quấy rối, bản thân mình rơi vào bùn lầy không thoát ra được.



Mẫu thân tính toán thật tốt, nhưng sao bà lại không suy nghĩ, với tính tình của Tiêu Đạc, hao tổn tâm sức mới chiếm được thiên kim của Phượng gia, chỉ đơn giản như vậy là đưa đi được sao? Huống chi, bên phủ Phụng quốc công sẽ đáp ứng sao? Đó là chưa nói đến nếu chuyện này truyền ra ngoài, trong kinh thành, người người đều biết mình là một đố phụ.



Phá hủy thanh danh của mình, đồng thời đó là phá hủy thanh danh của đám con cái.



Hơn nữa cho dù toàn bộ sự việc tiến triển thuận lợi, Vương Gia thật sự vì nhi tử mà nhượng bộ, đem biểu muội đưa đi vài năm, chẳng lẽ có thể bảo đảm cả đời nàng ta không trở lại? Bảo đảm Vương Gia sẽ quên nàng ta? Bảo đảm người của Phượng gia sẽ nuốt cơn giận? Nếu nàng ta sớm muộn gì cũng trở về, như thế bản thân mình thuận lợi nuôi nhi tử đến ba, năm tuổi cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.



Trong mấy năm đó, chính mình đều tìm không ra một điểm sai lầm nào của nàng ta, ngược lại là có vẻ nàng ta nhận hết ủy khuất, sau khi Vương Gia đem nàng ta trở về, chỉ biết càng thêm sủng ái, thương tiếc nàng ta mà thôi!



Phải biết, năm nay biểu muội mới mười bốn tuổi, ba, năm năm sau sẽ là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân.



Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Bước cờ này hoàn toàn đi sai rồi!