Con Dâu Hoàng Gia

Con Dâu Hoàng Gia - Chương 9: Phụ thân





Phượng Loan ra khỏi sân sau Hải Đường Xuân viện, tay run run, trong lòng tim càng nhảy loạn, một đường đi thẳng không ngừng cho đến khi tiến vào đình Lục Y ngồi xuống.


Trong đầu hỗn loạn sau một lúc chấn động mãnh liệt.


Bảo Châu thấy sắc mặt nàng khó coi, quan sát nói: "Tiểu thư...bị va trúng đầu sao? Đụng vào chỗ nào rồi?"


Phượng Loan cắn môi không nói lời nào.


Bộ dáng Bảo Châu thức thời hiểu rõ, nên không hỏi nhiều nữa, nhìn qua Thiến Hương ngoắc tay ra dấu, lặng yên không một tiếng động lùi ra bên ngoài đình, lưu lại một mình chủ nhân.


Sao lại như vậy? Tại sao có thể có chuyện như vậy?!


Phượng Loan không ngừng hỏi mình, trong lòng lại thấy kinh hãi, cũng thấy uất ức, nhiều hơn là không biết làm sao. Thậm chí nghĩ đến, nghe ý tứ của Chân ma ma, mẫu thân và người kia lui tới đã rất nhiều năm, như vậy mình... sẽ không phải, sẽ không phải con ruột của phụ thân chứ?!


Nàng bị suy nghĩ này làm giật mình.


Nhưng cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng kinh hãi, càng hoảng sợ.


---- đúng rồi, từ nhỏ phụ thân đã không thích mình.


Kiếp trước mình không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi mình là nữ nhi, mẫu thân vẫn không sinh ra nhi tử, vì thế phụ thân ghét bỏ mẫu thân và mình, yêu thương Cung di nương, và đôi song sinh thứ đệ thứ muội kia. Trong ấn tượng, mẫu thân chưa bao giờ đi hầu hạ phụ thân, phụ thân cũng không đến tìm mẫu thân, vậy thì tất nhiên không thích mình.


Trong một năm, chỉ vào ngày lễ ngày tết và sinh thần của ai đó, mới có thể gặp mặt phụ thân.


Kiếp trước lẫn kiếp này, trong cuộc đời của mình, phụ thân vẫn chỉ là một cái bóng mơ hồ.


Giống như từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu thân, chỉ có Khương nhũ mẫu và bọn nha hoàn. Mình còn tưởng rằng, cái gọi là nghiêm phụ (người cha nghiêm khắc) đều là bộ dáng này, không yêu chìu thân cận cùng con cái. Nhưng chính mình đã quên, vào ngày lễ ngày tết đều nhìn thấy phụ thân, ánh mắt của người đối với thứ muội Trinh Nương là có sự quan tâm và tình thương người cha.


Dù cho kiếp trước mình có chút ghen tị, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều.


Tưởng rằng do Cung di nương giỏi lấy lòng phụ thân, khéo léo khôn ngoan, cho nên mới khiến phụ thân quan tâm đến thứ đệ thứ muội, chưa từng nghĩ là có nguyên nhân khác. Mà với suy đoán hiện nay, vô duyên vô cớ...làm sao mình có thể nghĩ tới? làm sao có dũng khí gièm pha phụ mẫu?!


Không không không! Coi như mẫu thân và người khác có liên quan, mình không hẳn không phải con ruột của phụ thân.


Phượng Loan không ngừng hít thở sâu, bắt buộc cảm xúc bản thân phải bình tĩnh, từng chút một, từng phút từng phút, qua một lúc lâu mới xem như ổn định. Nàng bình tĩnh bước ra khỏi đình Lục Y, lạnh nhạt nói: "Thân thể mẫu thân không khỏe, ta đến Tình Tuyết Đường nói một tiếng với phụ thân, đi thôi."


"...Dạ." Con ngươi Bảo Châu chuyển động, không dám hỏi nhiều.


So với Hải Đường Xuân viện màu sắc rực rỡ, bày biện trong Tình Tuyết Đường rất đơn giản, vừa vào cửa lớn, chính là cổ thụ che trời, còn có những hòn đá hình thù kỳ quái lởm chởm, tùy tiện mỗi nơi đều có, thật sự thanh tịnh đẹp đẽ và sạch sẽ. Ngay cả bọn nha hoàn trang điểm cũng rất mộc mạc, tất cả chỉ toàn sắc màu xanh đen và xanh da trời, phảng phất như đang tiến vào một ngôi chùa cổ thanh tịnh.


Vì như vậy, khi còn bé Phượng Loan không hề thích đến Tình Tuyết Đường.


Vốn là phụ thân không thích mình, xưa nay không hề tỏ ra tươi cười, lại nhìn tới những cảnh tượng vô cùng vắng lặng này, càng cảm thấy cả người lạnh lẽo, từ đầu đến chân đều không thoải mái.


"Nhị tiểu thư?" Nha hoàn ở sân cửa lấy làm kinh hãi, sau liếc mắt ra hiệu cho một nha hoàn khác đi vào thông báo, chính mình thì cười nói: "Hôm nay sao người rảnh rỗi lại đây vậy? Đoạn đường này không xa, nhị tiểu thư đi mệt không?" Thần sắc mang theo vài phần căng thẳng, và cẩn thận.


Trong lòng Phượng Loan hiểu rõ, chính mình hầu như chưa bao giờ đặt chân đến Tình Tuyết Đường, nên bọn nha hoàn không quen.


Cung di nương từ giữa cửa đi ra, "Nhị tiểu thư đã tới." Nàng mặc một thân y phục màu xanh đá, nửa ống tay áo có thêu hoa, áo trong xanh nhạt, chiếc váy bên dưới có màu xanh biếc tương xứng, thanh nhã thuần khiết, thêm vào cử chỉ nhã nhặn, tướng mạo xinh xắn, không giống như một di nương, mà giống một người vợ cả của hộ nhà bình thường hơn.


Phượng Loan chào hỏi, "Cung di nương tốt."


Tuy mình không thích di nương và thứ đệ thứ muội, nhưng không thể nói là chán ghét.


Cung di nương xuất thân từ bên nhà bà con xa của Bình Nam hầu Cung gia, là đường chất nữ (cháu nội) của tổ mẫu. Bởi vì trong nhà sa sút, lại muốn giúp ca ca đi học, liền bất chấp, ủy thân cho phụ thân làm thiếp. Bởi vì tính tình nàng yên phận, làm người kính cẩn, luôn nghe theo quy củ, cũng không phải loại di nương xin đẹp thô tục nịnh hót, vì lẽ đó không khiến người chán ghét.


Hơn nữa, một năm mình cũng không gặp nàng được mấy lần, muốn chán ghét cũng không có cơ hội.




Giống với phụ thân, Cung di nương trong ấn tượng của mình cũng rất mơ hồ, hình như phụ thân, Cung di nương, và đôi thứ đệ thứ muội, đều là truyền thuyết của Tình Tuyết Đường.


Đi theo nàng lúc này, nâng váy bước lên bậc thang, trong lòng mình cảm thấy thật mờ mịt.


Bên trong đại sảnh, Phượng Trinh Nương và Phượng Thế Kiệt đồng thời hành lễ, "Nhị tỷ tỷ tốt." Quy củ nhưng xa lạ khách sáo, hai người đều bị mẹ ruột dạy dỗ từ sớm, quy củ, một câu nói nhiều cũng không có.


"Tam muội, tứ đệ." Phượng Loan nhẹ gật đầu chào hỏi.


Cung di nương tiến lên mấy bước, cười nói: "Lão gia, nhị tiểu thư tới thỉnh an người." Sau đó nghiêng người, làm đủ tư thế một thiếp thất nhu thuận, "Nhị tiểu thư xin mời."


Phượng Loan từng bước một đi vào chậm rãi, dưới chân giống như đeo chì.


"Ngươi nghĩ gì mà tới đây? Có việc?" Nhị Lão Gia Phượng Trạch ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, còn có chút thiếu kiên nhẫn, tựa như nói không có chuyện gì thì đừng nên đến quấy rầy như vậy.


Phượng Loan mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn tới thăm phụ thân thôi."


Ánh mắt Phượng Trạch lóe lên vẻ châm biếm, "Từ đêm 30 gặp ngươi, cho tới bây giờ đã là nửa năm, lúc này mới nhớ tới Tình Tuyết Đường? Qủa nhiên hiếu thuận."


Lời này có chút nặng, khiến cho Phượng Loan vô cùng lúng túng.


Cung di nương cảm thấy bầu không khí gượng gạo, muốn khuyên một câu, lại ngại thân phận di nương của mình, mở miệng nói thật không tốt. Lỡ như tiểu thư đang tức giận, không tiện phát tác, vậy không phải chính mình tự mình đưa đầu vào sao? Một di nương nho nhỏ, có tư cách gì mở miệng nói chen vào? Trong lòng vì chính mình thở dài.


Cái gì cũng không nói, khung cảnh này...làm sao mới thích hợp đây?


Vừa tính liếc mắt ra hiệu cho con gái, liền nghe nàng đã mở miệng, "Phụ thân." Phượng Trinh Nương tiến lên nở nụ cười, "Hôm nay tỷ tỷ cố tình sang đây thăm phụ thân, là ý tốt của nàng, phụ thân sao lại giận hờn chứ?" Nhưng cũng không dám khuyên nhiều, quay đầu nói: "Nhị tỷ tỷ, không bằng đến phòng em ngồi chơi một chút?"


Phượng Loan còn đang lúng túng, cố gắng mỉm cười, "Không cần làm phiền muội muội."


"Ta muốn nghỉ ngơi tịnh dưỡng." Phượng Trạch vóc người gầy gò, khuôn mặt trắng xám vì nằm giường bệnh lâu năm, chắc rằng vừa nãy có chút kích động, ho khan, "Khụ khụ..." tiện đà phất tay, "Được rồi, không có chuyện gì thì quay về đi."


Cung di nương mau tới bưng trà rót nước, Phượng Trinh Nương đưa khăn cho phụ thân, Phượng Thế Kiệt bê ống nhổ, cả nha hoàn cũng không cần đến, mấy mẹ con tự mình vây lại.


Phượng Loan nhìn thấy đột nhiên viền mắt nóng lên, sau đó trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.


Bên trong Tình Tuyết Đường, phụ thân, Cung di nương và thứ đệ, muội, bọn họ... bọn họ mới thật sự là người một nhà, tương thân tương ái, cha hiền con hiếu.


Chính mình...bất quá chỉ là người ngoài ở Tình Tuyết Đường này thôi.


Phượng Loan sợ nước mắt rơi ra, thừa dịp bọn họ bận rộn, im lặng quay người đi ra ngoài.


"Lão gia, đại phu nói người cần bình tĩnh." Cung di nương không ngừng vuốt lưng cho trượng phu, đấm nhè nhẹ, bận rộn một lúc mới thuận khí. Vừa nghiêng đầu đã không thấy Phượng Loan đâu, kinh ngạc nói: "Nhị tiểu thư đâu rồi?"


Phượng Trinh Nương lắc lắc đầu, ý nói không biết.


Phượng Thế Kiệt đáp rõ ràng: "Vừa nãy Nhị tỷ tỷ đột nhiên bỏ đi ra ngoài rồi."


"Không có quy củ!" Phượng Trạch nở nụ cười trào phúng, "Mẫu thân thế nào là dạy ra con gái thế đó!" Trong lòng tuy rằng oán giận, nhưng nhìn thấy một đôi nhi nữ trước mặt, sợ bọn họ nghe thấy sinh lòng nghi ngờ, lén trách bản thân, khiến các con gặp phiền phức, nên nói: "Các ngươi về phòng đi, có di nương hầu hạ là đủ rồi."


Cung di nương nghe trong lời nói có vẻ không ổn, vội vàng giục, "Đi đi, đi đi."


Trong lòng thầm than, phu nhân rõ ràng là một người thông tuệ, tướng mạo xinh đẹp, tại sao cùng lão gia tỏ ra xa lạ như vậy? Rõ ràng là phu thê, nhưng bộ dáng giống như cả đời không qua lại với nhau.


Có điều như vậy cũng tốt.


Mình vốn nhẫn nhục đi làm di nương cho Phượng gia, đã chuẩn bị tâm lý, trước tiên chấp nhận bị vợ cả làm khó dễ, chờ đến khi già nua, lại nhận hết sự bắt nạt của thị thiếp trẻ tuổi xinh đẹp. Rất có khả năng cả đời không sinh được con, thậm chí mất mạng, coi như may mắn sinh ra một đôi nam nữ, cũng phải sống phụ thuộc.



Nhưng tình huống hoàn toàn lại khác.


Lão gia và phu nhân mỗi người mỗi chỗ, tuy rằng không thể nói phu nhân hiền thục, chỉ biết trang điểm, nhưng chưa từng làm khó dễ mình, đại khái là... xem thường và không thèm để ý. Mà lão gia ngoại trừ thân thể yếu đuối, không có bất kỳ những tật xấu của đám công tử bột, đánh vợ, tham sắc, hoặc ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ngược lại vô cùng lịch sự nhã nhặn nói lý, ôn nhu săn sóc đối với mình.


Quan trọng nhất là, ngoại trừ trước kia lưu lại thông phòng Tê Hà bên ngoài, lão gia cũng không thu thêm bất cứ ai.


Bây giờ mình và Tê Hà cùng hầu hạ lão gia, khách khí lẫn nhau. Số mệnh của mình lại tốt, không chỉ sinh ra một đôi trai gái, chúng còn rất ngoan ngoãn, ngày thường mình cũng không cần đi lấy lòng vợ cả, là một di nương mình coi như là rất tốt số.


Chỉ mong vẫn được bình an suông sẻ như vậy.


******


So với Cung di nương lòng tràn đầy vui mừng và kỳ vọng, trong lòng Phượng Loan khó chịu chua xót không thôi, nhưng không dám khóc ra ngoài, mạnh mẽ ép xuống nước mắt tràn mi, uất nghẹn khiến lòng nàng nức nở không thôi. Nàng cảm thấy chính mình giống như không còn chút khí lực nào, toàn thân mềm nhũn, lòng bàn chân hư nhược, đầu óc mơ màng không rõ ràng.


Cho tới hôm nay mình mới chân chính thấy rõ, khi phụ thân nhìn vào mắt mình, không chỉ có lạnh nhạt, nơi sâu trong đáy mắt còn có sự căm ghét không che giấu được. Là bởi vì biết mẫu thân bất trinh? Hay còn là vì mình không phải nữ nhi ruột thịt của ông? Nghĩ đến nếu phụ thân nhìn mình thêm một chút sẽ cảm thấy buồn nôn.


Đáy lòng có một âm thanh nho nhỏ rít gào, không không..., mình là nhị tiểu thư Phượng gia Phụng Quốc Công phủ!


---- không phải con hoang.


Phượng Loan duỗi hai bàn tay ra chăm chú nhìn, trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài nõn nà, nhưng..., nhưng đột nhiên cảm thấy rất bẩn! Rất bẩn rất bẩn, so với kiếp trước cảm giác bị Tiêu Đạc chiếm đoạt còn dơ bẩn hơn! Gấp mười lần, gấp trăm lần, một ngàn lần!


Đột nhiên nàng nhớ tới, chẳng trách..., chẳng trách mẫu thân không thích đụng vào mình.


Nàng là cảm thấy con gái của mình bẩn, cảm thấy nàng cũng bẩn phải không? Thì ra là như vậy.


Phượng Loan cười tự giễu.


Có một số việc, trước kia không biết thì vẫn sẽ chẳng hay biết gì. Một khi đâm thủng tầng giấy mỏng kia, rất nhiều chuyện không rõ đều sẽ hiện ra, rất nhiều manh mối lộ ra không sót cái nào.


Phượng Loan nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.


Đúng rồi, muội muội gọi là Trinh Nương, đệ đệ gọi Thế Kiệt, ... Trinh? Kiệt? ... Trinh* khiết?! Phụ thân đặt tên cho đệ muội như vậy, là vì có vô hạn phẫn nộ với mẫu thân? Mẫu thân của nàng, đã sớm bất trinh * khiết.


*trinh khiết ý nói trong sạch thuần khiết


Trong lòng Phượng Loan chấn động, một lần nữa ép xuống nước mắt đang trào lên khóe mi.


"Ngươi làm sao đó?" Đột ngột có một giọng nói trầm ổn uy nghiêm vang lên.


Phượng Loan con mắt chua xót nhìn lên, thấy Đại Bá Phụ đang đứng ở cổng sân sau của đại phòng, vóc người ông cao to, khuôn mặt tao nhã, trên người bận bộ trường bào ở nhà màu chàm, mang vẻ oai phong nghiêm túc. Vội vàng đứng lại, "Cháu... không có chuyện gì." Nàng không biết nên giải thích thế nào, "Thật sự không có chuyện gì."


Phượng Uyên đi tới, đánh giá nàng, "Không có chuyện gì? Vậy tại sao lại có bộ dáng nhăn nhó như thế." Mí mắt ông giật lên, lập tức cho hạ nhân lui xuống hết, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi lại mộng thấy việc không tốt?"


"Không có, không có." Phượng Loan vội vàng trả lời: "Trước khi đại chiến Tây Lương, không có phát sinh chuyện gì không tốt." Thực sự không biết phải viện lý do gì, cúi đầu nói: "Chỉ là cháu, chỉ là..., vừa nãy đi đường cảm thấy hơi mệt thôi."


Phượng Uyên ngẩng đầu nhìn về phía trước hỏi: "Ngươi từ Tình Tuyết Đường đi tới?"


"Dạ." Phượng Loan gật đầu, "Cháu đi xem phụ thân."


"Có việc?" Ông cũng hỏi như vậy.


Phượng Loan lắc đầu, "Không có, chỉ là muốn qua thăm phụ thân thôi."


Phượng Uyên yên lặng một hồi, sau đó nói: "Ngươi đi theo ta." Dẫn theo nàng, hai người đi tới một gian phòng nghĩ nhỏ bỏ không bên cạnh, đóng lại cửa sổ hỏi: "Có phải bị phụ thân ngươi khiển trách?"



"Không có." Phượng Loan uể oải trả lời.


Trong lòng Phượng Uyên đã hiểu mấy phần, cau mày, "Phụ thân ngươi thân thể yếu đuối, bình thường cần yên lặng tĩnh dưỡng, không có chuyện gì thì không cần đi quấy rầy hắn, tự mình tìm chỗ nào đó tới trò chuyện là được." Sau đó lại nói: "Ngươi cũng từ từ lớn hơn rồi, không còn là một tiểu nha đầu, đã đến tuổi lấy chồng, nên hãy làm việc thận trọng một chút."


Nhắc tới lấy chồng, Phượng Loan càng không nhịn được uất ức.


Mình vốn không muốn gả đến Mục gia, vẫn còn muốn tìm mẫu thân bàn bạc, nhưng không ngờ nghe được một bí mật động trời như vậy! Nỗi lòng chập trùng bất định, càng đối với mẫu thân sinh ra căm ghét khó có thể kìm nén, không muốn gặp nàng, không muốn nói chuyện với nàng, nhưng như vậy việc hôn nhân của mình biết nói với người nào bây giờ? Để ai tới thay đổi đây?


"Rốt cuộc là ngươi bị làm sao?" Phượng Uyên thấy nàng có vẻ không ổn, trầm giọng nói: "Có việc gì thì nói ra ngay."


Trong lòng Phượng Loan hoàn toàn mờ mịt.


Nghĩ tới nghĩ lui, mình không muốn thấy mẫu thân bất trinh, phụ thân lại không để ý đến mình, tổ mẫu cũng vô cùng lạnh nhạt, đại phu nhân thì càng không dựa dẫm được rồi. Đường huynh, đường tẩu cũng không được, tuy Tam đường huynh đối với mình rất tốt, nhưng không thể quản chuyện hôn sự của mình. Như vậy bây giờ ở Phượng gia, dĩ nhiên chỉ còn có Đại Bá Phụ có thể nói thôi, có thể thay mình làm chủ.


"Đại Bá Phụ..." Trong lòng nàng đau xót, lệ tràn khóe mi, cũng không dám nhắc đến chuyện quan hệ của mẫu thân, nhỏ giọng nức nở nói: "Cháu, cháu không muốn gả đi." Chỉ dám nói sơ qua sự việc, "Mấy ngày trước, đại cô mẫu đến chơi. Nghe đám tiểu nha hoàn nói, nói là...muốn cháu gả cho Mục Tứ ca, nhưng cháu không muốn gả."


Phượng Uyên không rõ cau mày, "Ngươi là vì việc này mà khó chịu? Vì cái này đi tìm phụ thân ngươi?" Tâm tư ông xoay chuyển nhanh chóng, "Chuyện con gái, sao không đi tìm mẫu thân ngươi bàn bạc trước."


Phượng Loan không dám ngẩng đầu, mạnh mẽ ép xuống kích động trong lòng, trả lời: "Cháu có đi tìm, nhưng mẫu thân đang ngủ, không gặp được, vì vậy đi tìm phụ thân."


Phượng Uyên im lặng trầm mặc.


"Đại Bá Phụ?" Phượng Loan chờ giây lát, ngẩng đầu lên nói: "Người là chủ Phượng gia, hay là...người hãy khước từ việc hôn sự với Mục gia được không? Chỉ cần người và đại cô thương nghị là không có chuyện gì nữa."


Một lúc lâu, Phượng Uyên mới đè xuống cảm xúc chập trùng, mở miệng giáo huấn: "Đừng hồ đồ, giở tính tình trẻ con." Chuyện cùng kết thông gia với Mục gia, thê tử từng nói với mình, tuy Mục gia lão tứ không thể nói là nhân tài xuất chúng, nhưng không có thói xấu lớn gì. Thêm vào thế gia thông gia là chuyện thường, cũng không phải vì đối phương là nhân tài, bản thân mình cảm thấy không có gì không thích hợp.


Tại sao cháu gái lại chống đối như vậy?


Thấy nàng bướng bỉnh không lên tiếng, lại nói: "Ngươi cảm thấy Mục gia lão tứ có chỗ nào không tốt? Hay là..." Dừng một chút, bất tri bất giác tin vào mộng của cháu gái, "Ở trong mộng, mơ thấy Mục gia có chỗ không đúng?"


Lời này của Phượng Uyên, đúng là khiến Phượng Loan tỉnh ra.


Đúng vậy, mình có thể nói láo, nói rằng trong mơ thấy Mục Tứ gia có chỗ không ổn.


Có điều đang yên đang lành, nói xấu người khác thật sự không được tốt.


Trong lòng Phượng Loan rất rõ, ở Phượng gia Đại Bá Phụ vô cùng có phân lượng, chuyện ông đã định, sẽ không có ai dám phản bác, cũng không ai có thể phản bác. Việc này quan hệ đến đại sự cả đời mình! Cho nên tạm thời đè xuống thân thế có quan hệ bí ẩn, nhanh chóng sửa sang lại tâm tư, trả lời: "Không phải hắn không được, mà là... hắn đã có người trong lòng."


Trong kiếp trước, Mục Tứ gia và thê tử tổng cộng có ba nam ba nữ, như vậy cảm tình nhất định là vô cùng thân thiết.


---- điều này không tính là nói xấu hắn chứ?


"Ngươi mơ thấy cái này?" Bởi vì cái chết của Phạm Tiến Lương, và chuyện Phạm gia nhận con nuôi, kế thừa tước vị, đều bị nàng nói trúng, nên Phượng Uyên đối với nàng có mấy phần tin tưởng, nhưng lý do này, vừa nghe liền biết nàng đang nói láo. Không khỏi trầm mặt xuống, "Cái gì có người trong lòng hay không? Ngươi là con gái chưa xuất giá, làm sao có thể nói những lời này? Vả lại, ta nghĩ đây không phải ngươi mơ thấy, ngược lại càng giống là ngươi tự bịa ra."


"Thật sự, thật sự." Phượng Loan vội nói: "Mục Tứ ca cùng phu nhân sinh tổng cộng ba nam ba nữ."


Phượng Uyên thấy thật buồn cười.


Nhiều con cái cũng không có nghĩa là tình cảm vợ chồng rất tốt.


Mình và thê tử có tổng cộng bốn nam một nữ, cũng không phải là mình rất yêu thương nàng, bất quá bởi vì nàng là vợ cả, sinh ra được đều là con của vợ cả, càng có lợi cho việc giữ ổn định gia đình thôi.


Cho nên nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Được rồi, coi như ngươi nói là thật, cũng không đủ nói rõ vấn đề. Nhiều nhất là Mục gia lão tứ và vợ hôn nhân trôi chảy mà thôi." Dừng một chút, "Ngược lại có thể thấy được hắn tôn trọng người vợ cả, coi như là ngươi gả đi, như thế có thể sinh ba nam ba nữ rồi."


Làm sao lại tự đem mình cuộn vào đây chứ? Phượng Loan cuống lên, "Đại Bá Phụ, không phải như vậy đâu."