Hôm sau, Cố đại thiếu gia ngồi trong phòng trà nói chuyện với Nhạc Ngọc Lưu.
Chưa nói tới chuyện Cố phủ có biến đổi lớn trong mấy ngày liền, Cố Trầm và Nhạc Ngọc Lưu cũng không tính là thân quen. Bây giờ hắn chủ động tìm tới Nhạc Ngọc Lưu, không khỏi khiến y nghi ngờ có chuyện gì.
Khiến Nhạc Ngọc Lưu không ngờ tới chính là, Cố Trầm vào thẳng vấn đề ngay khi vừa trò chuyện: “Đại ca có nguyện ý giao thương với ta không?”
Nhạc Ngọc Lưu hơn Cố Trầm vài tuổi, tính tình trầm ổn, phong cách nói chuyện cũng ổn trọng hơn một chút.
“An Thành có ai không nguyện ý giao thương với Cố gia, Cố đại thiếu gia cứ nói đùa.”
“Đại ca với ta cũng không phải người ngoài, Doanh Khuyết gọi huynh một tiếng đại ca, vậy huynh cũng là đại ca của ta.”
Mối quan hệ huynh đệ ở Nhạc gia hơi miễn cưỡng, không tính là thân thiết lắm. Khi xưa lúc quan hệ giữa Cố Trầm và Nhạc Tiên Dẫn vẫn còn tốt, Nhạc Ngọc Lưu cũng chưa nói chuyện với Cố Trầm mấy. Bây giờ đã cưới Nhạc Doanh Khuyết rồi, y càng không biết Cố Trầm đang có ý gì.
Thấy Nhạc Ngọc Lưu ngạc nhiên nhìn mình mà không đáp, Cố Trầm lại nói: “Chuyện cầu cảng ở Nhạc gia đại ca thực sự không thấy hứng thú sao?”
Nhạc Ngọc Lưu không hiểu lắm nhìn Cố Trầm: “Nói vậy là sao?”
“Trong tay ta có một đầu mối, nếu đại ca có thể quản lý được, ta sẽ thay đại ca làm cầu nối với bên bán hàng.”
Tay Nhạc Ngọc Lưu cứng đờ, nước trà trong chén cũng sánh ra. Cố Trầm không biểu cảm gật đầu, ung dung nói tiếp: “Đại ca.”
“À, chuyện thuyền cảng, ta không quản lý được. Chẳng lẽ Cố đại thiếu gia không biết chuyện bến tàu là do Tiên Dẫn xử lý.”
Cố Trầm bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này đương nhiên đệ biết rõ, chẳng qua Nhạc gia vẫn nên sớm có người làm chủ, đại ca thấy ta nói có đúng không?”
Lúc lâu sau, cánh tay Nhạc Ngọc Lưu thả lỏng ra, y dựa người vào ghế: “Cố đại thiếu gia đây là đang muốn lôi kéo ta, hay muốn khiến huynh đệ chúng ta trở mặt thành thù? Cho dù Tiên Dẫn không tới Cố gia, nhưng tình nghĩa xưa cũ giữa các ngươi vẫn còn, không đáng vì yêu mà sinh hận.”
Câu này khiến Cố Trầm không khỏi cảm thấy nực cười.
Dựa theo góc nhìn của người ngoài cuộc, hắn và Nhạc Tiên Dẫn cùng lắm chỉ là chưa có duyên với nhau, cớ gì phải náo loạn tới mức vạch mặt nhau.
“Cũng không sợ đại ca chê cười.” Vẻ mặt Cố Trầm bỗng thu lại vẻ tươi cười, lông mày nhíu lại, “Ta và hắn ta không chỉ là hữu duyên vô phận, đại ca chắc cũng đã nghe qua, Cố Uyển đắc tội Vương gia, hôm nay bị áp giải lên kinh thành, giao dịch của Nhạc Tiên Dẫn và Cố Uyển, hẳn là đại ca cũng biết ít nhiều.”
Hồi trước y trông thấy Cố Uyển bỏ ra một nửa tiền mua xa luân thuyền, còn là dưới danh nghĩa Nhạc gia. Không biết trên đường đi xảy ra chuyện gì, Nhạc Tiên Dẫn vội vã thu lại tiền vốn, thậm chí còn bỏ qua chuyện tốt này.
Nhạc Ngọc Lưu nhìn chằm chằm Cố Trầm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Cố đại thiếu gia đã nói tới nguyên do khó nói ấy, tại hạ cũng không muốn mạo hiểm. Ta và ngươi đều là thương nhân, chúng ta đều hiểu hơn ai hết mua bán mạo hiểm như thế nào.”
“Doanh Khuyết có thai, đại ca cũng biết.” Cố Trầm bỗng nói sang chuyện khác. Lúc nói đến Nhạc Doanh Khuyết, khuôn mặt lạnh lùng cũng đượm vẻ nhu hoà.
“Biết.” Sắc mặt Nhạc Ngọc Lưu thay đổi liên tục, thực sự không đoán ra được Cố Trầm muốn nói gì, “Doanh Khuyết còn nhỏ nên thân thể yếu ớt, có được Cố đại thiếu gia thương tiếc vài phần, đúng là phúc ba đời của đệ ấy.”
“Thân thể Doanh Khuyết không tốt, đại phu tới xem mấy lần, nói là căn nguyên của bệnh có từ khi y còn nhỏ.” Ánh mắt Cố Trầm đầy thâm ý, Nhạc Ngọc Lưu không nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì.
“Tính cách cũng mềm yếu, ta có hỏi han mấy lần, y đều né tránh chuyện hồi nhỏ.” Giọng điệu pha chút thương xót, Cố Trầm nói tiếp, “Sau khi sai người nghe ngóng, thì ra dâu cả Cố gia của ta đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy.”
Câu này của Cố Trầm không phải giả dối. Hắn muốn biết lý do tại sao chân Nhạc Doanh Khuyết lại bị tật, nhưng Nhạc Doanh Khuyết vẫn luôn nói rằng do bản thân y ham chơi mà nên.
Thế mà hết lần này tới lần khác, hắn đều biết được qua lời đám người hầu ở Nhạc gia, trong bóng tối Nhạc Tiên Dẫn không biết đã ngáng chân Nhạc Doanh Khuyết bao nhiêu lần, thế mà Nhạc Doanh Khuyết vẫn ngốc nghếch không hề hay biết.
Làm sao mà hắn tin được, chân Nhạc Doanh Khuyết bị tật như vậy chỉ là chuyện ngoài ý muốn kia chứ.
Bỗng nhiên, Nhạc Ngọc Lưu nhìn Cố Trầm.
Chuyện ở Cố phủ như một đề tài trò chuyện nhân lúc trà dư tửu hậu ở An Thành. Sau khi Cố Trầm kết hôn với Nhạc Doanh Khuyết, hắn coi y như bảo bối, e rằng cái tên Nhạc Tiên Dẫn đã sớm không còn tồn tại trong lòng hắn.
Hồi tưởng lại đủ chuyện ngày trước, Nhạc Doanh Khuyết ở Nhạc gia không được yêu thương, mặc dù bản thân chưa từng gây khó dễ cho y, nhưng Nhạc Ngọc Lưu cũng chưa từng nói đỡ cho y một hai câu.
Từ nhỏ Nhạc Tiên Dẫn đã có lòng dạ thâm sâu, sau lưng bắt nạt Nhạc Doanh Khuyết là chuyện thường tình. Thỉnh thoảng có nghe đám hạ nhân nhắc tới, Nhạc Ngọc Lưu cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai mà thôi.
Quả nhiên là trả thù tình cũ vì tân hoan.
Cố Trầm không tin tưởng Nhạc Ngọc Lưu, không định nói cho y biết mình bị Nhạc Tiên Dẫn đẩy xuống hồ. Nhắc tới Nhạc Doanh Khuyết chẳng qua chỉ muốn lừa gạt Nhạc Ngọc Lưu, không ngờ y không nói ra được sự thật về chuyện chân Nhạc Doanh Khuyết bị tật.
Hiện tại chỉ cần một lý do ổn thoả, Cố Trầm chắc chắn Nhạc Ngọc Lưu đã hơi lay động trước đề nghị của hắn rồi.
“Cố đại thiếu gia muốn thế nào?”
Cố Trầm nhướng mày: “Đoàn thuyền trong tay Nhạc Tiên Dẫn không hề có chuyển biến tốt, đại ca đã có nguồn cung, đương nhiên nên cân nhắc vì Nhạc gia.”
Nhạc Ngọc Lưu nhìn Cố Trầm thật sâu: “Ngươi với Tiên Dẫn…”
“Người tới Cố gia không phải hắn ta, ta và hắn ta không hề có can hệ gì cả.” Cố Trầm ngắt lời.
“Được.”
Từ khi Cố Trầm trở lại đường thuyền, việc làm ăn của Nhạc Tiên Dẫn ở bến tàu ngày càng khó khăn. Khi gã trở về Nhạc phủ, Nhạc Chiêu còn ngầm giáo huấn gã.
Mọi khi vẫn luôn qua loa với Nhạc Tiên Dẫn, nhưng có vẻ hôm nay không định để Nhạc Tiên Dẫn rời đi.
“Đại ca ngươi đang có việc kinh doanh ổn định, ngày mai dẫn đại ca ngươi ra xem thuyền đi.” Những lời này đúng là giết người không dao, sai đại ca gã đi, sau này gã không được đích thân xử lý nữa.
Bảo mình quản lý chuyện thuyền buồm không tốt đi, chẳng lẽ Nhạc Ngọc Lưu thì khá khẩm hơn? Chỉ cần Cố Trầm có ý định động tới Nhạc gia thì chẳng quan tâm gã là Nhạc Tiên Dẫn hay Nhạc Ngọc Lưu.
Nhạc Tiên Dẫn thầm cười khẩy, Nhạc Ngọc Lưu mà nguyện ý nhảy xuống vũng nước đục này, gã sẽ theo sau nhìn y bẽ mặt.
Hôm sau, Nhạc Tiên Dẫn buồn bực không nói gì đi theo đại ca gã, không ngờ quả nhiên việc làm ăn có khởi sắc, đối tác có lai lịch không nhỏ, bên kia yêu cầu vận chuyển hết mấy rương bạc này lên kinh thành.
Qua lại với nhau, việc buôn bán xem như đã định. Sắc mặt Nhạc Tiên Dẫn tái nhợt, còn giả vờ giả vịt hỏi: “Đại ca tìm được mấy vị đại lão bản này ở đâu vậy?”
Hai người đã hợp tác, Cố Trầm từng nói không cần cố gắng giấu giếm Nhạc Tiên Dẫn, nếu đã hỏi thì cứ thành thật trả lời.
Mặc dù không nghĩ ra dụng ý của Cố Trầm là gì, Nhạc Ngọc Lưu vẫn đáp: “Ở An Thành có năng lực lớn đến vậy cũng chỉ có Cố đại thiếu gia.”
Da mặt Nhạc Tiên Dẫn giật giật, được lắm Cố Trầm, gã thầm nhủ bình thường Nhạc Ngọc Lưu không hó hé gì, thế mà đột nhiên góp tiếng nói vào chuyện tàu thuyền, quả nhiên là do hắn ngáng đường.
Muốn làm gì đây? Ăn miếng trả miếng à?
Nhạc Tiên Dẫn nghĩ tới những rương hòm vừa được chuyển vào kho tàu, nếu mất đi mẻ bạc này, đại ca gã sẽ bồi thường kiểu gì? Đến lúc đó chẳng cần gã tạo phiền phức cho Nhạc Ngọc Lưu, bản thân Nhạc Ngọc Lưu cũng khó mà yên ổn.
Thấy Nhạc Tiên Dẫn vẫn không nhúc nhích, Nhạc Ngọc Lưu gật gật đầu im lặng uống trà.
Y chỉ biết Nhạc Tiên Dẫn đang thầm phân cao thấp với Cố Trầm, không ảnh hưởng gì đến y, y vẫn giữ vẻ sống chết mặc bay, vừa có tiền vừa có lợi nhuận tội gì không làm.
Nhạc Tiên Dẫn biết rõ Cố Trầm cố tình gây khó dễ cho gã, trước đây chặn tài lộ của gã chẳng qua chỉ là một động tác quấy nhiễu nho nhỏ, lần này phải là giúp đại ca gã đoạt được vị trí đương gia Nhạc gia.
Nếu lần mua bán này xảy ra vấn đề, cùng lắm thì đôi bên tổn thất ít tiền tài, Cố Trầm sẽ để ý tới chút tiền ít ỏi này. Tệ nhất cùng lắm thì các giao dịch sau lưng của Cố Trầm với Nhạc Ngọc Lưu chịu chút ảnh hưởng.
Chỉ là, cái phương pháp này gãi không đúng chỗ ngứa, trị được ngọn mà không trị được gốc, chờ đến lúc Cố Trầm tìm tới gã, chẳng bằng bắt đầu ra tay trước.
Nghĩ mà xem thứ quý giá nhất của Cố đại thiếu gia lúc này là gì? Chàng vợ của Cố đại thiếu gia chẳng phải đang có thai hay sao?