Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 43




Nhạc Doanh Khuyết vô thức nắm chặt tay Cố Trầm, lồng ngực hơi phập phồng, tay còn lại che bụng theo bản năng.

“Sai người đi điều tra!” Cố Trầm bỗng nhiên đứng dậy. Đối với những chuyện liên quan đến Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm có vẻ mất bình tĩnh hơn hẳn.

Chuyện kinh sợ qua đi, Nhạc Doanh Khuyết tỉnh táo lại, ngăn cản A Ly: “Trước tiên đừng làm gì.”

Nghĩ một lúc lại nhẹ nhàng trấn an: “Đừng nóng vội. Nếu là nhắm vào ta, sao có thể khiến A Ly dễ dàng phát hiện như vậy. Huống chi bây giờ ta cũng không phải người duy nhất đang có thai.”

Gói thuốc này xuất hiện rất kì lạ. Sau khi nghe lời Nhạc Doanh Khuyết nói, Cố Trầm im lặng một lúc mới lên tiếng: “Mặc dù Lâm Nhược Thu có thể truyền tin ra ngoài, nhưng chúng ta cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù có thực sự xảy ra sự cố thì nàng ta cũng không thể ngu ngốc như vậy.”

Thân thể Nhạc Doanh Khuyết yếu ớt, không dễ dàng có được đứa bé này, sau khi mang thai lại càng thêm yêu quý trẻ con. Dù có là đứa trẻ trong bụng Lâm Nhược Thu thì y cũng vẫn có lòng trắc ẩn.

“Trong phủ không yên ổn, phải sớm đưa vị Lâm Nhược Thu này ra ngoài.” Cố Trầm sắc mặt nghiêm trọng nói.

Nhất cử nhất động của Cố gia đều là đề tài bàn tán của người ngoài. Cố Uyển chân trước bị áp giải lên kinh thành, Cố Trầm chân sau đã chuẩn bị đuổi Lâm Nhược Thu đang có thai đi, thế này khác nào làm trò cười cho thiên hạ?

Nhạc Doanh Khuyết không khỏi lắc đầu: “Không thể đuổi Lâm Nhược Thu đi được. Nếu ngươi lo lắng quá, ta sẽ tới sơn trang đợi ngươi.”

Ngay dưới mắt còn có thuộc hạ tay chân dơ bẩn, để Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang càng khiến Cố Trầm lo lắng hơn.

Hiểu được nỗi băn khoăn của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết lệnh cho A Ly lui xuống trước, nghĩ một hồi lại nói: “Chọn khoảng thời gian không bị phát hiện, cho dù Lâm Nhược Thu biết ta không ở trong phủ thì nàng ta cũng không đoán được ta đi đâu.”

So với việc cứ ngồi ở Cố phủ chờ chết, đưa Nhạc Doanh Khuyết ra ngoài hẳn là an toàn hơn, sau khi Cố Trầm hết bận việc thì sẽ tới sơn trang cùng y.

Nhạc Doanh Khuyết nói tiếp: “Phải chăm sóc Lâm Nhược Thu thật tốt, dù sao cũng mang cốt nhục của Cố Uyển, trẻ con không có tội.”

“Bảo bối của ta phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật khiến ta thấy áy náy.” Cố Trầm thở phào, ngồi xuống cạnh Nhạc Doanh Khuyết trêu chọc y.

Nhạc Doanh Khuyết nghiêng đầu không đáp, cả người cứng ngắc một lúc lâu mới nói: “Ta không thấy tủi thân.”

Vừa dứt lời, môi Nhạc Doanh Khuyết đã trở nên ấm nóng, y bị Cố Trầm chặn môi lại. Hai người dây dưa một lúc Cố Trầm mới miễn cưỡng buông ra.

“Hai ngày nữa ta kêu Lục Lân dẫn người tới đưa ngươi đi.” Cố Trầm vuốt ve bụng Nhạc Doanh Khuyết. Hắn cũng muốn đi cùng nhưng trước mắt chưa thể đi được, còn phải chờ Nhạc Ngọc Lưu mang tin tức ngân phiếu về đã.

Thời gian đi sơn trang đã được chọn từ sớm, lúc trời còn chưa sáng, Cố Trầm nâng Nhạc Doanh Khuyết dậy, mặc đồ cho y rất tỉ mỉ. Cố Trầm thao thao bất tuyệt dặn dò rất nhiều.

Nhạc Doanh Khuyết im lặng nghe, cõi lòng thấy mềm mại vô cùng, dịu dàng nói: “Lần trước ngươi có đưa cho ta một cây hoả thương* để phòng thân.”



*Hoả thương: Là một loại súng cổ.

Thứ này Cố Trầm ngàn vạn lần không muốn để Nhạc Doanh Khuyết chạm vào, nhưng dẫu sao mang đi cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút.

Cố Trầm đích thân ôm y lên ngựa, cuối cùng nói với A Ly: “Trên đường chăm sóc Thiếu nãi nãi cẩn thận.”

A Ly cúi thấp người: “Dạ biết, thưa đại thiếu gia.”

Từ biệt Cố đại thiếu gia, xe ngựa bắt đầu rời khỏi thành.

Nhạc Doanh Khuyết hiếm khi ra ngoài, trong lòng đương nhiên tung tăng như chim sẻ, ba phen mấy bận vẹn rèm lên ngó ra ngoài nhìn.

“Thiếu nãi nãi, còn nhiều canh giờ nữa mới tới nơi, dùng điểm tâm một chút ạ.” Nhạc Doanh Khuyết và A Ly ở trong xe ngựa, nước trà hay bánh ngọt đều do một tay A Ly chuẩn bị.

Nhạc Doanh Khuyết quay đầu lại. Từ khi tới Cố phủ, A Ly đã trở thành nha đầu của y. Y đi đứng bất tiện, A Ly đi theo cũng hoạt động không được thoải mái. Đáng tiếc A Ly cũng trông coi Cố phủ nên không được đi đâu.

“A Ly.” Nhạc Doanh Khuyết nhận lấy tách trà, không nhanh không chậm nói: “Khổ cho ngươi phải đi theo ta bôn ba đó đây.”

Tay A Ly hơi run lên, mạnh miệng mà yếu lòng đáp: “Đối với Đại thiếu nãi nãi, đó là điều A Ly phải làm, được chăm sóc cho Đại thiếu nãi nãi là diễm phúc của A Ly.”

Lục Lân thầm tính nhẩm thời gian. Xe ngựa đi đường lớn, Thiếu nãi nãi không chịu được xóc nảy, cả đội phải đi chậm rãi, lúc đến sơn trang phải đi mất hai ngày, còn lúc về….

“Lục thiếu gia!”

Lục Lân bị tiếng hô kinh hãi của A Ly cắt đứt mạch suy nghĩ, gân xanh trên trán kịch liệt nảy lên. Hắn vung tay, cả đoàn dừng lại.

A Ly lên tiếng chỉ có thể là chuyện của Thiếu nãi nãi. Lục Lân nhảy xuống lưng ngựa: “Có chuyện gì vậy?”

“Thiếu nãi nãi ngất rồi!” A Ly phía sau tấm màn hoảng sợ thò đầu ra, “Đại phu! Mau kêu người mời đại phu…. Lục thiếu gia!”

Xe ngựa mới đi được hơn một canh giờ, Lục Lân liếc nhìn mặt trời, ra lệnh: “Quay về!”

A Ly bảo vệ Thiếu nãi nãi, nói: “Xe ngựa chạy về liên tục, làm sao Thiếu nãi nãi có thể chịu được!?”

A Ly nói cũng có lý, Lục Lân suy ngẫm một lát: “Cử hai người chạy về An Thành báo tin cho Đại thiếu gia, tìm đại phu dẫn tới đây, chúng ta đi chậm một chút.”

Xe ngựa chưa chạy được bao lâu, tiếng của A Ly lại truyền tới: “Dừng lại! Dừng lại!”



Cả đoàn vừa dừng, A Ly nhảy xuống từ trên xe: “Không đi được nữa, Thiếu nãi nãi nôn ra nhiều nước lắm!”

Lục Lân nghe vậy bước tới, muốn vén rèm lên, A Ly vội vàng ngăn hắn lại: “Lục thiếu gia! Không được!”

Lục Lân cũng đang rối loạn, nhất thời quên mất lễ nghĩa, sau khi bị A Ly nhắc nhở thì ngượng ngùng rụt tay lại, nói: “Chúng ta đợi ở đây.”

A Ly cụp mắt trèo lên xe, nhỏ giọng nói: “Lục thiếu gia, phiền các ngươi.”

Hạ nhân chạy về báo tin còn chưa về tới Cố phủ, ở Cố phủ đã xảy ra chuyện.

Đông Lê lảo đảo chạy ra từ phòng Lâm Nhược Thu: “Quản sự…. Tiểu thư nhà ta… Không biết bị làm sao… Phiền quản sự mời đại phu tới.”

Thiếu nãi nãi không có ở đây, Nhị phu nhân lại bị cấm túc, lão gia thì đang dưỡng bệnh, hạ nhân chỉ có thể tìm tới thuyền.

Nghe được tin liên quan tới Lâm Nhược Thu, Cố Trầm không khỏi chau mày. Nếu không phải trước khi đi Nhạc Doanh Khuyết đã ra lệnh phải chăm sóc tốt cho Lâm Nhược Thu, Cố Trầm đã mặc kệ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Sợ Nhạc Doanh Khuyết quay về sẽ giận mình, Cố Trầm đành nói: “Bây giờ quay về, đã mời đại phu chưa?”

Đại phu đến Cố phủ trước, Cố đại thiếu gia đứng chờ ở tiền viện với vẻ mặt u ám, mãi đến khi đám hạ nhân đưa đại phu tới run rẩy bẩm báo.

“Đại phu, sao rồi?”

Đại phu bất đắc dĩ lắc đầu: “Người thì không sao, nhưng thai nhi….”

Cố Trầm không ngờ chuyện còn nghiêm trọng tới vậy. Mặc dù Lâm Nhược Thu bị cấm túc, nhưng đám hạ nhân vẫn chăm sóc nàng ta vô cùng, sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện.

“Nàng ta….” Cố Trầm đứng dậy, định sai hạ nhân đi theo đại phu lấy thuốc.

Trẻ con không có tội. Vừa nghĩ tới gói thuốc khi trước, trong lòng Cố Trầm cũng sinh ra sợ hãi, vẻ mặt giận dữ: “Các ngươi chăm sóc thế nào!?”

Đám hạ nhân run rẩy quỳ xuống, quản sự đáp: “Ngày thường Nhị thiếu nãi nãi không hề ra khỏi cửa. Thuốc dưỡng thai và đồ ăn đều được chuẩn bị như thường lệ, không biết tại sao bây giờ bỗng xảy ra chuyện này.”

Hậu viện Cố gia có ai lại bạc đãi Lâm Nhược Thu. Cố Uyển không ở đây, đến tranh giành nàng cũng không giành được, cái thai này không quá kỳ quái, người có tâm cơ sao có thể ở lại Cố phủ. Cố Trầm nói: “Phiền đại phu xem qua chén thuốc này.”

Đại phu vừa được hạ nhân dẫn đi phòng bếp, tiền viện lại nghênh đón một người vội vã chạy vào. Cố Trầm nhìn chằm chằm bỗng thấy hoảng sợ, người này là người đi theo Lục Lân.

“Đại thiếu gia…. Thiếu nãi nãi ngất xỉu rồi….”