Lục Lân sai người vớt người dưới sông lên, là A Ly.
“Đại thiếu gia, Lục Lân không dám tự ý đuổi theo thuyền nên về nghe chỉ thị từ ngài.”
Đám sơn tặc vừa rời đi không lâu, hẳn là còn chưa vào tới hẻm núi.
Cố Trầm lắc đầu, nhìn về phía đoàn thuyền: “Không đuổi theo. Ta đích thân giao bạc cho Nhạc Tiên Dẫn. Nếu gã không đợi được bạc thì sẽ không chạy đâu.”
Đường thuỷ và đường bộ sơn tặc đi lần này không có núi non trùng điệp hai bên như khu phía Nam. Đi ra khỏi phía Đông, một bên là đường mòn rợp bóng cây. Cả đường thuỷ lẫn đường bộ không nhanh bằng chạy đường bộ.(?) Lúc sơn tặc còn chưa tới, Cố Trầm đã mang người tụ họp với Cảnh Hàn.
Vì Nhạc Doanh Khuyết không nằm trong tay sơn tặc, giờ chỉ còn cách giăng lưới chờ sơn tặc chia chác chiến lợi phẩm.
Dưới ánh trăng bị che khuất, chiếc thuyền mái hiên chậm rãi đậu bờ. Mấy người trên thuyền cùng nhau khiêng rương bạc xuống, nhìn trước ngó sau một lúc, trên bãi sông không một bóng người, rồi tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên, sâu trong rừng, có hai nhóm người và ngựa đã chờ bọn chúng. Một nhóm là người sơn tặc, nhóm còn lại là người của Nhạc Tiên Dẫn.
Mã Bưu mang theo không nhiều người lắm, sợ gây sự chú ý của người ngoài. Hắn nhỏ giọng phân phó thuộc hạ: “Phần kia của Nhạc Nhị gia nhanh nhanh lấy đi. Hôm nay thanh toán tiền hàng xong, sau này mỗi người một ngả rồi.”
Người thay Nhạc Tiên Dẫn tới nhận bạc là đám dân buôn người Nam. Tên cầm đầu liếc nhìn xem là bạc thật hay giả, cúi đầu ra hiệu với người xung quanh, thuộc hạ nhanh chóng nâng rương lên chuẩn bị rời đi.
Cảnh Hàn và Cố Trầm nhìn nhau, phất tay về phía trước ra lệnh: “Lên.”
Trong lúc nhất thời, tiếng vũ khi vang vọng lên trong rừng cây vốn tĩnh lặng, hai nhóm người đều bị hạ gục.
Cố Trầm đánh giá đám người của Nhạc Tiên Dẫn. Chúng không giống người lái buôn trung thực cho lắm, Nhạc Tiên Dẫn cũng không dám để người lái giao dịch với sơn tặc. Hắn hỏi: “Các ngươi là ai?”
Vài tên quỳ trên đất, vẫn ngẩng cổ đầy ngạo nghễ.
“Cố thiếu gia.” Cảnh Hàn cười như không cười bước tới gần, “Bọn chúng không chịu mở miệng cũng không sao, bản vương mới kiếm được món bảo bối từ Tây vực đây.”
Dứt lời, Cảnh Hàn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, mở ra có mấy viên dược hoàn ở bên trong. Cảnh Hàn ra hiệu cho thuộc hạ bắt bọn chúng nuốt xuống. Y ung dung nói: “Nếu trong vòng 2 canh giờ mà không có thuốc giải, toàn thân sẽ thối rữa chảy máu đến chết. Bọn chúng không muốn mở miệng thì để người trông coi chúng, chờ dược hiệu phát tác.”
Mấy tên kia bị doạ sợ, tay vô thức quơ quạng như mèo cào, liên tục nói: “Bọn ta không phải người của Nhạc Tiên Dẫn gì hết… Đại nhân… Tha mạng… Chỉ là Nhạc Tiên Dẫn làm ăn buôn bán với đương gia nhà ta, bọn ta tạm thời nghe gã phân phó… Đại nhân….”
Cảnh Hàn và Cố Trầm liếc mắt nhìn nhau: “Buôn bán gì?” Người mua cần cử người đi theo tàu mới phải.
Thấy bọn chúng ấp úng, Cảnh Hàn gợi ý: “Nếu các ngươi chịu mở miệng thì sẽ coi như lấy công chuộc tội, nhưng nếu vẫn còn bao che cái gì, thì lúc đó…”
“Muối lậu… Đại nhân, là muối lậu…”
Vẻ mặt hai người bỗng trở nên nghiêm trọng, Cố Trầm nói nhỏ: “Vương gia, chuyện này….phải để người báo lên huyện, ta đi trước một bước, chuyện sơn tặc phiền ngài để tâm.”
Cố Trầm dẫn người đi về phía hẻm núi, lúc tới gần nơi tụ họp, trên thuyền chỉ còn lại người của Nhạc Tiên Dẫn. Đám người Cố Trầm bèn lẻn xuống dưới nước.
Người trên thuyền tiếp ứng thả thang dây xuống: “Sao tới muộn vậy?”
“Trên đường bị sơn tặc trì hoãn.”
Nhạc Tiên Dẫn liếc nhìn mấy người ít nói, lại nhìn xuống mấy chiếc rương: “Chuyển vào đi.”
Chờ đến khi chắc chắn đó là bạc thật, thuyền hàng sẽ mau chóng ra khỏi hẻm núi.
Nhạc Doanh Khuyết co người trong kho chuyên để hàng hoá. Y cử động bất tiện, không có cơ hội tốt để xông ra nổ súng với Nhạc Tiên Dẫn. Cơ hội của y chỉ có một lần, chỉ cần tiếng súng vang lên, ắt sẽ thu hút sự chú ý của công nhân bên ngoài.
Ngay lúc y đang suy ngẫm thì có vài công nhân khiêng rương tới, sau khi đặt xuống xong thì chỉ còn Nhạc Tiên Dẫn.
“Bọn ta phải đi rồi, đệ đệ. Ngươi xem Cố Trầm để ngươi thất vọng rồi, hắn không đuổi theo.” Nhạc Tiên Dẫn tựa người vào chồng rương bạc, nhìn Nhạc Doanh Khuyết đang chật vật.
Dù xe lăn chỉ gần ngay trước mắt, Nhạc Doanh Khuyết vẫn không thể tự mình ngồi lên, chỉ đành bất lực ngã xuống đất.
“Ngươi đừng sợ. Ca ca sẽ luôn ở đây với ngươi, ngày nào cũng trông coi ngươi.”
Gã thích nhìn vẻ luống cuống hoảng loạn nhưng cố giả vờ bình tĩnh của Nhạc Doanh Khuyết, cảm giác thoả mãn to lớn ấy khiến gã như sảng khoái hẳn cả về thể xác và tinh thần.
“Đứa bé lớn chừng nào rồi?” Nhạc Tiên Dẫn thản nhiên hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Nhạc Doanh Khuyết.
Sợ hãi, hoảng loạn, căm ghét.
Mỗi lần nhắc tới đứa bé, trong mắt Nhạc Doanh Khuyết lại lóng lánh, khiến gã càng thấy đứa bé này quan trọng cỡ nào đối với y. Càng là thứ đồ quý báu, gã lại càng muốn phá huỷ.
Nhạc Doanh Khuyết không cách nào che giấu nỗi sợ từ trong lòng, nhưng y vẫn tin tưởng Cố Trầm hơn: “Hắn sẽ đến.”
“À.” Nhạc Tiên Dẫn khẽ hừ một tiếng.
“Mọi chuyện không thể như ngươi mong muốn đâu. Ngươi cho rằng Cố Trầm ngã xuống nước sẽ mất mạng nhưng hắn vẫn sống sót, ngươi nghĩ mượn tay ta cho Cố Trầm ăn bánh hạch đào, nhưng trong cái rủi lại có cái may, hắn vẫn tỉnh lại.” Nhạc Doanh Khuyết không nghe rõ giọng nói của mình nữa, bèn tập trung nghe động tĩnh bên ngoài.
Đêm hè yên tĩnh, tiếng dạt dào của nước sông cũng văng vẳng trong khoang thuyền, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Nhạc Doanh Khuyết nói tiếp: “Lần này cũng vậy, nhất định hắn sẽ tới.”
“Vậy sao?” Nhạc Tiên Dẫn hỏi ngược lại.
“Rầm—” Một tiếng va chạm nặng nề đột ngột cắt đứt tiếng đối thoại của hai người. Nhạc Tiên Dẫn trầm xuống, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tầm nhìn không được rộng lắm, nhìn thấy cạnh lăng thuyền vẫn không một bóng người, không giống như vừa có sự cố gì đó.
Gã nghĩ rồi cười nói: “Có phải ngươi vừa cho rằng Cố Trầm đến rồi không…” Gã ngừng một lúc, lại nói tiếp: “Đáng tiếc, để ngươi thất vọng rồi.”
Nhạc Tiên Dẫn không khỏi cảnh giác hơn. Gã sờ lên dao găm trong ngực, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cố Trầm có tới thật thì ta cũng chẳng sợ… Cùng lắm thì kéo ngươi đồng quy vu tận, hắn không nỡ bỏ mặc ngươi tin tưởng hắn, coi ngươi như châu như ngọc, như bảo bối trân quý trên tay. Sao hắn có thể bằng lòng để ngươi chết theo ta?”
“Ngươi việc gì phải để bản thân sống trong thù hận không thể giải thích như vậy, ngày đêm tự tra tấn mình.” Nhạc Doanh Khuyết chỉ thấy người trước mặt điên rồi.
“Không thể giải thích?” Nhạc Tiên Dẫn nhảy dựng lên, “Ta nhìn ngươi sống êm đẹp là thấy hận. Đầu tiên là ngươi, rõ ràng là một tên phế vật mà lại chiếm thân phận đích tôn. Sau này thì là Cố Trầm, đều tại Cố Trầm ép ta, ép ta giết hắn, ép ta ra tay, ép ta phải rời quê xa xứ!”
“Do ngươi dã tâm quá lớn, làm hại người vô tội, lại còn gán tội cho người khác. Rõ ràng ngươi đắc ý vì Cố Trầm ưu ái ngươi, ngươi chiếm được tình cảm của Cố Trầm mới có người ngoài tới nịnh bợ, phụ thân mới để cho ngươi thành thân với Cố Trầm. Cố Trầm thật lòng với ngươi, ngươi lại muốn mạng hắn, lại còn nói bị ép buộc, đơn giản là bởi lòng tham không đáy của ngươi thôi.”
“À…” Nhạc Tiên Dẫn bước tới trước vài bước, nghiêng đầu liếc ra ngoài từ khe hở của vài rèm, giọng điệu gã rất kỳ quái: “Thật đáng ghét… Doanh Khuyết, giờ ngươi mồm mép tép nhảy rồi, chẳng giống hồi nhỏ dễ bị bắt nạt chút nào cả. Ngày trước chỉ cần lườm ngươi ngươi đã sợ đến không dám nhúc nhích. Bây giờ thì bắt đầu khua môi múa mép khiến ta ghê tởm chết được… Đều tại Cố Trầm, ngươi ở bên hắn quá lâu mới nhiễm phải thói quen đó, thật đáng ghét…”
“Cố Trầm!” Trong khoang thuyền, Nhạc Tiên Dẫn gào lên một tiếng, rút dao găm từ trong vỏ ra, lưỡi dao sáng loáng, “Ngươi dám bước tới đây, ta sẽ khiến ngươi đời này không thể nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết lần nào nữa.” Vừa rồi không thấy công nhân đứng cạnh khoang thuyền.
“Đừng động vào y.”
Nghe được thanh âm của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết thầm thở phào, vô thức khẽ chạm vào bên hông.