Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 137




Từ lúc mở cửa sổ, Tạ Thiệu đã biết mình xong đời rồi, lúc này bất lực nhìn nàng: "Nàng lại muốn thế nào?"

"Ta đang hứng gió mà, lang quân không nhìn ra sao?" Ôn Thù Sắc vặn vẹo cổ nói chuyện với chàng, "Ta cũng không lên tiếng, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến lang quân ngủ, lang quân cứ ngủ đi, đừng quan tâm đến ta."

Bộ dạng vô lại này của nàng, còn cao tay hơn cả mình.

Chỉ có thể nói trước kia làm chuyện ác quá nhiều, rốt cuộc cũng gặp báo ứng, nàng chính là đến để khắc chế mình, ổn định lại cảm xúc, ôn nhu nói: "Về ngủ đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói."

"Lang quân tại sao nhất định phải bắt ta quay về, ta ngồi đây hứng gió, cũng không quấy rầy lang quân ngủ, gió là trời đất thổi xuống, cũng không phải của lang quân, lang quân như vậy, đừng trách ta suy nghĩ lung tung."

Chàng ngược lại muốn nghe xem, nàng suy nghĩ lung tung như thế nào, đứng ở đó chờ đợi câu tiếp theo của nàng.

Nàng cũng không để chàng thất vọng, quay người lại đối diện với người bên trong: "Ta hỏi lang quân, có phải đêm nay ta ngồi ở đây, lang quân thật sự không ngủ được?"

Đây không phải nói nhảm sao.

Nàng ngồi trước cửa, chàng ngủ được mới lạ.

Thấy chàng không lên tiếng, dường như đã ngầm thừa nhận, Ôn Thù Sắc càng thêm hăng hái, tiếp tục hỏi chàng: "Lúc này lang quân có phải là có một loại cảm giác không yên lòng? Hận không thể đi ra ngoài, lôi ta từ mặt đất lạnh như băng này vào trong phòng?"

Nàng khéo ăn nói, Tạ Thiệu không còn đường lui nữa rồi.

"Ta hiểu rồi." Tiểu nương tử mỉm cười với chàng, "Lang quân chẳng phải là đang đau lòng cho ta sao."

Cuối cùng nàng cũng có lương tâm, đã hiểu được tấm lòng của mình, "Đã biết rồi thì đứng lên đi."

"Được rồi." Tiểu nương tử lập tức đứng dậy từ dưới đất, ôm quần áo trong tay, đi đến cửa sổ, cùng lang quân đối diện nhìn nhau qua cửa sổ, hai mắt sáng rực trong đêm tối, "Ta nghe huynh trưởng nói, chỉ cần đau lòng cho một người, đó chính là thích." Đột nhiên tiến sát lại gần chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, "Lang quân có phải là thích ta không?"

Quá đột ngột.

Giống như bị người ta nắm được bí mật trong lòng, tim đập "thình thịch" hai cái.

Ánh mắt của tiểu nương tử tràn đầy mong đợi và tự tin.

Chàng có thể khẳng định, chỉ cần mình gật đầu, khuôn mặt kia nhất định sẽ cười rạng rỡ, nếu như là ngày hôm qua, hoặc là trước khi phát hiện ra bộ quần áo của Mẫn Chương, chàng nhất định sẽ đầu hàng, lập tức thừa nhận, để tiểu nương tử vui vẻ, nhưng lúc này trong lòng rõ ràng vẫn còn một ngụm khí chưa nuốt trôi, ánh mắt nhẹ nhàng chạm vào đáy mắt nàng: "Vậy tiểu nương tử thì sao, có thích ta không?"

Nói xong, tim không khỏi "đập thình thịch".

"Thích chứ."

Quá nhanh, nhanh đến mức không hề do dự, cũng không có chút xấu hổ nào, khiến người ta không nhìn ra được một chút chân thành, không cam lòng thử tiếp: "Vậy còn Mẫn Chương thì sao."

Quả nhiên, tiểu nương tử không chút do dự nói: "Cũng thích."

Vừa dứt lời, Mẫn Chương ở phòng ngoài đang nghe ngóng liền biến sắc, đột nhiên bật dậy từ trên giường, căng thẳng đứng ở đó, không dám thở mạnh.

Giọng nói mỉa mai của lang quân trước cửa sổ, truyền vào trong gió đêm: "Tiểu nương tử thật là rộng lượng, lòng dạ bao la như biển cả, người thích thật nhiều."

"Cạch" một tiếng, không chút lưu tình đóng cửa sổ lại, nhốt tiểu nương tử ở bên ngoài.

Ể ể~

Đây là lần thứ mấy rồi.

Lần trước hình như cũng nhốt nàng ở ngoài cửa như vậy.

Ôn Thù Sắc nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt trước mặt, hít sâu một hơi, không còn chút kiên nhẫn nào nữa: "Tạ Tam, chàng có biết lý lẽ không vậy, đây không phải là chàng muốn hỏi sao, ta nói sai rồi à? Ta chính là thích chàng đấy, ta cũng thích Mẫn Chương đấy."

Sóng trước chưa qua, sóng sau đã ập tới, Mẫn Chương ở phòng ngoài chỉ muốn c.h.ế.t quách cho rồi.

Chỉ cầu xin Tam nương tử đừng nhắc đến hắn nữa.

Ôn Thù Sắc không muốn nói lý lẽ với chàng nữa, trực tiếp đứng trước cửa: "Tạ Tam, chàng mở cửa ra, đây là phòng của ta, chàng dựa vào cái gì mà chiếm một mình, bà chủ Danh Tú Các hôm nay đích thân đo dáng cho ta, eo ta chỉ có một thước tám thôi, rất nhỏ đấy, cái giường trong phòng ít nhất cũng rộng năm thước, ta không tin không đủ chỗ cho hai chúng ta nằm…"

Náo loạn như vậy, động tĩnh quá lớn, cũng dẫn người bên ngoài vào.

Sau lưng mấy chiếc đèn lồng chậm rãi tiến tới, biết tám chín phần là Thanh cô cô và nha hoàn trong phòng.

Đến nước này rồi, nàng cũng không sợ mất mặt nữa, đêm nay không mất mặt, đợi đến ngày mai cha mẹ chồng đến cửa biết hai người ngủ riêng, lúc đó mới thật sự mất mặt.

Ôn Thù Sắc đặt đèn lồng và quần áo trong tay xuống đất, xắn tay áo lên, sửa sang lại búi tóc cao trên đầu, lại quấn quấn dải lụa trên tay, làm đủ kiểu, lần cuối cùng hét vào trong phòng: "Tạ Tam, chàng rốt cuộc có mở cửa không, chàng mà không mở ta sẽ tông vào đấy! Ta đếm đến ba, một… hai…"

Đèn lồng phía sau cũng đã đến gần.

Ôn Thù Sắc hít một hơi, đang định nhấc chân.

"Con dâu tránh ra, để ta!" Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay túm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng sang một bên, Ôn Thù Sắc còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một phụ nhân cao ráo, đứng chắn trước mặt mình.

Chương 83 – Có phải chỉ riêng ta là không được

Phụ nhân mặc một bộ váy dài màu tím khói, bên ngoài khoác áo ngắn tay, búi tóc cao, còn chưa kịp đoán xem bà là ai, Ôn Thù Sắc đã bị câu "con dâu" kia làm cho đầu óc trống rỗng.

Căn phòng đóng chặt trước mặt cũng trong khoảnh khắc phụ nhân giơ chân lên, liền mở ra từ bên trong, Mẫn Chương đứng trong phòng vẻ mặt hoảng hốt, cúi người hành lễ: "Nhị gia, Nhị phu nhân."

"Ồ, biết mở cửa rồi đấy." Phụ nhân thu chân về, liếc mắt nhìn vào trong phòng, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại.

Khoảnh khắc ánh mắt phụ nhân chạm vào mình, Ôn Thù Sắc vội vàng cúi đầu.

Vội vàng buông tay áo đang xắn lên xuống, lùi về sau hai bước, quỳ gối hành lễ với hai người trước mặt: "Cha, mẹ."

Trời đất ơi, mình đã làm cái gì thế này…

Lần này đúng là không trách được ai, tự mình hại mình rồi.

Biết cha mẹ chồng hai ngày nay sẽ đến, hôm nay nàng còn lén luyện tập một phen, nói chuyện như thế nào, hành lễ ra sao, đứng ngồi như thế nào, đều nắm vững hết rồi, nào ngờ không tính toán đúng ngày, tất cả đều uổng phí.

Bà nội thường dạy nàng, ấn tượng đầu tiên giữa người với người là vô cùng quan trọng. Phải luôn nhắc nhở bản thân chú ý lời ăn tiếng nói, ai biết được lúc nào sẽ bị người khác nhìn thấy mặt không tốt của mình, chẳng phải những nỗ lực trước đây đều đổ sông đổ biển sao.

Lời này chẳng phải đang nói về nàng sao, nàng luôn làm rất tốt,…