Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 179




Sợ tiểu nương tử không nhìn rõ đường mà vấp ngã, chàng đi rất chậm, chưa được mấy bước, tiểu nương tử phía sau đột nhiên tiến lên ôm lấy eo chàng.

Hai tay luồn từ sau lưng ra trước bụng chàng, ôm chặt lấy chàng, mặt áp vào eo chàng áy náy nói: "Lang quân thật tốt, là ta đã không suy nghĩ chu đáo."

Nàng có thể nhìn thấy điểm tốt của chàng, xem như còn cứu vãn được.

Để chàng nên người, nàng không tiếc mang tiếng xấu phá hoại, cùng chàng chịu đựng mọi khổ sở đều là thật, sao chàng có thể trách nàng: "Không trách nàng, nương tử có thể làm vậy, chung quy là ta không thể khiến nàng yên tâm." Chàng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, ngồi xổm xuống: "Lên đây, ta cõng nàng."

Tiểu nương tử không nhúc nhích, ân cần nói: "Lang quân mệt mỏi cả ngày rồi, ta tự đi được..."

Vừa dứt lời, nàng đã bị Tạ Thiệu xoay người ôm vào lòng, lấy miệng nhẹ nhàng mổ lên môi nàng: "Ta đã nói với mẫu thân rồi, tối nay về muộn, không cần chờ cửa, chúng ta ở lại nhà họ Ôn."

Trận này đã thua, trận khác phải gỡ lại.

Người đánh xe vẫn còn đang nhìn, Ôn Thù Sắc né tránh: "Còn có người..."

Lang quân cái gì cũng không nghe thấy, môi chạm vào dái tai tiểu nương tử, như muốn trút giận mà cắn một cái, ánh sao lờ mờ lúc ẩn lúc hiện, không biết có lọt vào mắt ai không. Trở lại xe ngựa, chàng lại ôm tiểu nương tử vào lòng đặt lên đùi mình, hai bên cửa sổ đều hạ xuống, đóng chặt, che khuất cảnh xuân đêm tối.



Sau khi hai người chuyển đến nhà mới của Tạ gia, căn nhà của Ôn gia vẫn giữ lại.

Không ai quấy rầy, tối nay muốn làm gì thì làm, lang quân quyết tâm báo thù rửa hận.

Trên xe ngựa, quần áo của tiểu nương tử đã xộc xệch, xe vừa dừng lại, lang quân liền vội vàng ôm lấy tiểu nương tử, trực tiếp đá cửa vào sân.

"Lang quân, chàng đừng manh động, đừng chạm vào..."

"Dù sao cũng không có ai, sợ cái gì."

Chương 98: Muội phu vẫn nên ăn chút đồ hạ hỏa thì hơn

Thấy tình hình sắp không thể kiểm soát được nữa, bóng người mờ ảo bị lãng quên đứng giữa sân không thể không lên tiếng nhắc nhở, "Khụ..."

Hai người đang ôm nhau bỗng sững lại, quay đầu nhìn sang với vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy sau bức bình phong có một người đang đứng, ngay cả màn đêm cũng không thể che giấu được vẻ mặt lúng túng trên khuôn mặt Ôn Hoài, "Nhị muội muội, muội phu."

Đầu óc Ôn Thù Sắc "ong" một tiếng, nàng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, vội vàng nhảy ra khỏi người lang quân, trốn sau lưng chàng, nũng nịu nói: "Huynh trưởng, huynh không thể ho sớm hơn một chút sao?"

Hắn ta cũng muốn lên tiếng sớm hơn, nhưng hai người vừa vào đã như vậy, không cho hắn ta cơ hội lên tiếng.

Sau khi chuyển đến Tạ gia, trong sân có để lại một người hầu, lúc này không biết đã đi đâu, trước cửa chỉ treo một chiếc đèn lờ mờ. Ôn Hoài cũng mới đến không lâu, dựa theo địa điểm Ôn Thù Sắc để lại ở bến tàu để tìm đến tận cửa, gọi một hồi không thấy ai trả lời, liền nhặt một cành cây luồn qua khe cửa, rút then cửa ra. Vào trong nhà thì tối om, đang định lên tiếng gọi người thì sau lưng có động tĩnh.

Hắn ta có thể hiểu được việc vợ chồng son có nhiều trò, nhưng vị muội phu này của Hắn ta không chỉ sức lực lớn, mà còn có một đôi mắt nhìn xuyên đêm, ôm người trong tay đi nhanh như vậy, trời tối đen như mực cũng không sợ ngã. Chạy suốt một đoạn đường, Ôn Hoài người đầy bụi đất, chỉnh lại y phục rồi từ sau bức bình phong đi ra, che giấu vẻ mặt lúng túng, bày ra tư thái của huynh trưởng nghiêm mặt nói: "Dù trong tay có eo hẹp đến đâu, trong nhà cũng phải để lại một người, một ngọn đèn. Nhìn xem như thế này, thành cái dạng gì."

Một câu nói hai nghĩa, không biết là đang nói đèn, hay là đang nói hành vi của hai người.

Ôn Thù Sắc không còn mặt mũi nào gặp người, quay lưng về phía lang quân chỉnh lại y phục. Tạ Thiệu thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt đen sì hòa vào màn đêm trước mặt, Hắn ta đứng ở đây, ma mới nhìn thấy Hắn ta. Ngừng một chút, chàng gọi: "Huynh trưởng."

Ở Phượng Thành, Ôn Hoài cũng chưa từng nghe vị công tử quý tộc này gọi Hắn ta là huynh trưởng, đột nhiên nghe thấy một tiếng, cảm thấy khá vừa lòng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bật lửa, ánh lửa lóe lên, khuôn mặt đen sì kia mới lộ ra từ màn đêm, đúng là trắng hơn trước một chút, "Muội phu gần đây có khỏe không?"

"Đều rất tốt." Nếu tối nay huynh không đến, thì còn tốt hơn.

Tiểu nương tử phía sau vẫn đang chỉnh lại y phục, chàng lại hỏi: "Khi nào thì đến?"

"Mới đến không lâu." Ngẩng đầu nhìn quanh cảm thán, "Viện tử này không nhỏ, không biết một tháng phải tốn bao nhiêu bạc, theo ta thấy, chỉ có hai người các ngươi ở, chi bằng thuê một cái nhỏ hơn một chút, số bạc còn lại, ít nhất cũng phải thêm vài ngọn đèn cho sân, thuê thêm vài người. May mà tối nay đến là ta, nếu là người có ý đồ xấu vào, sợ là đồ đạc trong sân này đều không còn, còn cái then cửa kia, ta khẽ đẩy một cái là mở ra rồi, một cái khóa cũng không tốn bao nhiêu bạc, tự mình đến tiệm rèn tìm chút sắt vụn người ta không dùng nữa, vài đồng là có thể giải quyết..."

Trải qua hơn một tháng sống khổ sở, vị công tử nhà giàu ngày xưa cũng đã biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, lải nhải, vừa mở miệng ra toàn là chuyện cơm áo gạo tiền.

Vẻ mặt so đo tính toán này, sao mà quen thuộc đến thế.

Lang quân đối diện nhìn thấy, cơn tức giận bị đè nén trong lòng hôm nay cuối cùng cũng tan biến.