Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 190




Cuối cùng cũng gặp được nương tử, Tường Vân kích động: "Lúc nương tử chịu khổ chịu nạn, nô tỳ chỉ hận không thể ở bên cạnh nương tử. Nương tử giờ có khỏe không ạ? Cô gia thì sao?" Càng hỏi nàng càng hoảng sợ, nức nở nói: "Nô tỳ đáng chết, không chăm sóc tốt cho nương tử, bỏ lỡ quá nhiều chuyện, sau này chỉ xin được ở bên cạnh nương tử làm người sai vặt, nương tử ngàn vạn lần đừng bỏ rơi nô tỳ..."

Từ cửa khóc đến sân trong, thấy mắt nàng sưng đỏ, Ôn Thù Sắc an ủi: "Ta và lang quân đều khỏe, yên tâm, vị trí nha hoàn đứng đầu vẫn giữ cho ngươi."

Tường Vân lúc này mới nín khóc mỉm cười, lau nước mắt: "Nương tử thật tốt."

Ôn lão phu nhân được sắp xếp ở căn phòng mà trước đây nàng và Tạ Thiệu từng ở. Lúc này, Ôn đại gia và mấy vị công tử tiểu thư của Ôn gia đều đã đến. Cả nhà đông đủ, chật kín cả căn phòng. Ôn Thù Sắc bước vào, bên trong toàn tiếng cười nói, đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Ôn đại gia đang hỏi Ôn lão phu nhân: "Mẹ có thấy tức n.g.ự.c không? Có người đi trên biển thì không thấy gì, vừa đặt chân lên bờ đã thấy chóng mặt buồn nôn."

Ôn lão phu nhân vẫn tràn đầy năng lượng, nào có giống người bị tức ngực: "Mẹ không sao, hồi trẻ đi nhiều rồi, không say sóng."

"Thời tiết ở Đông Đô nóng hơn Phượng Thành, tổ mẫu uống bát nước đường trước đã, giải nhiệt." Ôn Hoài vừa mới bưng bát nước đường đậu xanh từ hộp đựng thức ăn đến đưa cho lão phu nhân thì Ôn Thù Sắc bước vào. Nàng nhìn gương mặt quen thuộc trên trường kỷ, người không thay đổi, vẫn như xưa.

Lần trước chia tay, nàng đi vội vàng, suýt nữa âm dương cách biệt. Ôn Thù Sắc đỏ hoe mắt, mếu máo gọi: "Tổ mẫu."

Ôn lão phu nhân nghe thấy giọng nói mà mình luôn mong nhớ, trong lòng xúc động, ngẩng đầu lên.

Ôn Thù Sắc đã nhào tới, quỳ sụp xuống bên cạnh bà, ngẩng đầu nhìn bà, đầy vẻ nhớ nhung: "Tổ mẫu cuối cùng cũng đến rồi, Cảo Tiên ngày nào cũng mơ thấy tổ mẫu đến bến tàu, cháu lên thuyền đón tổ mẫu."

"Là tổ mẫu không tốt, muốn cho các cháu bất ngờ nên đã không thành toàn giấc mơ của cháu." Ôn lão phu nhân mỉm cười, đưa tay sờ lên má nàng: "Cảo Tiên của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp."

Trước mặt Ôn lão phu nhân, Ôn Thù Sắc luôn làm nũng: "Sắc đẹp trời ban, là do tổ mẫu nuôi nấng tốt."

Ôn lão phu nhân cười mắng: "Không biết xấu hổ." Nhưng ánh mắt lại càng thêm yêu thương: "Mau đứng dậy, đất lạnh."

Đợi đến khi ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, Ôn Thù Sắc mới nhìn sang Ôn nhị gia đối diện, mỉm cười chào: "Phụ thân, quả nhiên Phượng Thành là đất lành, mới có bao lâu mà đã trắng trẻo ra nhiều rồi."

Ôn nhị gia gượng gạo cười, đối với nàng thực sự không có sắc mặt tốt gì.

Trước khi nàng đi, số tiền giấu trong gối không chừa cho ông ta một đồng nào. Vốn là giả vờ phá sản, cuối cùng lại thành phá sản thật.

Trong thời gian chiến loạn, giá cả lại tăng cao, gạo cũng không mua nổi, nói gì đến ăn thịt. Ngay cả trong mơ ông ta cũng đang ăn thịt, thật sự không chịu nổi nữa, liền canh giờ đến chỗ lão phu nhân ăn chực. Lần này đến Đông Đô, tiền đi đường đều là lão phu nhân chi trả. Thôi thì, cái mặt mũi này cũng mất rồi, trong lòng đầy oán hận. Nhìn thấy Ôn Thù Sắc ăn mặc đẹp đẽ, làm sao ông ta có thể vui vẻ cho được?

Nhà họ Ôn, trừ Đại phu nhân ra, ai cũng có mặt. Mọi người thay phiên nhau trò chuyện với lão phu nhân. Bữa trưa cho người của Mịch Tiên Lâu đưa đến phủ, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.

Sau bữa cơm, Ôn đại gia chủ động đến bẩm báo với lão phu nhân, kể hết những việc làm của Đại phu nhân cho lão phu nhân nghe. Lão phu nhân cũng không ngạc nhiên gì.

Từ khi An thị quyết định rời khỏi Phượng Thành, bà đã biết tính tình con người này một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi.

Mấy năm nay, nói bà được An thị chăm sóc thì thực sự không phải.

Ở nhà có nàng ta hay không cũng như nhau.

Sức khỏe của bà vẫn tốt, không có bệnh tật gì. Ngay cả những năm Nhị gia đi buôn bán ở Phúc Châu, Ngô thị một tháng cũng hiếm khi bước vào sân của bà, nói gì đến chăm sóc. Mỗi lần đến, không vơ vét được thứ gì thì không chịu về.

Phong thái của một chủ mẫu, còn không bằng thiếp thất. Tuy bà không cần ai chăm sóc, nhưng Tiết di nương ngày nào cũng đến thỉnh an, bất kể nắng mưa, mấy chục năm như một.

Trước đây, bà nghĩ dù tính tình của An thị có thế nào đi nữa thì cũng đã sinh con đẻ cái cho nhà họ Ôn, nuôi nấng ba đứa con, bà nhắm mắt cho qua, ngày tháng cũng trôi qua được. Không ngờ, đến Đông Đô rồi, nàng ta không những không kiềm chế mà còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Độc ác thì thôi đi, nàng ta còn ngu ngốc. Tương lai của nhà họ Ôn, phúc khí của con cháu không thể bị hủy hoại trong tay nàng ta: "Đã quyết định rồi thì cứ làm như vậy đi. Căn nhà ở Phượng Thành nàng ta đã ở bao nhiêu năm nay cũng quen rồi, chỉ cần không gây chuyện thị phi làm tổn hại đến vận khí của nhà họ Ôn, nuôi nàng ta cả đời cũng không sao. Lão gia tử nhà họ An rất coi trọng thể diện, con mà đưa nàng ta về nhà họ An, nàng ta còn sống được sao? E là lão gia tử sẽ cho nàng ta một dải lụa trắng ngay trong ngày hôm đó."

"Đại nương tử bỏ lỡ nhà họ Ngụy, quả thực đáng tiếc. Nhưng gia thế nhà chúng ta không hơn thì cũng chẳng kém ai, con cứ lo làm quan cho tốt, lão Nhị cứ lo làm ăn, Đông Đô rộng lớn, gia đình quyền quý cũng nhiều, chỉ cần nhà chúng ta hưng thịnh, tự nhiên sẽ có người tìm đến cửa. Con trai con gái gì, còn lo không cưới được vợ tốt, gả được chồng tốt sao?"

Lời nói của Ôn lão phu nhân, câu nào câu nấy cũng là suy nghĩ cho Đại phòng. Đại gia nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng dấy lên sự áy náy, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, dập đầu một cái thật mạnh: "Con được mẹ nuôi dưỡng, không những không báo hiếu mà còn để mẹ phải lo lắng vất vả, con xin mẹ trách phạt."

Ôn lão phu nhân nhìn ông, thở dài: "Con à, khúc mắc lớn nhất trong lòng con chính là việc tách biệt mình với Nhị gia, cho rằng mình không phải con ruột của mẹ, càng nên báo đáp nhà họ Ôn, luôn tự hạn chế bản thân, muốn tạo nên thành tựu, làm rạng danh nhà họ Ôn, để hoàn thành tâm nguyện của cha con. Nhưng trong lòng mẹ, con và Nhị gia luôn như nhau, dù tốt hay xấu, đó đều là con trai của mẹ. Con không cần phải chịu áp lực lớn như vậy, sống tốt là được rồi. Dù có sai lầm, làm mẹ sao lại không bao dung cho được."

Đầu Ôn đại gia vẫn cúi gằm xuống đất, hồi lâu không ngẩng lên, một lúc sau, vai ông bắt đầu run lên.

Năm đó, đêm lão gia tử nhà họ Ôn bế ông về, ông quỳ trước mặt bà, cũng là bộ dạng này, không dám khóc nhưng lại không nhịn được.

Đứa trẻ không cha không mẹ, chuyện gì cũng thích giữ trong lòng, cứ muốn chứng tỏ bản thân, lấy lòng người khác, ngược lại càng khiến mình trở nên xa cách.

Ôn lão phu nhân thấy chua xót, tiến lên nắm lấy tay ông, đỡ ông dậy: "Đứng lên đi, lớn rồi còn gì, đừng để bọn trẻ thấy mà cười cho."