Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 129




Từ lúc từ biệt ở Tây Sơn, ngoại trừ đấu thuyền rồng dịp đoan ngọ, xa xa liếc nhìn bóng dáng An vương một lần, Phó Dung cũng không còn nhìn thấy hắn.

Giờ phút này, nam nhân kia đang đứng đối diện cách vài chục bước. Ngày đại hỉ của Thành vương, hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ tía, so với mấy lần trước gặp gỡ, thêm mấy phần ung dung tôn quý vương gia nên có, về phần khuôn mặt...

Phó Dung không nhìn kỹ.

Người này đã từng thích nàng, từng lấy một mảnh hoa đào để hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn hay không. Nửa năm thoáng lướt qua, Phó Dung không biết trong lòng An vương rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngộ nhỡ hắn còn một chút ý niệm, ngộ nhỡ một ánh mắt của nàng làm cho hắn hiểu lầm cái gì, làm cho hắn lộ ra thần sắc không nên có, Từ Tấn phát giác được trong lòng chắc chắn sinh ra nghi kị.

Có lẽ An vương vẫn còn khả năng có thể cuối cùng đăng lên cái vị trí kia, nhưng hiện tại Từ Tấn mới là trượng phu của nàng. Phó Dung thà rằng để An vương đem nàng xem là một nữ nhân vô tình, ngắn ngủi nửa năm đã quên lời thề non hẹn biển, cũng không muốn cho Từ Tấn hiểu lầm nàng đối với An vương có tình, làm cho nỗ lực hai tháng này uổng phí.

Các vương gia đó, không có ai là kẻ ngu, đã gả cho Từ Tấn, Phó Dung không có ý định thuận lợi ở giữa Từ Tấn và An vương.

"Gặp qua Thất thúc". Từ Tấn chào hỏi xong, Phó Dung đi theo buông mi chào, hào phóng thong dong "Cháu dâu gặp qua Thất thúc".

Từ Tấn tầm mắt từ trên gò má nàng dời đi, nhìn về phía An vương.

Từ Bình ánh mắt lượn một vòng ở trên người vợ chồng bọn họ, khẽ cười cười, "Các ngươi thành thân lâu như vậy, hôm nay ta mới nhìn thấy các ngươi cùng đứng một nơi, quả nhiên là cặp đôi trời định."

Ngữ khí qua quít, phảng phất hắn trước kia chưa từng gặp Phó Dung.

Nhưng Từ Tấn biết hai người đã từng gặp mặt, biết An vương cố ý chọn ngày Phó Dung đi Tây Sơn để cùng đi. Hắn không rõ An vương vì sao chắc chắn Phó Dung thấy hắn rồi nhất định sẽ đuổi theo. Có lẽ là hắn thích Phó Dung trước, sau đó cũng cảm thấy Phó Dung sẽ coi trọng hắn vị vương gia này? Hắn chỉ biết Phó Dung quả thật đuổi theo, hai người còn dưới tàng cây hoa đào nói riêng mười câu...

Hiện tại bọn họ đều ở trước mặt hắn làm bộ cái gì cũng không xảy ra, là lòng có linh tê sao (tâm ý tương thông với nhau)?

Tâm tư Phó Dung, Từ Tấn có thể đoán ra vài phần, nàng thông minh như vậy, hiện tại khẳng định không còn nhớ thương An vương, đương nhiên muốn phủi sạch quan hệ. An vương thì sao, sợ lộ ra sơ hở làm cho Từ Tấn hoài nghi, lo lắng đem lửa giận phát tới trên người Phó Dung? Quả thật như thế, An vương đối với thê tử của hắn còn thật sự không phải là săn sóc bình thường.

Giống như Thái Tử, một người nhớ thương dung mạo vương phi hắn, một người nhớ thương tâm vương phi hắn.

PS: Bạn TT lúc nào cũng tìm lí do để ghen

Lồng ngực Từ Tấn lửa giận cuồn cuộn, lại không hiện lên trên mặt, dẫn An vương đi vào Thành vương phủ, khách khí nói: "Thất thúc quá khen. Ngươi nhìn hôm nay Ngũ đệ cũng thành thân, Thất thúc mỗi một lần đều uống rượu mừng của hàng con cháu chúng ta, không biết khi nào chúng ta có thể uống rượu mừng của Thất thúc?"

Phó Dung đi theo phía bên phải Từ Tấn, hơi hơi chậm hơn một bước, nghe hai người nói chuyện.

Từ Bình nói: "Nhân duyên do trời định, duyên phận không đến không thể cưỡng cầu, Cảnh Hành đừng có cười ta nữa, chúng ta đi xem lão Ngũ chuẩn bị như thế nào."

"Tốt." Từ Tấn sảng khoái đáp, quay người dặn dò Phó Dung: "Vậy nàng đi vào hậu viện trước, lúc hồi phủ thì phái người tới nói với ta một tiếng."

Phó Dung nhẹ giọng đáp, vừa muốn đi, liếc mắt nhìn An vương một cái, phát hiện hắn đứng phía bên cạnh bọn họ, nhanh chóng hướng Từ Tấn chớp chớp mắt, lặng lẽ cảnh cáo hắn buổi tối uống ít rượu một chút.

Nàng làm tự nhiên vô cùng, rất là quan tâm, Từ Tấn trong lòng lại không có sinh ra bất kỳ vẻ ấm áp nào.

Bởi vì hắn biết, nàng không có khả năng triệt để đã quên An vương, nàng làm như thế chỉ là vì che giấu chột dạ, chỉ là vì muốn hắn tin tưởng trong lòng nàng chỉ có hắn, làm cho hắn tin tưởng nàng chỉ có cảm tình với hắn.

Từ Tấn nhìn Phó Dung bóng dáng tinh tế, nhìn nàng dẫn nha hoàn hướng hậu viện đi vào, bỗng nhiên ý thức được kết hôn rồi nàng biểu hiện ra ngoài nào yếu ớt thân mật, ỷ lại ôn nhu, kỳ thật đều có thể cùng với hoạt bát vừa rồi đều là giả vờ, đều là vì dỗ hắn thích nàng, dỗ hắn sủng nàng. Hắn ban đầu cũng rất rõ ràng, nhưng hắn quá thích nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy, thích tới mức lựa chọn tin tưởng những thứ đó đều là sự thật, tin tưởng nàng đã vì hắn động tâm.

Nàng thì sao, đến cùng có động tâm hay không?

Từ Tấn hoàn toàn không đoán được.

Nữ nhân này nói dối bản lĩnh đã lô hỏa thuần thanh (thành thục không dấu vết), nữ nhân này có thể trợn tròn mắt thuận miệng nói ra lời tâm tình thật giả khó phân biệt. Hắn có thể nhìn ra nàng có phải là tức giận, cao hứng, thương tâm thật hay không, duy chỉ có nàng đối với tâm nam nhân, hắn một chút cũng nhìn không thấu.

~

Phó Dung đi tân phòng bên kia.

Hôm nay tới bồi tân nương tử đều là nữ quyến Thành vương bên này, nếu như Thành vương cưới là nữ nhi nhà người ta, đám người Vĩnh Ninh công chúa, quận vương phi khẳng định cũng tới đây, cố tình hắn cưới là cháu gái ruột Lý Hoa Dung củaVĩnh Ninh công chúa, Vĩnh Ninh công chúa cùng quận vương phi chỉ có thể ở Khánh quốc công phủ đưa Lý Hoa Dung xuất giá.

Không cần giao tiếp cùng những người đó, Phó Dung rất cao hứng, nàng không sợ họ, nhưng nhìn thấy người nhất định sẽ mất hứng, đương nhiên có thể không gặp là tốt nhất.

"Nhị tẩu tới bao giờ?" Vào buồng sưởi, bên trong vài nữ quyến nhất tề hướng nàng hành lễ, Phó Dung cười đáp lễ, cuối cùng đi tới bên người Khang vương phi, thân mật hỏi.

Khang vương phi so với lúc ở cữ trông gầy đi rất nhiều, mặt trứng ngỗng trong trắng lộ hồng, một đôi mắt đào hoa ngoảnh nhìn chiếu rọi, nắm lấy tay Phó Dung cười nói: "Sắp tới, tối hôm qua ta dặn dò bọn nha hoàn gọi ta dậy từ sớm, ngươi thành thân lúc ấy ta không được gặp, lần này kiểu gì cũng muốn cùng nhau về."

Đầy phòng nữ quyến đều cười theo.

Phó Dung không nhìn thấy Thái Tử phi nên hỏi thăm.

Khang vương phi lập tức lộ ra dáng vẻ một kẻ thích cười trên nỗi đau của người khác, tươi cười: "Nàng lần này nôn nghén thật nghiêm trọng, còn chưa ngừng lại đâu, bây giờ không thể tới. Ngươi xem, phong thủy luân chuyển có phải hay không, ngươi thành thân thì ta thân thể nặng, Ngũ đệ thành thân nàng ấy có mang thân thể không thoải mái. Sang năm nếu lão Lục thành thân, phỏng chừng tới phiên ngươi thân tẩu tử này sẽ nôn oẹ!"

Phó Dung giả bộ ngượng và bực, "Nhị tẩu thật là, hôm nay rõ ràng là Ngũ đệ muội vào cửa, ngươi nhanh lưu lại khí lực để nháo nàng đi."

Khang vương phi ngó nhìn ngoài cửa, vỗ vỗ tay nàng nói: "Yên tâm đi, nàng ấy là tân nương tử, ta sẽ không quên phần của nàng ấy."

Phó Dung rèm mi thấp xuống, không nhìn thấy Khang vương phi trong mắt chợt lóe ra châm chọc. Ngẩng đầu thì thấy Nhị công chúa ở bên người ma ma đang tiến vào. Vừa nhìn thấy nàng, tiểu cô nương khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, Phó Dung tâm trạng rất tốt, cười gọi muội muội.

Dần dần, các nữ quyến đều đến đông đủ, Thành vương sớm đã xuất phát đón dâu, giờ cũng đem vương phi đưa trở về.

Phó Dung rất nhanh lại biết một lần nháo tân phòng náo nhiệt, mới chỉ hai tháng trước nàng là tân nương bị người vây xem, hôm nay nàng lại là khách vây xem Lý Hoa Dung.

Tân nương tử phủ khăn voan bước vào, tân lang Thành vương một thân hỉ bào đỏ thẫm làm tôn lên mặt như quan ngọc, tuy không bì kịp Từ Tấn tuấn mĩ, cũng xếp vào loại công tử đẹp đẽ nhất nhì trong kinh thành. Nhìn hắn mặt mỉm cười, trong lúc mọi người nhìn chằm chằm thì hơi có vẻ dáng vẻ khẩn trương, hiển nhiên là rất vừa lòng lấy được thân biểu muội làm vương phi.

Người làm mai cười híp mắt đem đòn cân kim sơn dùng để vén khăn voan đưa tới.

Thành vương cầm đòn cân kim sơn lên, các nữ quyến không hẹn mà cùng đình chỉ trêu ghẹo, trong phòng thoáng cái an tĩnh lại.

Khăn voan từng chút từng chút một bị nhấc lên, lộ ra khuôn mặt Lý Hoa Dung diễm quang tuyệt sắc. Nàng ngẩng đầu nhìn Thành vương, trên mũ phượng, xâu kim châu dài rũ xuống cũng không thể che giấu nàng trong mắt ướt liễm diễm, rung động sáng rọi.

Đối với nữ tử mà nói, thời điểm xuất giá mặc vào đồ cưới, chính là lúc đẹp nhất trong cuộc đời.

Cho nên dù bình thường vẫn gặp, lúc này nhìn biểu muội ăn mặc kiểu tân nương, Thành vương vẫn là nhìn ngây ngẩn.

Các nữ quyến đa số cũng đều kinh diễm.

Phó Dung cũng thừa nhận Lý Hoa Dung quả thật quá mĩ mạo.

Chỉ có Khang vương phi rất thanh tỉnh, trong khoảng khắc kinh diễm cười, vỗ vỗ bả vai nhỏ của Nhị công chúa phía trước, cúi đầu hỏi nàng: "Phúc Tuệ nói thử xem, là Tứ tẩu ngươi làm tân nương tử đẹp, hay là Ngũ tẩu đẹp a?"

Giọng nói nàng thấp, nhưng ở đây cô dâu chú rể yên lặng chăm chú nhìn, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng, âm thanh có thấp cũng đủ truyền vào tai mọi người.

Thành vương nghe được, chẳng biết tại sao liền nghĩ tới ngày Túc vương thành thân, hắn ở cửa phủ Túc vương chỉ nhìn được bàn tay thon dài.

Lý Hoa Dung cũng nghe được, sau đó liền phát hiện người thiếu niên phía trước ánh mắt thay đổi, như là đang nhớ lại cái gì.

Là đang nghĩ tới bộ dáng Phó Dung mặc đồ cưới sao, hay là lấy nàng cùng Phó Dung so sánh?

Phía dưới tay áo dài đỏ thẫm, Lý Hoa Dung âm thầm nắm chặt tay, cố nén mới không có nhìn về phía Khang vương phi cố ý làm hỏng chuyện tốt của nàng, cũng không nhìn nữ chi của một thứ tử đến từ địa phương nhỏ Tín Đô tới cướp đi thanh danh kinh thành đệ nhất mĩ nhân của nàng.

Phó Dung thì sao, nàng thật sự không ngờ tới Khang vương phi thế nhưng đem nàng ra làm cho Lý Hoa Dung ngột ngạt.

Bất quá một thoáng qua, Khang vương phi làm như vậy quả thật thông minh, vừa báo thù lần trước Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ làm cho Thái Tử phi ngột ngạt, lại đem chiến hỏa dẫn tới trên người nàng. Thái Tử, Khang vương bên kia cùng Thành vương bên này đối phó với nhau đều phải ầm ĩ, vậy nàng cùng Từ Tấn Túc vương phủ cũng đừng hòng tọa sơn quan hổ đấu, đại gia ai cũng đừng chỉ ngồi xem náo nhiệt.

Chỉ là hảo cảm của nàng đối với Khang vương phi kia, bởi một câu nói này nửa điểm cũng không còn.

Duy nhất đáng mừng là Nhị công chúa cũng không trả lời cái vấn đề đắc tội người khác này, tiểu cô nương cúi đầu, như còn cân nhắc.

Mắt thấy người làm mai hướng chính mình nhìn qua, Phó Dung dùng ánh mắt tỏ ý bảo nàng tiếp tục chấp lễ.

Khi người làm mai tận lực nói lời cát tường, mọi người tựa như giống nhau, không nghe thấy vấn đề Khang vương phi nói kia, trên mặt lại đều lộ ra tươi cười.

Tiệc trưa bắt đầu, Khang vương phi đem Phó Dung kéo tới bên cạnh, thập phần áy náy mà bồi tội: "Tứ đệ muội tức giận đi? Ai, đều tại ta không tốt, trong lòng nghĩ gì liền nói đấy. Ngươi biết không, nàng bình thường ỷ vào chính mình đẹp xem thường người khác. Ta sớm muốn giáo huấn nàng một lần, đáng tiếc chính mình diện mạo không bằng người, chỉ có thể nhẫn nhịn. Thật vất vả chờ được Tứ đệ muội đẹp như tiên nữ, ngày hôm nay nhất thời không nhịn được. Tứ đệ muội ngươi cũng biết cái miệng này của ta, tha thứ cho Nhị tẩu lần này có được hay không? Nàng nếu dám bởi vì chuyện này tìm ngươi phiền toái, Nhị tẩu tuyệt đối đứng bên cạnh ngươi!"

Phó Dung cười khổ: "Nhị tẩu quá đánh giá cao ta quá, luận mĩ mạo ta tự nhận là không kịp Ngũ đệ muội. Nhị tẩu cũng đừng nghĩ nhiều, ngày hôm nay là ngày vui của Ngũ đệ muội, ta không giận Nhị tẩu, Nhị tẩu cũng đừng có tức giận Ngũ đệ muội, chúng ta chị em dâu hòa thuận, phụ hoàng mẫu hậu nghe nói mới cao hứng a."

Một lời nói hào phóng vừa vặn, không cho người lợi dụng bắt nhược điểm.

Nhìn theo Phó Dung đi về phía Nhị công chúa, Khang vương phi ánh mắt đổi đổi.

Phó Dung không muốn lẫn lộn vào ân oán của Khang vương phi và Lý Hoa Dung, lúc dùng cơm thì ngồi cùng một chỗ với Nhị công chúa cười cười nói nói, sau khi ăn xong cùng nhau rời đi, ở trước cửa mỗi người một ngả.

Trở lại Phù Cừ viện, Phó Dung thay xiêm y, nằm trong ổ chăn nghỉ trưa.

Hoàng hôn thì Lan Hương hỏi Phó Dung cơm chiều muốn dùng cái gì.

Phó Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Chờ một chút đi, vương gia ở bên kia chắc chưa ăn gì, một lát vương gia trở lại, phân phó phòng bếp bưng lên hai chén mì thịt bò, ta cùng vương gia cùng nhau dùng."

Lan Hương mím môi cười, "Vương phi đối với vương gia thật tốt."

Phó Dung kéo kéo khóe miệng, Từ Tấn cũng nghĩ như vậy thì tốt biết bao.