Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 145




Phó Dung ba tỷ muội nghỉ trưa thời gian không chênh lệch, đều khoảng chừng nửa canh giờ. Nhã gian sát vách, Phó Tuyên dậy rửa mặt thì bên này Phó Dung cũng đang thu thập. Duy nhất khác biệt là Phó Tuyên ăn no ngủ một giấc, còn Phó Dung mới vừa được nam nhân buông tha.

"Ta hầu hạ vương phi?" Từ Tấn đem Phó Dung ôm đến ghế, tự tay làm ướt khăn, ngồi xổm trước mặt Phó Dung định giúp nàng.

Phó Dung trên người chỉ còn bối tử đã bị cởi xuống lúc trước, phía dưới trung khố, váy cũng không mặc, hai cái chân thon dài lộ ra bên ngoài. Lúc ngồi xuống, đùi cũng lộ ra một phần, bởi vì bị nam nhân nắm chặt một lúc lâu, phía bên trong lưu lại hai vòng dấu tay. Phát hiện ánh mắt Từ Tấn thế nhưng còn dạo chơi ở những chỗ không che giấu được ở trên người nàng, Phó Dung đoạt lấy khăn, chỉ vào bên kia bình phong, khiển trách hắn: "Chàng đi ra ngoài!"

Từ Tấn đã ăn ngon một lần biết Phó Dung hiện tại đang nổi nóng, không dám trêu chọc nàng nữa, chỉ chỗ xiêm y đã sớm chuẩn bị tốt trên bình phong, cười đi ra ngoài. Hồ nháo lâu như vậy, hắn búi tóc chỉ là hơi loạn, trên người cũng dễ thanh lý hơn so với Phó Dung, liền lười biếng dựa vào trên giường, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bình phong, nhìn thân ảnh ẩn ẩn như hiện đằng sau, khóe miệng cười thỏa mãn.

Phó Dung không hưởng thụ như Từ Tấn, chà lau người cẩn thận xong, đem xiêm y mặc vào, tiếp theo cầm lấy chiếc gương kiểm tra trên cổ có dấu vết Từ Tấn lưu lại hay không, xác định không còn, lúc này mới rốt cuộc thở nhẹ một hơi. Cuốn xiêm y lúc trước lên, Phó Dung đi ra bình phong, làm như không thấy người vô lại đang ở trên giường, đem quần lót ném loạn dưới giường cất kỹ vào trong túi đồ, xong rồi oán hận nói: "Vương gia về sau tự mình ra ngoài đi, ta không dám bồi vương gia đi nữa."

Từ Tấn thở dài: "Ta cũng là kìm lòng không được, Nùng Nùng quá tuyệt, ta thật sự là nhịn không nổi."

Hóa ra tất cả đều tại nàng?

Phó Dung cũng không nhịn được, giơ túi đồ trong tay lên quẳng vào Từ Tấn.

Từ Tấn linh hoạt đón được, mau chóng đứng dậy, đem thê tử quay người muốn đi ôm trở về trong ngực, bồi tội: "Được được được, ta cam đoan đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối không khi dễ nàng khi đang có người bên cạnh, được chưa?"

"Không có người cũng không cho phép chàng ở bên ngoài xằng bậy!" Nghĩ tới khả năng bị người khác nhìn thấy, Phó Dung thật là vừa thẹn vừa bực.

"Được được được, đều nghe nàng." Từ Tấn ôm nàng hôn một cái, đỡ lấy bả vai nàng cẩn thận quan sát hai mắt, trấn an nói: "May quá may quá, Nùng Nùng bình thường ngủ trưa xong cũng chính là cái dạng này, sẽ không để người hoài nghi."

Phó Dung hoài nghi mà sờ sờ khuôn mặt: "Thật sự?"

Từ Tấn son sắt gật đầu, ánh mắt rơi vào trên môi nàng: "Chỉ là càng đẹp hơn."

Phó Dung hừ lạnh, đuổi hắn ra bên ngoài: "Được rồi, chàng đi ra ngoài đi, ta muốn gọi Lan Hương các nàng vào hầu hạ ta chải đầu."

Sát vách truyền đến âm thanh Quan ca nhi có chút mờ mịt, Từ Tấn biết không còn thời gian trì hoãn, cười đi ra.

Một khắc sau, mấy người một lần nữa ở nhã các lầu 2 tụ hợp, Phó Dung thấy Phó Tuyên nhìn nàng ánh mắt giống với bình thường, hẳn là không nhìn ra sự khác thường của nàng, trái tim vững vàng trở lại.

Thuyền xuôi dọc theo dòng Định Hà, 3 tỉ muội vui vẻ thưởng thức phong cảnh ngày xuân, tận hứng rồi lên bờ, dẹp đường hồi phủ.

Cùng lúc đó, Như Ý trai sắp đóng cửa lại nghênh đón một vị khách nhân.

Chu chưởng quỹ đã đi trước, Đỗ Viễn Chu ở đằng sau cùng phòng tài vụ nói xong việc cũng đang muốn về. Cửa tối sầm lại, hắn tùy ý nhìn sang, nhìn rõ bộ dáng người mới tới, mau chóng từ sau quầy đi ra ngoài, cười chào hỏi: "Nguyên lai là Kỷ đông gia, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây?"

Phượng Lai Nghi là kinh thành đệ nhất trang sức lầu, Kỷ Thanh Đình thân làm thiếu đông gia Phượng Lai Nghi, trong các cửa hàng ở kinh thành cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Đỗ Viễn Chu chưa từng nói chuyện với hắn, nhưng cũng thấy vài lần từ xa.

Kỷ Thanh Đình trước đây chưa từng thấy Đỗ Viễn Chu, nhưng từ khi biết được trên phố Long Khánh có mở một cửa hàng trang sức thì hắn liền đem những nhân vật có tiếng nói trong Như Ý trai tìm hiểu rõ. Hắn liếc mắt cao thấp đánh giá Đỗ Viễn Chu một cái, có chút khinh miệt cười: "Ngươi chính là Đỗ chưởng quỹ Như Ý trai đi? Ta hôm nay tới đây, muốn mời Cố nương tử đánh một kiện trang sức, một số chi tiết sợ hạ nhân giao phó không rõ ràng, ta phải giáp mặt dặn dò nàng, nhờ Đỗ chưởng quỹ mời Cố nương tử ra."

Người tới là khách, đặc biệt là Kỷ Thanh Đình, loại khách quý thân gia đáng tin có thể đến đánh đồ tốt, theo lý nên gọi thợ trang sức ra gặp hắn, nhưng Cố nương tử đã dặn trước không gặp người Phượng Lai Nghi.

Đỗ Viễn Chu lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh, chắp tay bồi tội nói: "Cái này, thực sự xấu hổ, Cố nương tử tay nghề siêu quần, từng bị phiền nhiễu vì nhiều người trong nghề tới luận bàn, vì vậy tự định quy củ, không tiếp người trong nghề. Hơn nữa Kỷ đông gia quả thực là quá mức cất nhắc Như Ý trai chúng ta, Phượng Lai Nghi ở kinh thành là đệ nhất nhân tài làm trang sức kiệt xuất, đâu cần tới chúng ta một tiểu điếm vừa mở đánh trang sức cho?"

Kỷ Thanh Đình nhìn hai mắt hắn tìm tòi nghiên cứu, lại hướng hậu viện Như Ý trai ngó nghiêng, rồi đi tới ngồi lên một cái ghế, thản nhiên nói: "Tốt, Cố nương tử đã không tiếp người trong nghề, vậy thì mời Đỗ chưởng quỹ chuyển lời hộ, nói là bạn cũ đến tìm, mời Cố nương tử ra ôn chuyện. Nga, quan hệ của ta và nàng, Đỗ chưởng quỹ không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho nàng biết là ta muốn mời, nàng sẽ tự đến."

Một đôi mắt đào hoa mang cười chiếu rọi ngoảnh nhìn, mười phần tự tin, lại có thâm ý khác ở bên trong.

Lời nói đến mức độ này, Đỗ Viễn Chu không tiện cự tuyệt, gọi một tiểu nha hoàn đi chuyển lời, còn hắn mời Kỷ Thanh Đình tới lầu 2 nhã gian dùng trà.

Thời gian một cốc trà, tiểu nha hoàn đi rồi quay lại, cúi đầu nói: "Hồi Đỗ chưởng quỹ, Cố nương tử nói nàng chưa từng cùng Kỷ đông gia gặp qua, Kỷ đông gia sợ là nhận lầm người, cho nên không thể tới gặp khách ."

Đỗ Viễn Chu gật gật đầu, nhìn về phía Kỷ Thanh Đình.

Kỷ Thanh Đình gọi tiểu nha hoàn đang quay người muốn đi, từ trong tay áo lấy ra môt cây chủy thủ, cân nhắc nói: "Ngươi đem thứ này mang cho nàng nhìn xem, có lẽ nàng có thể nhận ra được."

"Đây..." Tiểu nha hoàn nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Viễn Chu.

Đỗ Viễn Chu như cũ gật đầu.

Nghe tiểu nha hoàn bước xuống lầu, Kỷ Thanh Đình hướng Đỗ Viễn Chu cười cười, thấp giọng dò hỏi: "Nghe nói Cố nương tử dung mạo xấu xí, ra ngoài luôn mang mạng che mặt, không dễ dàng lộ mặt thật trước người khác, không biết Đỗ chưởng quỹ có từng thấy qua diện mạo thật của nàng hay chưa? Nếu trên má trái nàng có vết đao, đó chính là cố nhân của ta, không thể nghi ngờ."

Trước lấy ra dao găm, sau nữa nói rõ ràng trên mặt cố nhân có vết đao chém, ai cũng đều có thể liên tưởng tới hắn và vị cố nhân kia rất có thể là địch chứ không phải là bạn.

Kỷ Thanh Đình chăm chú nhìn ánh mắt Đỗ Viễn Chu.

Đỗ Viễn Chu có chút kinh ngạc, lập tức tiếc nuối lắc đầu: "Đỗ mỗ cũng chưa từng thấy dung mạo Cố nương tử, không biết trên mặt nàng có vết đao hay không. Chỉ là, Cố nương tử ở Ký Châu, lúc trước chưa từng tới kinh thành, chỉ sợ Kỷ đông gia thật sự nhận lầm."

Kỷ Thanh Đình nhướn mày, dựa vào thành ghế, thấp giọng hoài niệm nói: "Đó thật đúng là đáng tiếc, cố nhân đó của ta, năm đó ta làm ra một chuyện không phải với nàng, chọc nàng giận dỗi rời đi. Nhiều năm như vậy ta vẫn muốn bù đắp cho nàng. Ai da, từ biệt hơn mười năm, ta thật đúng là nhớ nàng. Nàng cũng thật sự là nhẫn tâm, đều nói một đêm vợ chồng... Khụ khụ, nhất thời cảm khái, lỡ lời."

Đỗ Viễn Chu mỉm cười lắc lắc đầu.

Kỷ Thanh Đình thấy từ trong miệng hắn không moi được lời nào, cũng không tiếp tục dông dài.

Tiểu nha hoàn lại quay về, như cũ nói: "Cố nương tử cũng không nhận biết vật này."

Kỷ Thanh Đình sắc mặt đổi đổi, đứng dậy nhận lấy dao găm, hướng Đỗ Viễn Chu cáo từ: "Xem ra quả nhiên là ta nhận lầm người, còn mời Đỗ chưởng quỹ chuyển cáo Cố nương tử, hôm nay Kỷ mỗ mạo muội đến nhà nhiều lần quấy rầy, thật sự thất lễ, ngày khác có cơ hội ổn thỏa gặp mặt sẽ hướng Cố nương tử bồi tội."

"Kỷ đông gia khách sáo, việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến." Đỗ Viễn Chu cười đưa hắn xuống lầu.

Lên xe ngựa, Kỷ Thanh Đình sắc mặt trầm xuống.

Hắn có 8 thành nắm chắc Cố nương tử chính là nữ nhân năm đó chạy trốn, đáng tiếc Như Ý trai sau lưng có Túc vương phủ chống lưng, hắn không thể cứng rắn, bằng không chỉ cần hắn đem Cố nương tử thu làm người của mình, hoặc là triệt để hủy thanh danh nàng, Như Ý trai sẽ không có cửa cùng Phượng Lai Nghi đối nghịch làm ăn.

Làm sao mới có thể nhìn thấy nàng đây?

Kỷ Thanh Đình không tự giác mà vuốt ve dao găm trong tay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt quý phụ nhân buổi trưa kia.

Ngay lúc Kỷ Thanh Đình rời Như Ý trai không lâu, trong Túc vương phủ, Từ Tấn cũng nhận được tin tức.

Hắn không yên lòng nghe thuộc hạ hồi bẩm, nghĩ tới người này tuy rằng giảo hoạt nhưng cũng chưa từng tưởng tượng ra có thể làm những việc đáng ghê tởm đến thế. Đối với Nùng Nùng, hắn do dự nên nói cho nàng biết lúc nào mới tốt.