Sập tối Từ Tấn từ trong cung trở về, Phó Dung một bên đem lò sưởi tay đưa qua một bên nói cho hắn biết tin vui này.
Từ Tấn rất kinh ngạc.
Hắn đối với sự tình Đỗ Viễn Chu và Cố nương tử đương nhiên không thấy hứng thú, chỉ là Cố nương tử cuộc đời nhấp nhô, ngày đó Kỷ Thanh Đình nâng đao đi Như Ý trai một phen nói âm dương quái điều. Đỗ Viễn Chu đã có thể làm được chưởng quỹ, khẳng định có thể đoán được Cố nương tử đã trải qua những gì, hắn thế nhưng không để ý Cố nương tử đã từng như vậy?
Hắn ngơ ngác, Phó Dung cho rằng hắn quá mức giật mình, trở lại trên giường ôm Trăn ca nhi nói chuyện với hắn: "Ta thật sự không liệu được việc này, Tam thúc so với Cố di còn nhỏ hơn ba tuổi đâu, bất quá ngẫm lại bọn họ là hàng xóm, Cố di khéo tay, cho dù trên mặt có sẹo nhưng vẫn là mĩ nhân, Tam thúc thì càng không cần nói thêm nữa, hai người họ tới với nhau cũng bình thường. Nhưng mà trước nay ta một chút tin tức cũng không nghe thấy..."
Người gặp việc vui tinh thần hào hứng, Phó Dung hưng phấn đâu, lải nhải đến lải nhải đi.
Từ Tấn trong lòng có việc, chỉ cười nhìn nàng.
Buổi tối dỗ xong Trăn ca nhi đi ngủ, hai vợ chồng trở về thượng phòng, chui vào chăn rồi Phó Dung theo thói quen dựa vào trong ngực Từ Tấn, ngẩng đầu cùng hắn thương lượng: "Vương gia, ta nghĩ rồi, ta đối với làm ăn buôn bán không có hứng thú. Lúc trước đồng ý với Cố di cùng nhau mở Như Ý trai, chủ yếu là vì bọn họ không có chúng ta khẳng định không mở được, nên mới đáp ứng. Hiện tại Như Ý trai càng làm càng tốt, ta kỳ thật không quản chuyện gì, lấy phần chia hoa hồng kia rất ngại, vừa vặn bởi vì Như Ý trai phụ hoàng cũng không thích ta lắm, vậy ta đem một nửa cổ phần Như Ý trai cho Tam thúc và Cố di, làm hạ lễ thành thân cho bọn họ, chàng cảm thấy thế nào?"
Liễu Như Ý chỉ muốn nhìn Như Ý trai phát huy làm rạng rỡ tổ tiên, hiện tại Như Ý trai ở trong tay Cố nương tử và Đỗ Viễn Chu kinh doanh càng ngày càng tốt, Phó Dung thật sự không nghĩ vẫn tham gia mãi. Hiện tại chia hoa hồng gì đó còn dễ nói, cả nhà cũng coi như là thân nhân tri kỷ cùng chung hoạn nạn, chờ đến lúc Đỗ Viễn Chu và Cố nương tử sinh con, con của bọn họ có thể mơ ước một nửa cổ phần kia hay không, hoặc là có thể lợi dụng nàng, lợi dụng thanh danh Túc vương phủ làm chút chuyện cáo mượn oai hùm hay không?
Dù sao Phó Dung không thiếu tiền, liền muốn lần này cùng Như Ý trai phủi sạch quan hệ tiền tài, miễn cho tương lai chọc phiền toái cho Từ Tấn.
"Nùng Nùng thật hào phóng, Như Ý trai một nửa cổ phần, nàng có biết đại khái giá trị bao nhiêu bạc sao?" Từ Tấn trêu chọc hỏi.
Phó Dung đưa tay sờ mặt hắn, đắc ý cười nói: "Bao nhiêu ta cũng không hiếm lạ, có vương gia làm chỗ dựa cho ta, ta còn sợ không có tiền tiêu?"
Từ Tấn xoay người ngăn chặn nàng, hôn nàng một ngụm nói: "Đã cam lòng bỏ được bạc, vậy thì cứ đưa ra, bản vương kiếm tiền nuôi nàng."
Phó Dung đoán được hắn sẽ không phản đối, vui vẻ nâng chân lên.
Một trận sảng khoái tràn trề qua đi, Phó Dung ngọt ngào thiếp đi.
Từ Tấn đầu óc rất thanh tỉnh, nghĩ tới thái độ Đỗ Viễn Chu đối với Cố nương tử, hắn không tự chủ được mà rơi vào trầm tư.
Nếu như đời này hắn trùng sinh sau khi Phó Dung gả cho Từ Yến, hắn còn có thể phí hết tâm tư đem nàng cướp tới bên cạnh mình sao?
Sẽ sao?
Châm đèn nhỏ trên bàn bên cạnh giường, Từ Tấn tinh tế quan sát Phó Dung.
Sẽ đi, đời trước ngay từ đầu hắn ghét bỏ nàng như vậy, sau này còn không phải là thích nàng?
Nghĩ tới lúc mới trùng sinh hắn đối với nàng khinh thường như thế, Từ Tấn rốt cuộc biết mình lừa mình dối người đến mức nào.
Kỳ thật đời trước hắn đã động tâm, chỉ là hắn không nguyện ý thừa nhận chính mình, một vị vương gia sẽ coi trọng một nữ nhân đã từng hòa ly, có lẽ cũng là sợ truyền ra ngoài sẽ bị người đời nhạo bang. Cho nên hắn trước nay không biểu hiện ra ngoài, ngược lại nghĩ hết biện pháp chọc nàng, chỉ vì bức nàng lộ ra tính cách thật.
Nếu như không phải thích nàng, hắn sắp xuất phát cần gì nói cho nàng biết nàng có thể viết thư cho hắn. Tới Tây Bắc rồi, mỗi lần kinh thành gởi thư, hắn cần gì lại âm thầm trong chờ mong nàng có viết? Trong quân đội những lúc ngủ một mình ban đêm, hắn cần gì kìm lòng không đặng vuốt ve vị trí bên cạnh?
Nghĩ như vậy, Từ Tấn không hề thấy kỳ quái về lựa chọn của Đỗ Viễn Chu.
Cùng người sống sờ sờ so sánh, những kia tính là cái gì?
Thật muốn trách, chỉ trách mình nhận thức nàng quá muộn, không thể gặp được nàng trước khi nàng bị người khi dễ hoặc là gả cho người khác.
Mà hắn so với Đỗ Viễn Chu may mắn hơn, có cơ hội lần nữa, cho hắn được toàn bộ đời này của nàng, cũng miễn cho nàng ăn khổ một lần nữa.
Hôn nhẹ thê tử ngủ say, Từ Tấn cảm thấy mỹ mãn.
~
Cố nương tử không muốn làm lớn việc vui, cho nên hai người định ngày vào cuối tháng chạp, lúc này cửa hàng kinh thành đa số đều đóng cửa, Như Ý trai cũng không ngoại lệ, về phần chưởng quỹ và đông gia Như Ý trai ở bên trong làm cái gì, người ngoài không biết được.
Kiều thị tới trước một ngày chúc mừng.
Trước mắt chính là thời điểm các phủ bận rộn, Phó Dung không ngờ mẫu thân sẽ đến, còn tưởng trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Kiều thị đùa cháu ngoại một lát, tỏ ý bảo Xảo Hạnh đem hộp trong tay đưa qua.
Phó Dung tò mò nhận lấy, phát hiện bên trong là 3 bản sách dạy đánh cờ, nhìn bình thường nhưng là cổ bản khó gặp.
"Nương, đây là?" Nàng nghi hoặc hỏi.
Kiều thị tỏ ý bảo vài nha hoàn bên cạnh đi ra ngoài, kéo tay nữ nhi vỗ vỗ, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ngươi thật cho rằng ngươi ngấm ngầm làm sự tình, phụ thân ngươi đều không biết? Hắn rất rõ ràng, chỉ là chuyện hắn cùng nhà tổ mẫu ngươi có chút phức tạp, hắn cũng không thích hợp nhận thân với bên kia, bởi vậy liền giả trang hồ đồ. Ngày mai là ngày vui của hắn, 3 bản sách dạy đánh cờ này xem như là một điểm tâm ý của phụ thân ngươi làm huynh trưởng đi. Nùng Nùng không cần nói trắng ra, chỉ cần lấy danh nghĩa của ngươi đưa qua là tốt rồi."
Phó Dung lúc này mới hiểu phụ thân đã sớm biết Đỗ Viễn Chu này, cũng có lẽ phụ thân đã sớm biết hắn có một biểu đệ mở cờ xã ở kinh thành trước khi nàng kết bạn với Đỗ Viễn Chu?
Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, cũng khó có thể triệt để xóa bỏ sạch sẽ đi.
Phụ thân đã không muốn làm rõ quan hệ, Phó Dung liền đem 3 bản sách dạy đánh cờ này cho thêm vào ở quà biếu của vương phủ.
Nàng cũng đem một nửa cổ phàn Như Ý trai tặng ra. Cố nương tử nhiều lần cự tuyệt, cuối cùng từ chối không được, hứa hẹn về sau mỗi năm sẽ đưa tặng Phó Dung một bộ trang sức. Càng là hảo trang sức, thời gian chế tạo ra lại càng dài, cho nên một năm một bộ tuyệt không phải Cố nương tử keo kiệt, đổi thành phu nhân thái thái bên cạnh, có thể được hứa hẹn như vậy, dù ra vài lần tiền cho cửa hàng Như Ý trai đều nguyện ý.
Uống xong rượu mừng mấy ngày, chính là đêm giao thừa.
Từ Tấn, Phó Dung như cũ phải vào cung.
Cùng dân chúng bình thường giống nhau, hoàng gia cũng ban ngày tế tổ, buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ là lễ nghi càng thêm rườm rà. Tiệc tối cũng chia ra đặt ở hai chỗ, Gia Hòa đế dẫn một đám đệ tử ở phía trước uống rượu mua vui, các nữ quyến đều ở tại Phượng Nghi cung.
Hoàng Hậu ngồi chủ vị, Thục phi Nhu phi ngồi phía bên trái, bên phải từng thuộc về Đoan phi, đổi thành Lệ phi.
Phó Dung nhịn không được âm thầm quan sát Lệ phi.
So với cung yến Trung Thu, lúc này Lệ phi trên người đã không còn rụt rè ban đầu, mặc một bộ váy dài bó màu đỏ nhạt, trên đầu bộ diêu hồng ngọc dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, liếc nhìn chung quanh thì không câu nệ nhát gan nữa, ngược lại hơi hơi ngẩng cao cằm. Phó Dung biết, vị Lệ phi này muốn cho mọi người nhìn thấy nàng đã sớm không phải là nông nữ Quản Anh trước kia, đáng tiếc khí độ thiếu bồi dưỡng từ nhỏ, cái bộ dáng này của nàng ngược lại có vẻ bắt chước học đòi.
Mà nàng bắt chước tự nhiên là Hoàng Hậu ngồi ở trung tâm.
Phó Dung trong lòng có chút thổn thức.
Lệ phi thoạt nhìn không có vẻ thông minh, cũng không biết kiếp trước nàng ấy mất đứa nhỏ là do người hay là do trời.
Đáng tiếc bất kể là do đâu, Phó Dung đều sẽ không quản chuyện bao đồng, vừa lúc nàng và Lệ phi không thân không thích, thứ hai nàng cũng không thiện lương đến mức thà rằng mạo hiểm chọc phiền toái cũng muốn cứu người không hề liên can.
"Tứ tẩu, ta đã xin với phụ hoàng, năm nay 3 ngày hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu, phụ hoàng hứa cho ta đi quý phủ Tứ tẩu ở 1 ngày, Tứ tẩu ngươi nói xem, ta nên đi mười bốn hay là mười sáu?" Yến hội tan, Nhị công chúa hưng phấn chạy tới bên người Phó Dung, vô cùng phấn khởi nói.
Nhu phi theo ở phía sau, bất đắc dĩ nói: "Phúc Tuệ ham chơi, phụ hoàng lại dung túng nàng cho các ngươi thêm phiền toái."
Phó Dung thực thích Nhị công chúa, cười trả lời: "Nương nương khách sáo, muội muội ngây thơ khả ái, ta ước gì nàng ở chỗ chúng ta thêm mấy ngày đâu, vừa vặn giúp ta chiếu cố Trăn ca nhi."
Nhu phi sờ sờ đầu nữ nhi, "Mau chóng chọn ngày, Tứ tẩu ngươi còn phải hồi phủ, không rảnh đợi ngươi."
Nhị công chúa đã sớm chọn xong, "Mười sáu đi, mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn."
Kỳ thật nàng đã sớm hỏi thăm trước, Phó Thần từ mùng một tới mười lăm phải trực, nửa tháng sau thì nghỉ, Nhị công chúa biết mình mười sáu xuất cung cũng chưa chắc có thể gặp được hắn, nhưng có chút hi vọng cũng hơn không có a.
Tiểu cô nương ôm bí mật của mình không muốn người khác biết, chờ mong trở về Phượng Dương các.
Phó Dung cùng Thục phi về Chiêu Ninh cung ngồi một lát, Từ Tấn rất nhanh sẽ đến đón nàng, Phó Dung ôm lấy nhi tử mập đã sớm ngủ say, cáo biệt mẹ chồng.
Ai nên xuất cung đều đã đi ra ngoài, bọn thị vệ đóng thật chặt cổng cung, trong hoàng thành lại yên lặng hẳn.
Phượng Nghi cung, Hoàng Hậu rốt cuộc đợi được Gia Hòa đế.
Thời điểm còn Đoan phi, trong một hậu 3 phi, Hoàng Hậu mỗi tháng ít nhất có hai ngày có thể hầu hạ Gia Hòa đế, Đoan phi tuy rằng trẻ tuổi lại không làm vui lòng Gia Hòa đế, ngược lại trong bốn người số lần thị tẩm ít nhất. Có người lót nền, mặt mũi Hoàng Hậu ít nhiều còn giữ được. Hiện tại không giống vậy, Lệ phi có thai không thị tẩm được, Hoàng Hậu vốn cho rằng Gia Hòa đế sẽ đến chỗ nàng bên này nhiều hơn mấy lần, dù hai người chỉ nói chuyện không làm gì, trong lòng nàng cũng thoải mái, không ngờ Gia Hòa đế cũng không nhiều lần đặt chân đến Phượng Nghi cung, ngược lại phân đều cho Thục phi, Nhu phi, hoặc là một lòng theo cùng Lệ phi.
Hoàng Hậu trong lòng liền không thoải mái.
Nhưng nàng không dám bãi sắc mặt cùng Gia Hòa đế, Gia Hòa đế vừa tới, nàng ngược lại hầu hạ càng thêm ân cần.
Hai vợ chồng vừa muốn nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Hoàng Hậu tỏ ý bảo ma ma bên người đi xử lý, Gia Hòa đế lại nghe ra là âm thanh Hạ Âm, đem người gọi lại, phân phó nói: "Cho vào."
Hoàng Hậu trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, âm thầm nắm chặt khăn.
Hạ Âm rất nhanh tiến vào, thỉnh an rồi quỳ xuống hồi bẩm: "Hoàng Thượng, nương nương bụng không thoải mái, nô tài đã phái người đi mời thái y, nhớ Hoàng Thượng đã nói qnương nương có bất kỳ không ổn nào đều phải báo cho Hoàng Thượng, cho nên..."
Nàng vừa mở miệng, Gia Hòa đế liền vụt đứng lên, vừa mặc đồ vừa sải bước đi ra ngoài.
Hạ Âm vội vàng ngừng lời, đứng dậy theo sau.
Hoàng Hậu lấy lại tinh thần theo ra tiễn người thì Gia Hòa đế đã đi xa.
Nhìn bóng đèn lồng trước mặt, Hoàng Hậu trong bóng đêm mùa đông khắc nghiệt đứng lặng một lúc lâu, mới vẻ mặt bình tĩnh trở về trong phòng.
Hai khắc sau, tiểu thái giám Sùng Chính điện tới chuyển lời, đêm nay Gia Hòa đế không tới được...