Mạnh Quân và Trần Việt nhất loạt quay đầu lại, nơi khúc quanh cuối con đường mòn, vó ngựa phi như bay, người xà ích vung roi, thùng xe được kéo theo phía sau hiện ra. “Cô Mộng Mộng!” Một cô bé nhảy khỏi chiếc xe ngựa đang chạy, cơ thể lảo đảo, không kịp đợi đứng vững đã lao nhanh về phía cô.
Là Tây Cốc.
Tiếng móng ngựa vẫn còn đang gõ lóc cóc xuống mặt đường đằng xa, nhưng những đứa trẻ tựa những hạt châu trong xâu chuỗi đã lần lượt phóng xuống, chạy như bay về phía bọn họ, người đánh xe lập tức ghìm cương.
Dưới bầu trời trong vắt, bảy tám đứa trẻ dùng hết tốc lực chạy về phía Mạnh Quân. Tây Cốc băng băng chạy trước, không thắng lại mà nhảy phóc lên xe ba gác, Mạnh Quân vội đưa tay ra đỡ cô bé theo bản năng. Đứa trẻ bổ nhào vào lòng cô: “Cô Mộng Mộng, cô đi đâu vậy?”
Mạnh Quân nghe thấy lòng mình xáo động, mấp máy môi không thốt nên lời. Mấy đứa trẻ phía sau cũng trờ tới, ríu rít như bầy chim sẻ:
“Cô Mạnh ơi, cô phải đi sao?”
“Cô đừng đi được không?”
“Có phải cô giận bọn em không ạ?”
Mạnh Quân không kịp trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào, Tây Cốc dúi vào tay cô một quả dưa lưới nhỏ. Quả dưa nằm trong lòng bàn tay Mạnh Quân trĩu nặng. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, ngân ngấn nước: “Lúc trước cô đã nói sẽ ở lại nơi này với bọn em ba tháng, bây giờ chỉ mới vừa hơn một tháng, cô Mộng Mộng, cô không thích bọn em phải không?”
Mạnh Quân bối rối, vội nói: “Tây Cốc, cô rất thích em, thật đó.”
“Vậy sao cô lại đi ạ?” Bạch Diệp đứng bên cạnh xe ba gác, sốt ruột đưa tay lay góc áo của Mạnh Quân.
Mạnh Quân quay đầu lại nhìn cô bé: “Cô…”
“Cô nói không đi nữa.” Thành Hạo Nhiên đột nhiên tự đưa ra chủ ý, trèo lên xe xách hành lý của Mạnh Quân: “Cô ơi, em chuyển về trường cho cô ạ.” Đổng Bằng và mấy cậu nhóc khác như bầy ong vỡ tổ chen nhau giành lấy chiếc vali.
“Ơ —” Mạnh Quân tự nhận mình nhanh mồm nhanh miệng, nhưng giờ phút này đến một câu rõ ràng cô cũng không nói được, ánh mắt tìm Trần Việt cầu cứu. Trần Việt dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía xe ngựa. Bên kia, Long Tiểu Sơn, Dương Lâm Chiêu, Lưu Tư Thành đang đùn đẩy trốn phía sau thùng xe. Dương Lâm Chiêu là người đầu tiên phát hiện ra Mạnh Quân đang nhìn sang bên này, quýnh quíu hô to: “Chào cô Mạnh!”
Mạnh Quân vội vàng bước xuống xe đi qua. Dương Lâm Chiêu thấy vậy lập tức lôi Long Tiểu Sơn và Lưu Tư Thành ra khỏi chỗ nấp. Long Tiểu Sơn luống cuống nhìn cô, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc một trận trước khi đến đây.
Mạnh Quân vội hỏi: “Cô hiệu trưởng la rầy em sao?”
Cậu thiếu niên lắc đầu, không lên tiếng.
Mạnh Quân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, làm cô lo lắng. Cô đã nói với cô hiệu trưởng, chuyện không liên quan đến em. Là cô…”
Long Tiểu Sơn vẫn cúi gằm mặt không nói gì, trái lại Lưu Tư Thành rụt rè lên tiếng: “Cô Mạnh, là em ăn nói thô lỗ với Tiểu Sơn trước, em không có cố ý mắng mẹ bạn ấy, chỉ là buột miệng nói ra trong lúc tức giận. Em đã xin lỗi bạn ấy, bọn em đã làm lành và thân thiết lại với nhau như trước rồi ạ. Cô đừng đi được không?”
Lưu Tư Thành đã nói xong mà Long Tiểu Sơn vẫn không hé môi nửa lời, Dương Lâm Chiêu đẩy cậu bé mấy lần nhưng cậu bé cứ kín bưng như hũ nút sống chết không lên tiếng.
Dương Lâm Chiêu cuống quýt, thu hết dũng khí nói: “Cô Mạnh, nếu cô muốn mắng thì hãy mắng em, Long Tiểu Sơn là anh em của em, thấy cậu ấy tủi thân trốn trong góc khóc, em mới bộp chộp làm bậy, không liên quan gì đến cậu ấy. Em đi tìm cô gây sự, cậu ấy còn định đánh em. Cô Mạnh, Tiểu Sơn thích cô lắm, thật đó ạ. Cô đừng đi được không. Cô mà đi rồi, sau này cậu ấy sẽ không làm bạn với em nữa. Kỳ thật…” Cậu bé kìm nén một lúc, rồi hùng hổ nói: “Em cũng rất thích cô, nhưng cô… hung dữ quá!”
Mạnh Quân sững người nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng dáng vẻ luống cuống sau khi trút hết những lời trong lòng bằng giọng nói hết đỗi chân chất thật thà của Dương Lâm Chiêu, rồi nhìn sang khóe môi mím chặt nhưng hàng mi không ngừng run rẩy của Long Tiểu Sơn. Cô bỗng nhiên không còn nghĩ ngợi bất cứ thứ gì nữa, chỉ cảm thấy mình phải nói ra câu nói kia. Cho dù bây giờ có rời đi, cô cũng nhất định phải nói.
Vì vậy cô lập tức cất lời: “Xin lỗi Tiểu Sơn, cô không nên đối xử với em như vậy. Cô biết rõ em không phải là một đứa trẻ như thế, cô sai rồi, là cô đã vô cớ nổi giận với các em. Em hãy tha lỗi cho cô.”
Long Tiểu Sơn sững người, Dương Lâm Chiêu cũng ngây người sửng sốt.
Nắng hè trải vàng con đường làng yên ả. Có tiếng gió thổi lao xao trên ngọn cây.
Mạnh Quân cố nở nụ cười, nhưng khóe môi méo xệch, cô chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có một câu Dương Lâm Chiêu nói rất đúng, cô không phải là một cô giáo tốt. Suýt chút nữa đã dạy hư mấy đứa.”
Đôi môi Long Tiểu Sơn run rẩy, nhưng không phát ra tiếng.
Dương Lâm Chiêu lập tức nói: “Không phải đâu, có nhiều lúc cô tốt lắm, thật đó, cô đừng khóc mà. Úi úi úi, mắt cô đỏ rồi.”
Mạnh Quân hạ giọng: “Khóc cái đầu em.”
Nhưng cả đám Tây Cốc đã nghe thấy tiếng hô hoán của Dương Lâm Chiêu, mấy cô cậu bé loáng cái chạy ào tới: “Cô khóc hả cô?”
Mạnh Quân xua tay rối rít: “Không có —”
Lưu Tư Thành lớn giọng: “Cô bảo cô không phải là một cô giáo tốt kìa.”
Bạch Diệp giọng ngân ngấn nước mắt: “Ai nói không phải cô giáo tốt? Lúc nào đi dạy cô cũng mặc đồ thật đẹp cho chúng em xem. Mỗi ngày ngắm nhìn quần áo của cô em liền cảm thấy vui vẻ.”
Dương Lâm Chiêu liến thoắng: “Đúng là tốt thiệt mà, tiết vừa rồi lại đổi tuyệt chiêu, khiến bọn mình mụ mị cả đầu óc.”
Mạnh Quân phụt cười, Dương Lâm Chiêu lập tức reo to: “Cười rồi, cười rồi nè!”
Mạnh Quân bị mấy đứa trẻ pha trò chọc cười, buột miệng thốt: “Em cho cô thêm một tuần, cô sẽ tìm ra được phương pháp không đổi tới đổi lui nữa.”
Dương Lâm Chiêu vỗ tay đánh bốp, chỉ vào cô: “A, cô không đi nữa!”
Mạnh Quân sững người. Các cô cậu bé đồng loạt reo to.
Mà đúng lúc này, cô nhìn Long Tiểu Sơn, Long Tiểu Sơn bỗng cất lời: “Cô Mạnh, cô trở về trường đi ạ.”
Đây là câu đầu tiên cậu bé nói với Mạnh Quân trong suốt một tháng qua.
Mạnh Quân đứng dưới ánh mặt trời chói lóa, sống mũi cay cay, cô có tài cán gì chứ. Khuôn mặt cô nóng bừng, còn chưa biết phải trả lời thế nào thì giọng nói của Trần Việt truyền đến: “Cô Mạnh vốn không định rời đi.”
“Có thật không ạ?”
“Vậy bây giờ cô đi đâu vậy ạ?”
Mạnh Quân lại ngoái đầu tìm Trần Việt, anh nói tiếp: “Công việc của cô Mạnh ở Thượng Hải gặp một chút vấn đề cần phải xử lý gấp nên đã trao đổi với cô hiệu trưởng. Có điều vừa rồi, cô ấy đã nhận được điện thoại bảo không cần trở về nữa. Bọn anh đang chuẩn bị quay về thì mấy đứa đến.” Nói xong liền đưa mắt nhìn Mạnh Quân.
“Thật ạ?” Các bạn nhỏ hỏi.
Mạnh Quân gật đầu: “Thật.”
Cả đám phấn khích nhảy cẫng lên reo hò. Mạnh Quân ôm đống đồ ăn vặt mà vừa rồi bọn trẻ đã dúi vào tay cô, nói: “Được rồi, mấy đứa lấy về ăn đi. Nhanh nào!”
“Cô ăn đi ạ!” Các cô cậu bé đồng loạt hô vang, nháy mắt với nhau rồi ù té chạy.
Trần Việt đứng tại chỗ, gọi giật: “Dương Lâm Chiêu.”
Dương Lâm Chiêu bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của anh, hiểu ý, cười bẽn lẽn, gãi đầu bỏ chạy.
Mạnh Quân không đuổi kịp, thấy Long Tiểu Sơn rơi lại sau cùng, vội nói: “Tiểu Sơn, em cầm mấy túi đồ này về đi.”
Long Tiểu Sơn không nhận, rụt rè móc từ trong túi áo ra một chiếc móc khóa nhỏ hình khủng long, nhét vào tay cô. Cậu bé mím môi, khóe miệng khẽ cong, chạy vụt đi như ngọn gió.
Mạnh Quân nhìn bọn trẻ chạy tán loạn trên con đường núi, lòng dậy bao cảm xúc ngổn ngang.
Cô ôm đống đồ ăn vặt bước trở lại bên cạnh Trần Việt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Cảm ơn anh đã cho cô bậc thang.
Trần Việt dịu dàng nói: “Về thôi.”
Cô bùi ngùi: “Tớ không biết Long Tiểu Sơn lại thích tớ, trước giờ em ấy chưa từng nói với tớ câu nào. Tớ nói chuyện với em ấy, em ấy cũng không để ý.”
Trần Việt: “Tớ đã hỏi em ấy?”
“Gì cơ?”
Có một lần trong giờ học, Mạnh Quân đi ngang qua Long Tiểu Sơn. Cậu bé lén xem truyện tranh bị phát hiện nên vô cùng căng thẳng. Nhưng cô chẳng những không la rầy mà trái lại còn nói: “Đôi mắt của Tiểu Sơn thật đẹp, giống y hệt như nam chính trong truyện tranh vậy.”
Mạnh Quân đứng sững một hồi lâu, mơ hồ nhớ lại, hình như có chuyện như vậy.
Trẻ con đơn thuần biết nhường nào, chỉ vì một chút thiện ý như vậy liền thích cô, nhận định cô là một cô giáo tốt.
Cô hỏi: “Cậu hỏi em ấy khi nào vậy?”
“Chiều hôm qua.” Trần Việt nói tiếp: “Tớ đã nói chuyện với bọn trẻ, không có việc gì đâu. Trẻ con không biết để bụng, sau khi trở về cậu cũng đừng nhắc lại, cứ để mọi chuyện trôi qua một cách tự nhiên. Muốn đối xử tốt với chúng hãy thể hiện trong những hành động nhỏ nhặt thường ngày.”
Anh đã sắp xếp chu toàn mọi thứ để cô được yên lòng, Mạnh Quân cảm thấy ấm áp khôn tả.
“Nhưng sao chiều nay bọn trẻ không đi học, sao chúng biết lúc nào tớ đi chứ?”
Trần Việt cúi đầu, ngồi lên xe: “Chắc là… cô hiệu trưởng nói.”
“À.” Đây là một lời giải thích hợp lý. Cô leo lên xe, quay đầu nhìn đám dê bò vẫn đang nằm nghênh ngang trên đường, thuận miệng lẩm bẩm: “Hầy, bọn chúng đã nằm lù lù ở đó cả nửa tiếng rồi, ông chủ lại bỏ đi đâu vậy không biết, thiệt là vô trách nhiệm.”
Trần Việt không tiếp lời, khởi động xe, ngoái đầu nhìn lướt qua ông lão đang ngồi trong chiếc chòi lá bên đường.
Xe ba gác quay đầu, so với khi rời đi, con đường về dường như nhanh hơn gấp bội. Lúc đến thị trấn Thanh Lâm trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, ráng chiều nhuộm đỏ cả góc trời nhưng hơi nóng vẫn hầm hập đeo đẳng. Nhiều gia đình xách ống nhựa mềm, một đầu nối với vòi nước, đầu còn lại tưới lên mặt đường xi măng trước nhà để giảm bớt nhiệt, nước chảy lênh láng khắp mặt đất.
Trần Việt dừng xe trước một quán ăn gia đình, quay lại hỏi: “Ăn cơm ở đây được không?”
Mạnh Quân gật đầu: “Ừm.”
Cả hai đều đói, đứng trước tủ mát không cửa gọi mấy món — sườn chiên sả, bò gác bếp nướng, khoai tây nghiền xào dưa cải, ngọn bí xào, canh rau đắng.
Trong nhà oi bức, Mạnh Quân nhờ bà chủ kê một chiếc bàn ra bên ngoài, rồi tự mình lấy ống nước tưới xuống nền đất cho đỡ nóng, đến khi thấy hơi nóng không còn bốc lên nữa mới chuẩn bị rửa tay.
Trần Việt vốn đang ngồi trên ghế, thấy vậy liền bước nhanh tới, cầm ống nước cho cô.
Hai bàn tay cô hứng dưới vòi nước chảy, rửa sạch sẽ từng kẽ ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ mát, cô để dòng nước tưới lên cánh tay. Cánh tay nhỏ nhắn của cô trắng nõn, đến nơi này đã gần một tháng mà hoàn toàn không bị rám nắng.
Trần Việt nói: “Sẵn tiện rửa mặt luôn đi.”
Mạnh Quân cũng đang định làm vậy. Hôm nay đi cả quãng đường dài dưới cái nắng gay gắt, nóng cứ như vừa chui khỏi lò lửa. Cô cúi xuống, khum tay hứng nước rồi vỗ lên mặt, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó túm gọn tóc, vỗ nhẹ nước vào cổ.
Trần Việt cầm ống nước đứng đó, ngắm nhìn chiếc cổ trắng ngần cùng lọn tóc trước trán ướt đẫm dưới làn nước trong vắt của cô, nhìn một lúc, chợt dời ánh mắt nhìn chú chó đang đi rong trên đường.
Mạnh Quân rửa ráy xong, đứng thẳng người dậy. Trần Việt hoàn hồn nhìn cô, cô như vừa trồi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ như lòng bàn tay trắng nõn, đôi mắt cũng ngấn nước long lanh, thoạt trông như bỗng quay trở lại thời đại học.
Mạnh Quân cầm lấy ống nước trong tay anh, hỏi: “Cậu có muốn rửa không?”
Trần Việt khom người, rửa tay, dội nước lên cánh tay rồi rửa mặt.
Cũng chính lúc này, Mạnh Quân một lần nữa quan sát bàn tay, cánh tay anh, nhớ tới đêm đầu tiên khi cô đến nơi này anh ngồi xổm dưới đất lui cui đốt nhang muỗi rồi một đêm trước anh lại ngồi xổm dưới đất xoa rượu lửa cho cô.
Khi đó, cô cũng từ góc độ này nhìn xuống, chỉ thấy được ngón tay anh thon dài, cánh tay gầy rắn rỏi, bờ vai rộng cùng mái tóc đen dày sau gáy. Anh cúi đầu vỗ nước rửa mặt, dòng nước làm ướt mái tóc đen nhánh, mấy giọt văng khỏi đuôi tóc bắn lên áo của Mạnh Quân, thấm vào bụng cô, lành lạnh.
Cô thất thần, ngón tay vô thức buông lỏng, Trần Việt rửa mặt xong vừa mới đứng thẳng dậy, dưới áp lực của nước cái ống cao su trong tay cô bất ngờ quật mạnh, dòng nước phun thẳng về phía Trần Việt, bắn tung tóe khắp mặt và ngực anh.
Trần Việt sững người nhìn cô.
Mạnh Quân cũng bị bất ngờ, lật đật nắm chặt ống nước, xua tay rối rít: “Tớ xin lỗi!”
Cái ống trong tay vung loạn xạ theo động tác của cô, mắt thấy dòng nước lại sắp bắn tới, Trần Việt lập tức chồm người, chụp lấy cái ống nước.
Tim Mạnh Quân đập dồn trong ngực, lồng ngực anh áp sát vào cô, phảng phất mùi mồ hôi nam tính cùng mùi nước máy. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ẩm ướt mà nóng hổi.
Mạnh Quân trợn tròn mắt, đứng yên bất động.
Phút chốc ngắn ngủi.
Anh giữ lấy ống nước, cụp mắt nhìn cô rồi lập tức nới rộng khoảng cách, đi tới khóa chặt vòi, cuộn tròn đường ống để xuống đất.
Mạnh Quân đã ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, ngoài mặt cố làm ra vẻ thản nhiên lấy một đôi đũa trong ống đũa ra, dộng dộng xuống mặt bàn rồi chăm chú bóc lớp vỏ ni lông bên ngoài. Cô vờ như lơ đễnh đánh mắt nhìn Trần Việt một cái thật nhanh.
Nửa trên cơ thể anh ướt đẫm, chiếc áo phông trắng dính bết vào người, phác họa lờ mờ vòng eo hẹp cùng cơ bụng dưới, là kiểu rắn chắc nhưng không nổi cuồn cuộn các khối cơ gồ ghề.
Cô thần không biết quỷ không hay thu lại ánh mắt.
Trần Việt ngượng ngập ngồi xuống phía đối diện, nắm cổ áo phông lên giũ. Anh kéo lên, cái áo phông kia lại bết vào, anh tiếp tục kéo, nó lại tiếp tục bết vào, như thể đang phân cao thấp.
Mạnh Quân im ắng hít một hơi thật chậm, quấn lòng vòng bao bọc đũa quanh ngón tay, cái bao ni lông cuộn vòng tới vòng lui trong tay cô.
Mạnh Quân vừa mới rửa mặt, lúc này tinh thần vô cùng sảng khoái. Thoạt tiên đưa mắt dòm xung quanh, đôi mắt không tiếp nhận bất kỳ cảnh vật nào, sau đó ánh mắt di chuyển trở về khẽ nhướng lên, đáp xuống gương mặt Trần Việt. Mái tóc đen nhánh của anh ướt hơn nửa, khuôn mặt vừa mới rửa tươi tắn sạch sẽ. Chân mày và sống mũi của người đàn ông toát lên vẻ chính trực cương nghị, đôi mắt sâu trong veo.
Hai người nhìn nhau, còn chưa kịp mở lời, bà chủ đã bưng thức ăn lên, đầu tiên là một đĩa sườn chiên sả và bò gác bếp nướng. Mạnh Quân đề xuất: “Đồ ăn ngon thế này, uống một chút rượu không?”
Trần Việt ngăn: “Cậu sẽ say.”
Mạnh Quân phẩy tay: “Yên tâm, tửu lượng của tớ rất tốt.”
Trần Việt: “Tớ nghi ngờ.”
Mạnh Quân phồng má: “Nói cứ như cậu đã từng nhìn thấy tớ uống rượu rồi vậy.”
Quả thật đã nhìn thấy.
Trần Việt nhìn cô một hồi lâu, gọi bà chủ mang ra một chai rượu trắng nhỏ. Anh rót cho cô nửa ly: “Đừng uống nhiều, hồi đại học cậu đã từng say rồi.”
“Sao tớ không nhớ?”
Trần Việt: “Cậu không nhớ rất nhiều chuyện.”
“Nhưng bây giờ tửu lượng của tớ tốt hơn rất nhiều so với hồi đại học.” Mạnh Quân một tay cầm đũa, một tay bưng ly rượu lên, khẽ nhíu mày nhấp một ngụm rồi đặt mạnh chiếc ly xuống mặt bàn đầy dầu mỡ, siết chặt: “Hồi đại học, không uống được. Sau này vừa vào công ty đã bị ông chủ kéo đi ăn cơm với nhà đầu tư.”
Trần Việt không nói gì, cũng nhấp một ngụm.
“Có điều sau đó lại quen biết Lâm Dịch Dương, không cần phải uống nữa.” Mạnh Quân châm một điếu thuốc, chỉ ngửi thoang thoảng cho đỡ ghiền rồi dụi tắt ném đi: “Cậu biết Lâm Dịch Dương đúng không?”
Trần Việt: “Biết.”
Mạnh Quân: “Là kiểu hình tượng cá tính, lạnh lùng, khó gần trong mắt mọi người.”
Trần Việt nói: “Bên ngoài không phải như vậy sao?”
“Bên ngoài cũng vậy.” Mạnh Quân xoay ly rượu: “Người như anh ta, cũng có những thứ không thể kháng cự được.”
Những lời này của cô không đầu không đuôi, tựa như đang độc thoại với chính mình, nhưng cô biết Trần Việt hiểu, “Danh vọng, địa vị, sức trói buộc quá mạnh, không ai có thể chống lại được. Cuộc sống chính là như vậy. Suy cho cùng tình yêu có là gì đâu chứ, chỉ là một thứ rẻ mạt chẳng đáng gì.”
“Thành thật mà nói, tớ có thể hiểu được sự lựa chọn của anh ta.” Cô nở nụ cười: “Chỉ là một người bạn gái, bỏ thì bỏ.”
Trần Việt hỏi: “Anh ta nói ư?”
“Phòng làm việc của anh ta đưa ra tuyên bố.”
“Không đích thân nói với cậu?”
“Không.” Mạnh Quân cắn môi dưới: “Sợ chăng? Chia tay cũng không dám nói thẳng trước mặt tớ.”
Trần Việt nhất thời nghĩ đến một người, anh không nói gì, song Mạnh Quân đã nhắc tới: “Cùng một kiểu với Hà Gia Thụ.”
Trần Việt cúi đầu ăn khoai tây nghiền xào dưa cải. Mạnh Quân gắp rau đắng, nhúng vào nước chấm, ăn một đũa to: “Có điều, anh ta tốt hơn Hà Gia Thụ, anh ta có chỗ bất đắc dĩ.”
Trần Việt nói: “Hà Gia Thụ quả thật không đúng, bản thân cậu ấy cũng biết, chỉ là không có mặt mũi nói với cậu mà thôi.”
“Bỏ đi, mọi chuyện đã qua rồi. Cũng không có gì quan trọng.” Cô nâng ly rượu về phía anh, Trần Việt chạm nhẹ vào ly của cô. Cô uống một ngụm rượu, gắp một miếng sườn, ngoài giòn trong mềm, nước sốt đậm đà, cô nhướng mày ngạc nhiên: “Ừm, ngon quá!”
Trần Việt dịu dàng nói: “Thịt gác bếp cũng không tệ, cậu ăn nhiều một chút.”
“Ừm.” Mạnh Quân hỏi: “Cậu đã từng yêu đương chưa?”
Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Trần Việt sững người, không trả lời.
Mạnh Quân đã biết đáp án, nhoẻn miệng cười ranh mãnh, hỏi tới: “Cậu thích mẫu con gái như thế nào vậy?”
Trần Việt nhấp một ngụm nhỏ rượu trong ly, trong lòng khó hiểu, tâm trạng của cô gái này sao lại thay đổi xoành xoạch như vậy.
Mạnh Quân vén lọn tóc mái bị gió thổi lòa xòa: “Lúc trước ở núi Phổ Đà, Hà Gia Thụ nói với tớ cậu thích tiểu tiên nữ nhỏ nhẹ dịu dàng.”
Trần Việt nhẹ giọng: “Cậu ấy nói linh tinh.”
“Vậy cậu nói đi. Tớ rất tò mò.”
Trần Việt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao lại tò mò?”
Mạnh Quân bị ánh nhìn của anh làm cho tim đập dồn, cong khóe môi vờ lơ đãng: “Quan tâm bạn học cũ không được sao.”
Trần Việt gắp một miếng sườn: “Vậy tớ sẽ không thỏa mãn trí tò mò của cậu.”
“Thật đáng tiếc, những điều tớ tò mò không chỉ có bao nhiêu đó. Cậu không giải đáp cho tớ, tớ sẽ chết vì nín nghẹn.” Mạnh Quân gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, mùi vị của thịt gác bếp càng nhai càng thấm đẫm, ăn xong một miếng, cô lại cụng ly với anh, uống một hớp rượu trắng.
Trần Việt nuốt rượu xuống: “Cậu lấy ở đâu ra nhiều sự tò mò như vậy?”
Mạnh Quân nói: “Rất bình thường mà. Thí dụ như tớ hết sức tò mò cậu là người như thế nào.”
Trần Việt ngước mắt nhìn cô.
Mạnh Quân bộc trực nhìn thẳng vào mắt anh: “Tớ dường như biết rất rõ về cậu, lại hình như chẳng biết gì. Một loại trạng thái giới hạn đan xen.”
Khi đó mặt trời đã chìm vào đỉnh núi, bầu trời phía tây chỉ còn sót lại những ráng đỏ le lói cuối cùng.
Bóng tối dần buông xuống, đôi mắt anh đen láy sâu thẳm: “Cậu muốn biết những gì?”
Giọng của anh rất nhẹ, chạm thẳng vào đáy lòng Mạnh Quân, như tiếng chạm khẽ giòn tan của chung rượu sứ. Cô bỗng nhiên không có cách nào đối diện với ánh mắt của anh, khẽ cúi đầu, những lời nói ra đã không còn nằm trong sự kiểm soát: “Mỗi ngày cậu làm gì, nghĩ gì? Điều gì khiến cậu vui, buồn, tức giận, nuối tiếc? Trần Việt, vì sao cậu tựa như vĩnh viễn không có cảm xúc, dáng vẻ vô dục vô cầu?”
Trần Việt yên lặng mỉm cười: “Cậu nói tớ thành hòn đá trên núi rồi.”
Mạnh Quân: “Còn không phải sao?”
Trần Việt ngước lên, đôi mắt với hai tròng đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào mắt cô: “Tớ có điều mình mong cầu.”
“Là gì?”
Anh không trả lời.
Mạnh Quân đổi câu hỏi: “Vậy những thứ cậu mong cầu, cậu đều đạt được sao?”
Trần Việt lắc đầu thật nhẹ: “Không có.”
“Ồ.” Mạnh Quân khẽ nở nụ cười, nói một câu không đuôi không đầu: “Vậy chúng ta có điểm chung.”
…
Rượu cũng không gọi nhiều, Trần Việt sợ cô làm sâu rượu, nên cố ý tự mình uống hơn phân nửa, không để cho cô uống bao nhiêu. Nhưng rõ ràng tửu lượng của cô không tốt như cô đã khoác lác, cơm nước xong xuôi, lúc chuẩn bị rời đi, bước chân đã có phần chệnh choạng.
Cô leo lên ghế phía sau của xe ba gác rồi ngồi xuống. Trần Việt dặn dò cô trên đường phải ngồi yên, tuyệt đối không được chồm người ra ngoài. Cô, một đôi mắt đen láy như nai con nhìn anh chằm chằm, hết đỗi ngoan ngoãn gật đầu: “Được mà~”
“…” Trần Việt có thể khẳng định cô đã ngà ngà say.
Anh vẫn sợ cô ngọ nguậy ngã xuống dọc đường, bèn lấy dây thừng buộc cổ tay cô vào xe.
Mạnh Quân để mặc cho anh buộc, thắc mắc: “Sao cậu lại cột tớ?”
Trần Việt dỗ dành: “Đây là vòng tay.”
Mạnh Quân hừ một tiếng: “Đồ lừa đảo, tưởng tớ là trẻ con hả?”
Trần Việt cười khẽ: “Xem ra không say lắm.”
Mạnh Quân đưa tay kia lên sờ sờ mặt, gật mạnh đầu: “Cậu nói đúng.”
Quãng đường về nhà chỉ mất chừng mười phút, gió đêm thổi mơn man, Mạnh Quân ở trên xe lắc lư nghiêng ngả, rượu lên men, mặt càng lúc càng nóng bừng. Cô ngồi không vững, bèn ngả luôn đầu và vai vào lưng Trần Việt, hơi thở phả ra từ miệng nóng hầm hập. Theo từng nhịp thở của cô, Trần Việt chỉ nghe thấy cảm giác ngứa ran tê dại không ngừng chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu, nhưng lại không có cách nào dịch người đi được.
Đến cổng sân, Trần Việt xuống xe, cởi dây thừng trên cổ tay cô, hỏi: “Có đi được không?”
Mạnh Quân gật đầu, quờ quạng đứng dậy, đi tới mép xe chầm chậm cúi người dợm nhảy xuống. Trần Việt cảm thấy bước chân cô không vững, vô thức đưa tay lên đỡ nhưng không chạm vào cô. Mạnh Quân hụt chân lảo đảo chúi người tới trước, anh lập tức ôm lấy eo cô theo phản xạ, trong chớp mắt cô ngã nhào từ trên xe vào lòng anh.
Trần Việt toàn thân như bị thiêu đốt.
Mạnh Quân ôm ghì cổ anh, treo thõng trên người anh. Áo phông của anh vốn ẩm ướt, giờ phút này dán chặt vào cơ thể mềm mại nóng hổi của cô, nơi lồng ngực đang đỡ lấy lồng ngực cô, trái tim anh đập điên cuồng hỗn loạn.
Cô mất trọng tâm, cơ thể nhất thời đổ ập lên người anh, mặt gối trên vai anh, mơ hồ cảm nhận được mùi hương cơ thể bên dưới chiếc áo thun ẩm ướt kia. Cô nhướng mí mắt nặng trĩu lên nhìn sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng của người đàn ông sát gần ngay trước mắt. Cô như bị quỷ thần xui khiến chạm vào bờ môi anh.
Cô say rượu, đầu ngón tay nóng rẫy.
Trần Việt khẽ run, cúi đầu nhìn cô trong bóng đêm; đôi gò má đỏ hây, hai mắt long lanh như ngấn nước.
Anh hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trí, vòng tay qua eo cô, khom người bế cô lên kiểu công chúa. Cô thả lỏng hoàn toàn cơ thể, ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh, quờ tay nắm hờ ngực áo anh.
Trần Việt nuốt khan trong cổ họng, bế cô băng qua sân, vào nhà, men theo cầu thang đi lên căn gác nhỏ của cô, cẩn thận đặt cô xuống giường.
Cô nhắm nghiền mắt, ngoẹo đầu sang một bên, hơi thở nặng nề.
Trần Việt rót một cốc nước ấm, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô: “Mạnh Quân, uống chút nước được không?”
Cô mơ màng mở mắt, gật đầu nhưng không gượng dậy nổi. Trần Việt luồn tay qua vai cô đỡ cô ngồi dậy, cô dựa vào lòng anh, thái dương áp vào tai anh.
Anh ổn định lại hơi thở, đút cho cô một ngụm nước, khẽ nghiêng đầu tránh. Nhưng cô đột nhiên ngọ nguậy, quờ tay giữ anh lại. Bàn tay không có một chút sức nào của cô nắm lấy vành tai anh, nóng hập.
Cơ thể run lên, anh vội vàng đặt cốc nước xuống định gỡ tay cô ra, nhưng cô lại rướn cổ lên, áp má vào tai anh.
Trần Việt giật nẩy người, nghe thấy vành tai mình sắp cháy rụi.
Cô không hề ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cứ nắm lấy tai anh, trong lúc anh cuống cuồng, lại nghe thấy cô lẩm bẩm: “Là cậu đã cõng tớ…”
Trần Việt thoắt ngây người. Hai mắt cô nhắm lại, đầu ngã ngửa ra sau, chiếc cổ trắng ngần.
Anh hít một hơi thật sâu, cẩn thận đặt cô nằm xuống lại rồi đi xuống lầu rửa mặt, nhận ra khuôn mặt, vành tai mình nóng như thiêu đốt.
Lúc quay trở lại lên gác, anh cầm theo hai chiếc khăn và một thau nước ấm.
Anh nhúng ướt khăn, vắt khô rồi lau mặt cho cô, lúc lau đến cằm, cô lại mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt anh.
Biết rõ là cô say, nhưng anh vẫn bị ánh nhìn của cô làm cho bối rối, nghiêm túc giải thích: “Lau cho cậu một chút rồi ngủ tiếp, được không?”
Mạnh Quân căn bản không nghe thấy, cô không tiếp thu được bất kỳ thông tin gì, chỉ ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, không quấy quả cũng không làm ồn, hết sức ngoan ngoãn.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nóng lên vì rượu. Anh cầm khăn lau nhẹ lòng bàn tay cô, từ nơi khóe mắt cô bỗng trào ra một dòng nước mắt: “Mẹ tớ nói tớ vô dụng, sẽ chẳng làm nên trò trống gì, bị bà nói đúng.”
Trần Việt sững người: “Mạnh Quân —”
“Đầu óc con nghĩ gì mà lăn lộn vào giới giải trí? Dựa vào cái gì để nổi tiếng, dựa vào ai đầu tư, dựa vào mặt mũi dáng dấp xinh đẹp, ngủ để tiến thân hả?” Mạnh Quân lẩm bẩm: “Mẹ tớ đã nói như vậy. Mẹ tớ, bà đã nói như vậy đó.”
Trần Việt nhẹ nhàng lau tay cho cô, ngón tay trượt qua khăn chạm vào lòng bàn tay cô. Chầm chậm, anh nắm chặt tay cô, biết rõ cô không thể cảm nhận được. Có lẽ vì biết như vậy, mới dám nắm chặt.
Từng giọt nước mắt của cô lăn dài trên thái dương, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh lạ thường: “Có lẽ, tớ cũng đã dựa vào Lâm Dịch Dương? Thế nên mới dễ dàng bị anh ta vứt bỏ? Không biết nữa. Mẹ tớ nói, tớ chính là muốn dựa vào khuôn mặt này để có cuộc sống thoải mái, nhưng cậu nói xem, nếu thật sự dựa vào khuôn mặt, vậy tại sao lại bị vứt bỏ rồi?”
Anh lại nhúng ướt khăn rồi vắt khô, lau đôi mắt cùng hai bên thái dương ướt đẫm nước mắt của cô. Cô lẩm bẩm: “Cậu nói xem, vì sao tớ luôn là người bị vứt bỏ? Cậu không biết khi yêu tớ toàn tâm toàn ý đến nhường nào, thậm chí còn để tâm hơn cả việc học… Cực kỳ để tâm… Tại sao không cho tớ học bổng, cứ thi trượt hoài…”
Lẩm bẩm xong, cô dần thấm mệt, bắt đầu ngây ra, từ từ nhắm mắt lại.
Trần Việt lấy chiếc khăn còn lại lau bắp chân và bàn chân cho cô. Cô sắp chìm vào giấc ngủ sâu, khẽ rên nhẹ một tiếng rồi lăn khỏi gối. Anh đỡ vai cô, xoay người cô lại, cẩn thận nâng đầu cô đặt trở lại lên gối rồi kéo tấm chăn mỏng đắp lên ngực cô.
Trong giấc ngủ, cô khó chịu cau mày lẩm bẩm: “Thật khó mà, cậu có biết không?”
Lời còn chưa dứt, người đã chìm vào im lặng.
Trần Việt ngồi bên giường nhìn cô, nhìn thật lâu vẫn không nỡ rời đi.
Có biết không?
Mạnh Quân, tớ biết tất cả nỗi đau và mơ ước của cậu.