Giao thừa năm 2011, mười hai giờ đêm, điện thoại của Trần Việt vang lên ‘ting’ ‘ting’, trong hàng chục tin nhắn từ các bạn cùng lớp gửi đến không có tin nhắn của Mạnh Quân. Trần Việt không trả lời bất kỳ ai.
Gia đình đoàn tụ, sum vầy. Ngôi nhà này chỉ có một mình anh, biết lấy ai để đoàn tụ.
Anh tắm rửa xong, đắp chăn nằm xuống.
Mùa đông ở Nhược Dương không lạnh. Trần Việt nằm trên giường một lúc, không cam lòng cứ thế này mà ngủ, mở điện thoại lên nhìn, 12 giờ 8 phút. Anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào chăn. Một lúc sau, anh trằn trọc trở mình, quờ tìm điện thoại ở đầu giường, trong bóng tối gửi cho Mạnh Quân một tin nhắn:
‘Mạnh Quân, chúc mừng năm mới, ước gì được nấy. Trần Việt.’ Anh nhét điện thoại xuống gối, nhắm mắt ngủ. Không biết qua bao lâu, dưới gối truyền đến rung động. Mạnh Quân:
‘Cảm ơn. Cũng chúc cậu một năm mới gặp nhiều may mắn, vạn sự như ý.’Trong bóng tối, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại như hạt đậu. Anh lặng lẽ mỉm cười, ngủ một đêm yên giấc.
Tựu trường sau tết, Trần Việt đến trường sớm hai ngày. Thư viện không nhiều người, không cần giữ chỗ. Nhưng Mạnh Quân cũng không còn đến thư viện lần nào nữa.
Nghe Hà Gia Thụ nói, cô đã mượn phòng hoạt động âm nhạc dành cho sinh viên nghệ thuật và dành phần lớn thời gian rảnh rỗi ở đó. Hà Gia Thụ còn nói, đêm giao thừa hôm đó cậu ấy đã gửi tin nhắn chúc tết. Mạnh Quân chỉ trả lời cảm ơn, cũng chúc cậu may mắn. Rất hình thức.
Cậu ấy đoán hiện giờ Mạnh Quân hoàn toàn không hề thích mình trên phương diện tình cảm nam nữ, vì vậy quyết định tạm thời không tỏ tình mà từng bước đối xử tốt với cô, âm thầm theo đuổi.
Trần Việt cũng không còn đặt sách ở chỗ ngồi bên trái nữa. Từ đó, mỗi ngày đều có những người khác nhau ngồi ở vị trí ấy, đàn anh thi nghiên cứu sinh, đàn chị đến tự học…
Thỉnh thoảng, trong giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa những giờ học tập mệt nhọc, lúc xung quanh lặng im không một tiếng động, nhìn những bóng nắng loang lổ trên mặt bàn, anh sẽ nghĩ đến hình ảnh Mạnh Quân cầm chiếc iPod trong tay, một bên đầu dây gắn trong tai anh. Khi đó, anh nghe thấy nhịp tim mình đập bên tai.
Các môn chuyên ngành của bọn họ học trong phòng học nhỏ, ba cô gái thường ngồi ở hàng đầu tiên. Phần lớn thời gian Trần Việt chỉ có thể nhìn thấy phía sau gáy của Mạnh Quân. Bây giờ cô cũng đã miễn cưỡng vượt qua được các bài kiểm tra của lớp tennis, không cần anh dạy nữa. Chỉ còn lớp tự chọn Đại cương Địa kinh tế kia.
Trần Việt luôn đi sớm để chiếm chỗ ngồi ở hàng cuối cùng. Mà Mạnh Quân, người không muốn giáo viên quen mặt, kiểu gì cũng sẽ chọn hàng cuối cùng, bình thường sẽ ngồi bên trái anh, cách anh một chỗ trống.
Nhưng có một lần cô đến muộn. Cả dãy bàn cuối cùng đều đã bị đặt sách giữ chỗ, chỉ còn lại một vị trí sát ngay bên trái Trần Việt.
Lúc đó Trần Việt đang học từ vựng, Mạnh Quân gọi anh: “Trần Việt, cậu không ngại ngồi chật chứ?”
Trần Việt ngẩng đầu, cô nghếch cằm chỉ chỉ bên cạnh anh.
Trần Việt ngồi ở vị trí ngay cạnh lối đi, đứng dậy nhường chỗ cho cô: “Cậu ngồi đi.”
Mạnh Quân đi vào ngồi xuống, nói: “Tớ tưởng cậu không thích chen chúc với người khác.”
Quả thực không thích.
Nhưng cậu là ngoại lệ.
Chuông vào học vang lên, Mạnh Quân lật tiểu thuyết ra đọc, đọc được một lúc thì đóng sách lại, cúi thấp người, hạ giọng gọi: “Trần Việt.”
Trần Việt đang làm toán cao cấp, vừa nghiêng đầu sang liền giật mình — hai người cách nhau rất gần, khuỷu tay kề sát khuỷu tay.
Cô hơi cúi đầu, ngước mắt nhìn thẳng anh, đường mí trên đôi mắt xinh đẹp hiện lên một nếp gấp sâu, lông mi vừa đen vừa dài, giống cánh quạt đen mềm mại.
Tim Trần Việt đập rất nhanh, anh vội vàng cụp mắt: “Ừm?”
“Tớ buồn ngủ quá, lát nữa thầy điểm danh, cậu gọi tớ dậy nhé.”
Trần Việt: “Ừm.”
Cô nghiêng đầu nằm uỵch lên cánh tay, bất động.
Khuỷu tay Trần Việt vẫn đang chạm khuỷu tay cô, dù cách nhau hai lớp tay áo, anh vẫn cảm thấy tê rần.
Công thức, ký hiệu và con số trên sách bắt đầu tách ra, xoay tròn, lượn vòng, anh điềm tĩnh liếc nhìn cô gái bên cạnh, ánh sáng chiếu lên gò má trắng nõn của cô, sáng đến mức tựa hồ có thể nhìn thấy được lớp lông tơ mịn màng.
Ánh mắt anh vừa rơi trên gương mặt cô, cả giảng đường bỗng lặng im phăng phắc, tiếng giảng bài của giáo viên trên bục giảng, tiếng phấn lướt đi trên bảng đen, tiếng thì thầm trao đổi, tiếng lật sách, tiếng ghế đều biến mất. Anh cứ như vậy lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt dán chặt trên gương mặt cô, dời không được, cũng không muốn dời.
Cô là một điều tốt đẹp nhường nào. Như đám mây* trong những giấc mơ.
(*Đám mây từ Hán Việt là ‘Vân Đóa’ – tên bạn mèo báo.)Ngày đó, cô và anh cách nhau rất gần, là lần gần nhất. Ý nghĩa đặc biệt của tiết học đó khiến cảnh tượng này khắc sâu trong lòng anh, ngay cả ánh nắng cũng được mạ một lớp ánh vàng mỏng mảnh như màu phim nhựa cũ.
Giáo viên không điểm danh, như ý nguyện của anh, anh không muốn đánh thức cô.
Mãi đến khi chuông tan học vang lên, cô mới tỉnh dậy, thần trí vẫn còn chưa trở lại cơ thể, ngái ngủ hỏi: “Không có điểm danh sao?”
Trần Việt: “Không có.”
Trên mặt in hằn dấu tay áo khi ngủ, Mạnh Quân cụp mắt, hừ một tiếng: “Ông cụ này dày dặn kinh nghiệm.”
Môn tự chọn học hai tiết liên tiếp, thường thường, nếu tiết đầu đã điểm danh thì tiết thứ hai số lượng sinh viên sẽ giảm mạnh. Mạnh Quân vuốt lại tóc, lại lấy iPod trong cặp ra, nói: “Trần Việt, cho cậu nghe thêm bài hát.”
Trần Việt vừa định đưa tay nhận lấy tai nghe, Mạnh Quân đã rụt tay lại, hỏi: “Cậu muốn nghe không?”
Trần Việt ngắc ngứ, còn chưa kịp trả lời, cô đã thảy nhẹ một cái, chiếc tai nghe rơi vào lòng bàn tay anh.
Anh hơi nghiêng đầu, đeo vào.
Không có nhạc dạo, giai điệu vừa trỗi dậy, ca từ liền tuôn ra, một đoạn lời đọc giọng nữ nhanh với tiết tấu mạnh mẽ lên xuống nhịp nhàng —
“Vong ơn bội nghĩa, không nghe dạy bảo. Điên cuồng ngang ngạnh, bộp chộp kiêu ngạo.Lo cho tất cả, chẳng biết báo đáp.Chỉ biết tranh cãi, chẳng làm điều gì hợp lẽ phải.Hết luyên thuyên lại lải nhải, mắng nhiếc kêu gào rồi khổ ải…” Giọng nữ điên cuồng trút giận.
Một đoạn tiếng trống dồn dập, bài hát đi vào cao trào.
“Tôi làm bạn thất vọng, làm bạn tổn thương, khiến cuộc đời bạn u ám, khiến bạn đêm ngày hối hận…”Tiếng nhạc heavy metal xuyên từ tai trái sang tai phải, quanh quẩn trong đầu Trần Việt, anh bị cảm xúc mãnh liệt trong giai điệu cuốn đi, khẽ run rẩy trong nỗi kích động mạnh mẽ. Anh nghe ra được sự tức giận của cô đối với mẹ mình. Khoảnh khắc đó, anh rất muốn biết câu chuyện phía sau của cô.
Mạnh Quân nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhưng anh không nhìn cô. Nghe xong bài hát, anh cứ ngồi lặng im như vậy, mười mấy giây sau mới tháo tai nghe xuống.
Từ phản ứng của anh, Mạnh Quân đã biết được kết quả, cô cuộn dây tai nghe lại.
Trần Việt nói: “Cậu có thể tham gia cuộc thi.”
Mạnh Quân im lặng một lúc, nói: “Mấy cuộc thi tìm kiếm tài năng bây giờ đều đã biết trước kết quả, dùng tiền chạy chọt, nhờ vả quan hệ, tớ sẽ không đi để bổ sung cho đủ số, làm bàn đạp cho những người không hiểu gì về âm nhạc đó.”
Trần Việt im lặng, biết cô quá kiêu ngạo, đến mức không thể chấp nhận được một chút thất bại nào. Anh hỏi: “Bài hát này có tên chưa?”
Mạnh Quân lắc đầu: “Đặt là ‘Mẹ’ thì quá kì dị, cậu có ý kiến gì không?”
Trần Việt nói: “Thiên thần.”
Mạnh Quân sửng sốt, lập tức nói: “Cái tên này hay, có ý trào phúng.”
Kỳ thực Trần Việt không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ —
Mạnh Quân chìm đắm trong suy nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm mặt bàn: “Ừm, tớ có ý tưởng mới, có vài chỗ phải sửa lại.” Cô đang định đứng dậy thì chuông vào học vang lên, cô lại ngồi xuống.
Giáo viên bắt đầu giảng bài, cô không nghe lọt được chữ nào, trông có vẻ khá nôn nóng, bồn chồn dịch tới dịch lui trên ghế.
“Tớ muốn sửa lại lần nữa.” Cô sốt ruột nhịp ngón tay lên bàn, gõ liên hồi. Trần Việt cũng không cảm thấy phiền. Cô lại nhíu mày: “Ông cụ này thật là, tiết thứ hai rồi, còn không điểm danh.”
Trần Việt nói: “Cậu định trốn tiết.”
Mạnh Quân rất thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Trần Việt: “Ờ.”
Mạnh Quân hạ thấp giọng: “Nè, nếu lát nữa thầy điểm danh, cậu nhắn tin liền cho tớ nha. Nếu gọi tới tên rồi mà tớ còn chưa vọt đến kịp, cậu cứ nói tớ bị đau bụng phải chạy vào nhà vệ sinh.”
“…” Trần Việt nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói nhỏ: “Thầy sẽ không tin đâu.”
Mạnh Quân nhét cặp vào ngăn bàn: “Không tin thì cậu cứ đưa cặp của tớ cho thầy xem.”
Trần Việt nói: “Được.” Cách mấy giây: “Lát nữa cậu có quay lại không?”
“Lỡ như tớ không quay lại, cậu giữ cặp luôn giúp tớ nha. Lớp tiếng Anh ngày mai đưa tớ.”
Trần Việt: “Được.”
Mạnh Quân nói: “Cảm ơn, lần sau mời cậu uống trà sữa.” Cô co người lại, chui xuống gầm bàn, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Trần Việt, nhướng mày, ra hiệu cho anh dịch chân ra.
Trần Việt ngồi ngay cạnh lối đi, đang trong giờ học không tiện đứng dậy, chỉ có thể nép người vào lưng ghế, ép sát hai chân sang một bên. Không gian dưới bàn chật hẹp, Mạnh Quân cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất di chuyển ra ngoài, giống như một con thú nhỏ. Con thú nhỏ đứng không vững, trong cơn rối rắm tìm lại sự thăng bằng, một tay chộp lấy đùi Trần Việt.
Trần Việt giật bắn mình, cứng đờ, không nhúc nhích.
Mạnh Quân dùng khẩu hình miệng mấp máy ‘Xin lỗi’, lật đật buông tay ra, nắm lấy tay vịn của ghế, nhích từng chút một ra ngoài, cánh tay sượt qua bắp chân Trần Việt, chiếc áo khoác bomber của cô cọ vào quần bò của anh, vải vóc miết lên nhau.
Mấy sinh viên xung quanh liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng thấy nhiều thành quen không có gì kinh ngạc. Cuối cùng Mạnh Quân chui ra ngoài từ giữa chân anh và hàng ghế phía trước, ngồi chồm hổm trên mặt đất bò đi như mèo. Chiếc quần jean cạp thấp, phần lưng phía sau bị hở, lộ ra một đường rãnh ngắn trắng nõn mờ ảo. Tim Trần Việt đập thình thịch, anh dời mắt đi chỗ khác. Cô lần đến bậc thềm cửa sau, xuống bậc thang rồi biến mất.
Hành động bí mật ở một góc phòng học này nhanh chóng lắng xuống, nhưng trái tim đang đập dữ dội của Trần Việt thì không.
Tan học, thầy không điểm danh. Mạnh Quân cũng không quay lại.
Trần Việt xách cặp của cô về ký túc xá.
Hà Gia Thụ nhìn thấy, sau khi hỏi rõ đầu đuôi thì nói: “Lát nữa chơi bóng rổ phải đi ngang qua ký túc xá nữ, tớ đưa cô ấy cho.”
Trần Việt: “Ừm.”
Trên đường đến sân bóng rổ, bốn người trong phòng ghé qua trả cặp cho Mạnh Quân. Để giúp Hà Gia Thụ, Dương Khiêm nhân cơ hội mời Mạnh Quân đi xem bọn họ chơi bóng rổ, cô đồng ý.
Ra đến sân, Hà Gia Thụ nhìn Mạnh Quân đang đứng bên sân, nói với các chiến hữu cùng phòng: “Biết làm thế nào rồi chứ?”
Dương Khiêm: “Nói nhảm.”
“Đồ con công*.” Lý Tư Tề nói: “Nói rõ trước đã, báo đáp thế nào?”
(*Chim công đực thường nhảy múa và khoe mẽ bộ lông sặc sỡ của mình để quyến rũ chim cái.)Hà Gia Thụ: “Ngày mai mời mọi người ăn Haidilao.”
“OK.”
Trận bóng rổ đó trở thành màn trình diễn cá nhân của Hà Gia Thụ.
Dương Khiêm, Lý Tư Tề và Từ Văn Lễ đều chuyền bóng cho Hà Gia Thụ, Trần Việt – có khả năng bật nhảy giỏi nhất – cũng liên tục chuyền bóng cho Hà Gia Thụ. Màn phô diễn xuất sắc của cậu đã nhận được những tràng pháo tay liên hồi của các sinh viên nữ ngoài sân.
Trần Việt nhiều lần vô tình nhìn về phía Mạnh Quân, cô cũng có vẻ khá hào hứng xem mọi người thi đấu.
Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, khi bóng lại chuyền đến tay anh một lần nữa, anh không chuyền sang cho Hà Gia Thụ nữa, mà xoay người giữ bóng, vượt qua đối phương, giậm đà, bật người nhảy lên cao, bóng vào rổ một cách chính xác.
Anh từ giữa không trung rơi xuống, trái tim cũng rơi theo — Mạnh Quân nhận điện thoại, đi ra khỏi đám đông, đưa lưng về phía sân bóng.
Anh bỗng nhiên không muốn chơi nữa.
Anh lấy lý do lúc tiếp đất chân không thoải mái để rời sân. Hà Gia Thụ tưởng chân anh bị thương, cũng không chơi nữa, ngồi bên cạnh quan sát chân anh, còn không ngừng nhẹ nhàng xoa bóp. Trần Việt không nói gì.
Mà Mạnh Quân đã không còn thấy bóng dáng.
Hà Gia Thụ tìm một vòng trong đám đông, tiu nghỉu nói: “Cô ấy đi rồi.”
Trần Việt: “Có lẽ có việc gì đó đột xuất.”
Hai chàng trai toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trán ướt đẫm.
Hà Gia Thụ nói: “Trần Việt, nếu cậu là tớ, cậu sẽ làm gì bây giờ?”
Trần Việt không lên tiếng. Anh nhớ lần trước vô tình nhìn thấy gần đây có cuộc thi bình chọn hoa khôi Sinh viên toàn quốc trên mặt sau của một tờ tạp chí nào đó trong sạp báo, nghe nói người được chọn sẽ có cơ hội tiếp cận một số tài nguyên ca hát và diễn xuất. Anh đã mua quyển tạp chí đó, tiện tay ném trong ký túc xá. Lý Tư Tề và Dương Khiêm không để ý nhưng Hà Gia Thụ sau khi nhìn thấy đã đi tìm Mạnh Quân.
Trần Việt nói: “Lần trước chẳng phải cậu đi tìm cô ấy sao, hình như là bình chọn gì đó?”
Hà Gia Thụ thở dài: “Đúng vậy, nhưng cô ấy không có phản ứng gì hết. Thời hạn bỏ phiếu ở trạm Thượng Hải chỉ có một tháng, cô ấy cũng không đăng ký.”
Trần Việt nói: “Có lẽ… cô ấy da mặt mỏng, sợ thua.”
“Tớ cũng đoán thế. Vậy làm sao bây giờ?”
“Không biết. Khích lệ?”
Hà Gia Thụ đăm chiêu.
Trần Việt không biết Hà Gia Thụ đã dùng cách gì, nhưng trong lớp Tin học một tuần sau đó, Mạnh Quân đã gửi cho anh một đường link và nói: ‘Bạn học, bỏ phiếu giúp tớ, cảm ơn.’
Lúc đó, Mạnh Quân trùng hợp ngồi ở ô máy ngay bên cạnh Trần Việt. Trần Việt nhấp mở liên kết, chi chít ảnh chân dung của các cô gái hiện ra trên màn hình. Anh dùng chức năng tìm kiếm, trong chớp mắt đã tìm thấy Mạnh Quân, chỉ có hơn một trăm phiếu, đứng ở vị trí hơn năm trăm.
Anh hỏi: “Bao nhiêu người tham gia vòng sơ tuyển?”
Mạnh Quân nói: “Năm mươi người đứng đầu.”
Hạng nhất đã có hai ba chục nghìn phiếu. Trần Việt thắc mắc: “Thật sự có hai ba chục nghìn người bỏ phiếu cho người này sao?”
“Không biết.” Mạnh Quân nói: “Lúc đầu tớ không định tham gia, Hà Gia Thụ nói thử một chút cũng không mất gì. Có điều căn cứ theo tình hình hiện tại, xem ra cho dù tớ được cả trường bỏ phiếu cũng không lên được con số hai mươi nghìn.”
Trần Việt nhìn chằm chằm vào trang giao diện chính, kéo lên kéo xuống mấy lần, nói: “Tớ có thể hack phiếu, rất đơn giản.”
“Gì chứ!” Mạnh Quân trợn tròn mắt.
Trần Việt cụp mắt: “À. Làm vậy không đúng nhỉ?”
Mạnh Quân lật đật xua tay: “Cũng không phải, không phải là không thể… tớ chỉ không ngờ, cậu, sẽ* làm chuyện này?”
(*Mạnh Quân dùng từ ‘会’ vừa có nghĩa sẽ, vừa có nghĩa biết, có thể, có khả năng…)Trần Việt nói: “Biết mà, rất đơn giản.”
“Không phải ý đó. Ý tớ là tớ rất bất ngờ vì cậu ‘sẽ’ làm chuyện này. Không phải can, là would.”
Trần Việt hỏi: “Vì sao ‘sẽ’ không làm?”
Mạnh Quân nói: “Tớ cảm thấy cậu là kiểu người rất tuân thủ nguyên tắc, đánh chết cũng không phá vỡ quy tắc.”
Trần Việt nhất thời không nói gì, đột nhiên nở nụ cười rất nhạt: “Không cho cậu trèo tường, còn dụi tắt thuốc lá của cậu đó hả?”
Mạnh Quân phì cười: “Đúng vậy. Khi đó tớ đã nghĩ, cậu – cái người này – không biết linh hoạt châm chước một chút nào, đúng thật là thiếu niên gương mẫu mà.”
Trần Việt không dừng lại ở chủ đề này thêm nữa, bởi vì anh không biết nên trả lời câu tiếp theo như thế nào. Ở trước mặt cô, anh luôn cảm thấy hồi hộp và luống cuống, không có cách nào thoải mái nói đùa. Anh nói: “Cậu không cần vận động bỏ phiếu nữa, tớ hack cho cậu.” Cô phải nhún nhường hạ mình đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu như vậy là quá đủ rồi.
Mạnh Quân suy nghĩ một lúc, hỏi: “Có lộ liễu lắm không?”
“Không đâu.” Trần Việt nói: “Ví dụ, không thể hack mấy nghìn lượt vote trong một hai ngày được, mà phải chia ra nhiều ngày, nhiều khoảng thời gian.”
Mạnh Quân sửng sốt: “Khối lượng công việc này không phải rất lớn sao?”
Trần Việt nhận ra mình lỡ lời, vội nói: “Không đâu. Vốn dĩ tớ thường sử dụng máy tính.”
Mạnh Quân: “Vậy tớ vẫn phải mời cậu một bữa thịnh soạn.”
Trần Việt nhất thời không đáp lại, anh thoáng nghĩ tới cảnh tượng đó. Anh rất muốn, thậm chí có phần xao động, nhưng anh cũng rất sợ hãi, thế nên từ chối: “Không cần.”
Mạnh Quân quan sát anh, lúc ánh mắt cô sắp bắt đầu trở nên kỳ quái, anh kịp thời xoay chuyển: “Hà Gia Thụ cũng biết hack, đám con trai đều biết. Bọn tớ nhiều người, chia ra, rất đơn giản.”
Anh không nhìn cô, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bổ sung một câu: “Lúc trước cậu nói, khi nào tổ chức concert sẽ tặng tớ vé ngồi ở hàng ghế đầu tiên?”
Lúc này, Mạnh Quân mới cười nói: “Được.” Mấy giây sau, nghiêm túc hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy, sau này nhạc của tớ có thể tổ chức buổi biễu diễn sao?”
Trần Việt “ừm’ một tiếng mơ hồ.
Anh cũng không thể khẳng định.
Ở một mức độ nào đó, anh thậm chí còn cho rằng điều đó thật viển vông.
Nhưng chính vì lẽ đó, việc Mạnh Quân nợ anh một tấm vé concert đã trở nên giống như con mèo của Schrödinger*, vĩnh viễn không được thực hiện, nhưng cũng vĩnh viễn không vi phạm lời hứa.
(*) Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng của Schrödinger.Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị:Một ống đếm Geiger (là thiết bị được các nhà khoa học dùng để phát hiện ra các nguyên tố phóng xạ) và một mẩu vật chất phóng xạ siêu nhỏ.+ Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết.+ Nếu sau một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống.Vậy nếu theo nguyên lý của cơ học lượng tử: trạng thái của con mèo lúc chưa mở hộp sẽ là vừa sống – vừa chết (chồng chập lượng tử). Chỉ khi ta tò mò mở cái hộp ra, sẽ làm mất sự chồng chập trạng thái, khiến con mèo chỉ thể hiện sự sống hoặc chết. – theo noron.vnNhững gì anh muốn, chỉ là trạng thái trung gian giữa hai điều đó.
Trần Việt không thể làm quá lộ liễu, vì vậy anh đã bóng gió nhắc Hà Gia Thụ về chuyện số phiếu này. Sau khi biết được, Hà Gia Thụ lập tức giao cho Trần Việt và mấy nam sinh trong lớp nhiệm vụ hack phiếu, thậm chí còn lên mạng mua luôn dịch vụ tăng vote. Nhưng mấy nam sinh chỉ làm được vài ba lần là mất hết kiên nhẫn. Mà nhóm hack vote chuyên nghiệp lại tạo ra một lượng phiếu ảo lớn tăng vọt đột ngột bất thường, thường bị ban tổ chức lọc lại loại bỏ.
Chỉ có Trần Việt, luôn bật máy tính trong thời gian tự học, thỉnh thoảng hack phiếu bầu cho cô. Vào thời điểm kết thúc thời gian đăng ký, cô giành được vị trí top 10, thuận lợi tiến vào vòng sơ tuyển. Hà Gia Thụ rất vui, mời tất cả những người đã giúp đỡ một bữa.
Đáng tiếc hai ngày trước cuộc thi, Mạnh Quân bỗng nhiên bị dị ứng, mặt và cổ nổi đầy mẩn đỏ, không có cách nào xuất hiện trên sân khấu, bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Ngày hôm đó trên lớp học, Trần Việt thấy gương mặt cô không còn một chút sức sống, vì bị dị ứng hành hạ nên cô nằm im thin thít trên bàn suốt cả buổi sáng.
Trần Việt rất buồn bực, khó chịu.
Sau khi trở về ký túc xá, anh đã làm một việc ngoài sức tưởng tượng. Anh dùng thông tin của Mạnh Quân để đăng ký tham gia vòng sơ tuyển ở trạm Bắc Kinh, rồi một lần nữa bắt đầu một mình hack phiếu cho cô.
Bắc Kinh là trạm dừng chân cuối cùng của vòng sơ tuyển, mức độ cạnh tranh hết sức khốc liệt, năm mươi ngàn lượt vote trước đó không có cách gì len được vào top đầu. Đằng sau mỗi tấm ảnh chân dung là cả một đội ngũ chạy vote.
Nhưng anh – một mình, lại dành hơn một tháng, hack một trăm ba mươi ngàn phiếu cho Mạnh Quân.
Anh không biết phải nói với Mạnh Quân thế nào, cũng không có cách nào giải thích cho cô hiểu động cơ hợp lý đằng sau hành động này, vì vậy anh không nói gì.
Mạnh Quân hoàn toàn không biết mình đứng vị trí thứ 29 trên bảng bình chọn trực tuyến Hoa khôi sinh viên ở trạm Bắc Kinh, cho đến khi ban tổ chức gọi điện thông báo, cô vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng là Hà Gia Thụ mua vote.
Vòng loại trực tiếp và vòng chung kết diễn ra trong kỳ nghỉ hè, các thí sinh trả lời một số câu hỏi thường thức và tự do thể hiện tài năng trên sân khấu — thi sắc đẹp mà – tất nhiên vẻ đẹp hình thể được xét đến đầu tiên, chủ yếu đề cao yếu tố dung mạo, khí chất và ngoại hình. Ngoại trừ một trăm vị giám khảo chuyên môn, còn có năm sáu vị giám khảo khách mời là các đạo diễn, nhà sản xuất phim, ca sĩ và nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng.
Trần Việt không biết kết quả cụ thể thế nào. Nghỉ hè, anh đến huyện Nhược Dương ở thị trấn Thanh Lâm dạy học tình nguyện.
Chỉ thỉnh thoảng, điện thoại của anh sẽ có vài tin nhắn đến từ Hà Gia Thụ:
‘Top 100.’
‘Top 50.’
‘Vào chung kết.’
‘Mẹ Mạnh Quân không cho cô ấy thi, choáng. Mạnh Quân không nghe, không chịu rút lui.’
Rồi có một buổi chiều, anh vừa tan lớp, nhìn thấy trong điện thoại có một tin nhắn, đến từ Hà Gia Thụ: ‘Mạnh Quân đạt được hạng nhất!’