Sáng thứ Hai, Trần Việt nấu bún tam tiên* cho Mạnh Quân.
(*) Nguyên liệu chính là bún, thịt heo, thịt nguội, các loại nấm, nấu bằng nước dùng gà.Ăn sáng xong, ra khỏi cửa, mặt trời đã lên cao. Những áng mây mỏng lững lờ trôi trên bầu trời, ánh ban mai chiếu vào, như mặt hồ gợn sóng.
Những ngày này mưa nhiều, bầu trời xanh một màu nước biển nhạt, đẹp như tranh vẽ.
Mạnh Quân đứng ở ngưỡng cửa, ngắm nhìn một lúc thật lâu mới đi về phía xe gắn máy.
Trần Việt đội mũ bảo hiểm cho cô, cô nhìn hàng mi rủ xuống của anh, tim xốn xang, hỏi: “Trần Việt, vì sao hồi đại học anh lại thích em?”
Trần Việt không hiểu: “Vì sao cái gì?”
“Thì là, một người tính cách như anh sao lại thích người có tính nết như em? Thật không thể tưởng tượng nổi. Có lý do gì sao?”
Trần Việt lắc đầu: “Không biết… không có lý do.”
Thế là Mạnh Quân nói: “Đồ ngốc.” Lại hỏi: “Vậy anh có cảm thấy, em không tốt như anh tưởng tượng không?”
Trần Việt đang cài dây nón cho cô: “Hả?”
Mạnh Quân khẽ nâng cằm để anh dễ thao tác, giải thích logic của mình: “Anh xem, anh thích em lâu như vậy, trong lòng nhất định đã thần tượng hóa em lên, tưởng tượng em thành tiểu tiên nữ. Bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi, anh dần dần phát hiện ra, tính tình của em xấu đến mức anh không thể chịu đựng nổi, thích ghen tuông hay nổi giận, còn suốt ngày cãi nhau với anh. Anh sẽ vô cùng thất vọng, nghĩ thầm, a, sự chênh lệch quá lớn, người phụ nữ này hoàn toàn không giống những gì mình đã nghĩ, đúng là hàng mua trên mạng đặt một đằng về một nẻo…”
Trần Việt kéo khóa cài trong tay, liếc nhìn cô một cái.
Tối qua, cũng bởi vì phát hiện anh đã yêu thầm mình nhiều năm mà cô hưng phấn suốt cả đêm, anh buồn ngủ đến hai mắt díp lại vẫn bị cô quấn lấy đòi kể chuyện hồi đại học; sáng nay lại bóng gió để được anh dỗ dành ôm ấp.
Trần Việt xoa mũ bảo hiểm trên đầu cô, vỗ về: “Em yên tâm. Anh vốn không có xem em thành tiểu tiên nữ, ngay từ đầu anh đã biết em, người này…”
“…” Mạnh Quân nhìn anh chằm chằm.
Trần Việt: “…”
Hai tay anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, đặt cô lên yên xe gắn máy.
Mạnh Quân dùng mu bàn chân khẽ đá anh: “Dỗ người ta mà dỗ như vậy sao. Anh phải nói, anh thấy em thật hoàn mỹ.”
Trần Việt: “Như vậy không phải là nói dối sao?”
Mạnh Quân giả vờ muốn đánh anh, anh không tránh, cô cũng không đánh xuống: “Ở trong lòng anh, em nhất định phải là tiểu tiên nữ!”
Trần Việt gật đầu: “Nhất định.”
“Vậy còn tính tình em không tốt.”
Trần Việt: “Không sao, vẫn rất đáng yêu.”
“Hừ, nói dối. Em nói cho anh biết, bây giờ anh dỗ đã muộn rồi.” Mạnh Quân nói còn chưa dứt lời, miệng đã khúc khích cười, nghiêng đầu nói: “Không sao, bạn học Trần Việt, tớ không giận bạn. Ai bảo tớ thích bạn như vậy chứ.”
Trần Việt im lặng một giây, khóe miệng mím lại thành một đường cong, một giây sau không kìm được khóe môi cong lên. Lúc quay mặt qua chỗ khác, gương mặt đã ửng đỏ.
“Anh đỏ mặt gì chứ?” Mạnh Quân càng muốn trêu chọc anh, bưng mặt anh lại, anh lại xoay qua chỗ khác, Mạnh Quân nghiêng đầu đuổi theo, nhất định phải nhìn vào mắt anh, “Vốn là vậy mà, em thích anh, thích anh, thích…”
Một người trốn, một người đuổi, ầm ĩ một hồi, Trần Việt quay đầu lại, giữ chặt gáy cô, hôn môi cô.
Lúc này cô mới ngoan ngoãn.
…
Trên đường đến trường học, đi ngang qua những mái nhà lượn lờ khói bếp, qua đồng ruộng xanh rì, Mạnh Quân nhìn thấy bí ngô đã ra quả, lúa trổ bông, những quả cà chua xanh đỏ trĩu nặng cây.
Thời gian ba tháng, thoáng một cái đã qua.
Tựa hồ dài đằng đẵng, như đã trôi qua cả một đời. Nhưng phút cuối quay đầu nhìn lại, mới thấy thời gian trôi vội vã, khó bỏ khó rời. Cố nắm bắt lấy thêm chút nữa, nhưng không thể.
Tiết đầu tiên của Mạnh Quân là lúc mười giờ sáng, lớp 7/3, cũng là tiết âm nhạc cuối cùng của bọn họ trong học kỳ này.
Cô vẫn ăn mặc tinh tế và xinh đẹp, vừa bước vào lớp, các bạn nhỏ đồng thanh gọi cô: “Cô Mạnh ——”
“Cô Mạnh ——”
Âm cuối ngân dài, mỗi một tiếng gọi đều là tình cảm đong đầy.
Tim Mạnh Quân như thắt lại, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Làm sao vậy, lại nhớ cô rồi à?”
“Cô đi rồi, có nhớ bọn em không?” Bạch Diệp hỏi.
Mạnh Quân mỉm cười, nói: “Mấy đứa nhớ cô bao nhiêu, cô sẽ nhớ mấy đứa gấp mười lần như vậy.”
Cả lớp hô to: “Sẽ nhớ cô lắm!”
“Bây giờ đã thấy nhớ cô rồi!”
Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, Long Tiểu Sơn hỏi: “Cô có quay lại thăm chúng em không?”
Mạnh Quân: “Có.”
Các bạn nhỏ nở nụ cười, mặc dù rất vui nhưng cũng không mấy tin vào điều đó. Tây Cốc nói: “Thầy cô nào cũng nói như vậy. Nhưng thầy cô đi rồi là quên mất chúng em, không có ai quay lại thăm chúng em nữa.”
Mạnh Quân nghe thấy trong lòng hết đỗi khó chịu: “Cô và bọn họ không giống nhau, cô nhất định sẽ quay lại thăm mấy đứa.” Sợ bọn trẻ không tin, bổ sung thêm chứng cứ, “Anh Trần Việt của mấy đứa vẫn còn ở đây mà.”
Dương Lâm Chiêu nói: “Vậy lỡ cô với anh Việt chia tay thì sao? Vốn định quay lại cũng sẽ không quay lại ạ.”
Cười vang.
Mạnh Quân ném một viên phấn xuống: “Chia cái đầu em!”
Dương Lâm Chiêu bắt lấy viên phấn trên không trung, nói: “Cảm ơn cô Mạnh, quà chia tay, em sẽ cất giữ thật cẩn thận!”
Thành Hạo Nhiên hô toáng: “Cô đừng có chia tay anh Việt nha!”
Lại là một trận cười nắc nẻ.
Mạnh Quân lắc đầu, đang định viết bài lên bảng lại nghe thấy Dương Lâm Chiêu nói: “Cô Mạnh, bọn em tự sáng tác một bài hát, muốn tặng cho cô nè.”
Mạnh Quân kinh ngạc: “Các em viết bài hát?”
Tây Cốc nói: “Lời bài hát là do cả lớp cùng nhau viết ạ!”
Mạnh Quân để phấn xuống, cười nói: “Được, hát đi.”
Long Tiểu Sơn dẫn đầu vỗ bàn, tiết tấu cất lên. Chẳng mấy chốc cả lớp hòa theo, cùng nhau rap:
“Chúng tôi ngang ngược, chúng tôi ngông cuồng ngạo nghễ,Xin lỗi, chúng tôi không giống những gì bạn tưởng tượng;Chúng tôi cô độc, chúng tôi rụt rè sợ hãi,À, hình như chúng tôi khớp với tưởng tượng của bạn rồi;Đã bao giờ có một ngày bạn bỗng tự hỏi, ở phần bên kia của thế giới chúng tôi trông thế nào;Có lẽ chưa bao giờ, bạn chưa từng nhìn thấy bên kia thế giới, nhìn thấy rồi cũng sẽ lãng quên.”Các cô bé cậu bé chân nhịp đất, tay vỗ bàn, dậy lên tiết tấu. Tiết học cuối cùng, mọi người thả lỏng, ngồi trên ghế, rung theo nhịp hát, những sợi tóc đung đưa trong nắng.
Tiếng ca trong veo, mạnh mẽ, bước vào điệp khúc,
“Không sao mà,Chúng tôi cũng giống các bạn,Cũng biết ước mơ, cũng muốn bay lượn,Cũng có những hoài bão lớn lao,Tạm biệt nhé bạn của tôi, xin đừng quên, phía bên này của mặt trời, bên này những đám mây, chúng tôi ở trong núi sâu, hướng về đại dương.”Những tiếng hát trong trẻo sạch sẽ, đong đầy nhiệt huyết khát khao.
Mạnh Quân lắng nghe, cười mà đôi mắt ướt nhòe.
Hy vọng cuối cùng rồi một ngày nào đó mỗi đứa trẻ đều được nhìn thấy đại dương.
Cô nhớ tiết dạy đầu tiên ở nơi này, hấp tấp, hỗn loạn, dài dằng dặc; mà tiết cuối cùng này như kim đồng hồ vội vã trôi qua.
Chuông hết tiết vang lên, không một ai rời khỏi lớp, các cô bé khoanh tay trên bàn ánh mắt tha thiết nhìn Mạnh Quân, các cậu bé dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhịp nôn nóng, lưu luyến không rời.
Mạnh Quân nói: “Cố gắng chăm chỉ, học tập thật tốt, sau này ai đến Thượng Hải thi, cô sẽ mời mấy đứa ăn cơm, dẫn mấy đứa đi chơi.”
Cô viết số điện thoại di động của mình lên bảng: “Cả lớp ghi lại đi, sau này gặp phải vấn đề hay khó khăn gì hãy liên lạc với cô bất cứ lúc nào.”
Các bạn nhỏ vội vàng viết lại số điện thoại vào vở của mình.
Thời gian nghỉ giữa giờ đã trôi qua một nửa, Mạnh Quân mỉm cười: “Đi thôi, sắp vào giờ học tiết tiếp theo rồi.”
Lớp trưởng: “Cô ơi, cô chưa nói tan học.”
Mạnh Quân hít sâu một hơi: “Tan học.”
Lớp trưởng: “Đứng lên!”
Cả lớp cúi đầu: “Tạm biệt cô!”
Mạnh Quân: “Tạm biệt cả lớp.”
Sống mũi cô cay xè, đang chuẩn bị bước ra khỏi lớp, các bạn nhỏ chạy ào đến nhét đầy quà vào tay cô – giấy viết thư, thiệp, hình gấp giấy, móc chìa khóa, kẹo, đồ chơi nhỏ, lấp đầy cõi lòng cô.
Mạnh Quân cẩn thận ôm về văn phòng, bày đầy cả bàn.
Thầy Tiểu Mai đi ngang qua nói: “Chà, Mạnh Quân nổi tiếng quá!”
Mạnh Quân tìm một chiếc hộp xếp gọn quà vào, nhìn thời khóa biểu, nghĩ đến những tiết còn lại đều phải nói lời tạm biệt với các bạn nhỏ, tim thắt lại.
Ngày hôm đó sau khi tan tầm, Mạnh Quân ôm hộp quà về nhà. Cô ngồi vào bàn mở thư ra đọc, những con chữ xiêu vẹo chân chất mộc mạc:
‘Cô Mạnh, cô thật xinh đẹp, mong cô ngày nào cũng vui vẻ!’‘Cô Mạnh, cô hát hay lắm, đừng quên em nha. Em là xxx, số điện thoại của mẹ em là xxxxxxxxxx.’…
Ếch giấy, máy bay giấy, búp bê, có cả sô cô la.
Mạnh Quân nói: “Bọn nhỏ tốt quá.”
Trần Việt: “Con người ở nơi này rất đôn hậu chất phác. Em đối xử tốt với họ, họ tự nhiên sẽ móc tim móc phổi ra đối xử tốt với em. Em thích họ, họ cũng sẽ thích em.”
Mạnh Quân ngước mắt: “Anh đang nói chính mình sao?”
Trần Việt: “Ăn cơm.”
Anh lại làm nấm ganba xào ớt xanh, vẫn lựa ớt ra, trộn nấm với cơm cho cô như thường lệ. Mạnh Quân vừa ăn vừa thiểu não nói: “Về Thượng Hải sẽ không được ăn nữa. Em ăn ở mấy nhà hàng Vân Nam ở Thượng Hải cũng chưa từng được ăn ngon như vậy.”
Trần Việt nói: “Khi nào rảnh, em có thể về đây. Anh sẽ đến Côn Minh đón em, làm nấm ganba cho em ăn, muốn ăn gì anh cũng làm cho em.”
Giọng anh đều đều, còn Mạnh Quân cứ cười tủm tỉm.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
Mạnh Quân cười nói: “Bạn học Trần Việt, không nỡ để em đi chứ gì?”
Trần Việt ngậm cơm trong miệng, múc cho cô chén canh nấm mỡ gà.
Mạnh Quân nói: “Trở về phải làm album, chắc sẽ bận rộn một thời gian, không biết tháng tám có rảnh không. Đến tháng chín sẽ không còn nấm nữa.”
Trần Việt nghe vậy, hỏi: “Làm cho ai?”
Mạnh Quân: “Dạ? Cái gì ai?”
Trần Việt: “Làm album cho ai?”
Mạnh Quân: “Lâm Dịch Dương.”
Trần Việt không nói gì, ăn cơm.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Mạnh Quân nhìn sắc mặt anh, đột nhiên cười lớn: “Lừa anh đó. Làm cho Fantasy.”
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân chồm người tới: “Vừa nãy anh ghen đúng không?”
Trần Việt: “Không có.”
Mạnh Quân: “Còn nói không có! Em nhìn ra được, em biết thuật đọc tâm!”
Trần Việt: “Biết đọc cái đầu. Em mà biết đọc ——”
Anh không nói tiếp.
Nếu em biết thuật đọc tâm, nhìn thấu được tâm tư người khác, đã sớm biết anh thích em.
Bây giờ cũng sẽ biết, anh yêu em còn hơn chính bản thân mình, em có thể hoàn toàn yên tâm.
Nói thật, cho dù Mạnh Quân có thật sự phải hợp tác với Lâm Dịch Dương, Trần Việt cũng không sợ hai người tái hợp. Cô là người không chịu nổi ấm ức, không bao giờ quay đầu lại. Bất kể khi yêu có cãi vã, có khó khăn đến thế nào, chỉ cần còn yêu cô sẽ không buông tay. Nhưng một khi đã thực sự chia tay, cô cũng sẽ tuyệt nhiên không bao giờ quay đầu.
Có điều, lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.
Nghĩ đến việc hai người sẽ ở chung một chỗ, thảo luận về âm nhạc, cùng nhau sáng tác, khó tránh khỏi cảm giác không mấy dễ chịu. Trần Việt nghĩ có lẽ anh nên phóng khoáng rộng lượng hơn chút nữa. Dù sao, tình yêu của cô nồng nàn mãnh liệt như vậy, bất cứ lúc nào ở bên cô anh đều có thể cảm nhận được.
Khi cô khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh cùng ngồi trên bậc thềm vuốt ve Vân Đóa; khi cô ngồi phía sau xe máy ôm eo anh, đầu dính sát vào lưng anh không rời một giây, đến nói chuyện cũng phải tì cằm lên vai anh; khi anh vùi đầu vào cổ cô, hôn cô, nghe thấy cô ngửa cổ hít thở thật dài, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy anh…
Ngoài cửa sổ, mưa tạnh rồi rơi, bầu trời vừa xanh trong lại trở nên xám xịt, sắc trời hửng sáng rồi lại u ám, khoảng thời gian cuối cùng trôi vụt như một cái chớp mắt.
Sáng thứ bảy hôm đó, Mạnh Quân lên đường.
Bách Thụ, Lí Đồng và Mai Lan Trúc Cúc đến tiễn cô, Bách Thụ nói: “Mạnh Quân, khi nào có thời gian hãy về đây nhiều một chút, bên này bọn anh sắp làm xong rồi, có thể tham quan du lịch được rồi, đến lúc em quay lại, phòng hướng núi, hướng hồ, hướng ruộng bậc thang, em thích ở đâu thì tùy chọn.
Lí Đồng cười: “Trần Việt ở đây mà, Quân Quân phải về chứ.”
Thầy Tiểu Mai cũng nói: “Mạnh Quân, chờ bọn tôi về Hàng Châu rồi lại tụ họp nhé.”
Bách Thụ chuẩn bị cho Mạnh Quân rất nhiều đặc sản, nhét vào xe van.
Mạnh Quân không cần, bảo anh ấy giữ lại ăn, đẩy qua đẩy lại cả buổi trời, cuối cùng lấy một nửa.
Buổi chia tay tạm biệt mọi người coi như suôn sẻ, Trần Việt lái xe đi chưa được bao lâu, mắt thấy sắp rẽ vào con đường chính của thị trấn, bỗng có một nhóm học sinh từ phía đối diện chạy tới.
“Cô Mạnh!”
“Cô Mạnh!”
Trần Việt dừng xe, các bạn nhỏ chen chúc chạy ùa đến cửa sổ ghế phụ lái, không nói lời nào nhét mọi thứ vào xe, đào, dương mai, nho, dưa lưới, bắp… mỗi thứ một ít, hết thảy đều là tấm lòng.
Mạnh Quân ngăn cản: “Cô ăn không hết đâu, mấy đứa giữ lại ăn đi!”
Các bạn nhỏ không nghe, cứ nhét hết vào lòng cô.
Tây Cốc khóc: “Cô Mộng Mộng ơi, cô đã nói sẽ trở lại thăm chúng em.”
Mạnh Quân gật đầu: “Ừm.”
Mấy cô cậu bé khác khóc theo.
Hai mắt Long Tiểu Sơn cũng đỏ hoe, đứng phía sau mọi người nhìn Mạnh Quân chăm chăm.
Hốc mắt Mạnh Quân ướt đẫm: “Long Tiểu Sơn, nhớ những lời cô dặn, nhất định phải chăm chỉ học tập, biết không?”
Long Tiểu Sơn mím chặt môi, gật đầu, hai hàng nước mắt lăn dài.
“Tây Cốc, Bạch Diệp, Dương Lâm Chiêu…” Mạnh Quân gọi tên từng đứa một, “Nhất định phải cố gắng chăm chỉ, học tập thật tốt, phải kiên trì, mấy đứa nghe không?”
“Dạ nghe!”
Dương Lâm Chiêu hô to: “Cô Mạnh, em nhất định sẽ đến Thượng Hải tìm cô!”
Mạnh Quân nói: “Em đến cô sẽ đón ngay!”
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng của bọn trẻ trên con đường núi ngày càng nhỏ dần. Mạnh Quân dõi mắt nhìn, nước mắt lưng tròng.
Cô mở chiếc túi ni lông mà Tây Cốc đã dúi vào tay mình, sững sờ, là bảy tám túi rau trong gói mì ăn liền.
Hai dòng nước mắt loáng cái chảy xuống.
Trần Việt hỏi: “Đó là gì vậy?”
Mạnh Quân vừa khóc vừa cười, lau nước mắt: “Con bé tưởng em thích ăn túi rau này, không ngờ lại có thể để dành nhiều như vậy.”
Phía trước, một con đường không có điểm cuối, chia cắt thung lũng xanh.
Trời cao, đường cũng xa.
Bầu trời Vân Nam, xanh thẳm một màu. Mây như tuyết, chất chồng bên sườn núi.
Mạnh Quân nói: “Em chưa bao giờ nhìn thấy đám mây nào đẹp hơn mây Vân Nam.”
—–
Đến Nhược Dương, Trần Việt kiểm tra lại hành lý của Mạnh Quân. Ngoài chiếc va li lớn của cô, còn có một thùng quà của học sinh và đặc sản của Bách Thụ.
Trần Việt nói: “Mang theo trái cây, còn những thứ khác đợi buổi chiều trở về anh gửi chuyển phát nhanh cho em. Nhiều lắm, em xách không nổi đâu.”
Mạnh Quân thắc mắc: “Buổi chiều trở về?”
Trần Việt nói: “Anh đưa em đi Côn Minh, dù sao cũng là chủ nhật, không có việc gì làm.”
Mạnh Quân hớn hở, nhào ngay vào lòng anh, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lát nữa trở về, anh phải ngồi xe lửa một mình.”
Trần Việt: “Không sao, em về đến nhà vừa vặn anh cũng về đến nhà, đúng không?”
Mạnh Quân vui vẻ: “Đúng ha ~”
Nghĩ đến trên đường đi có anh, đường về nhà không còn cô đơn nữa.
Hai người ngồi xe lửa từ Nhược Dương đến thủ phủ, rồi chuyển sang tàu cao tốc đến Côn Minh. Trên đường đi, Mạnh Quân buồn ngủ bèn dựa vào vai Trần Việt ngủ thiếp đi, đi được nửa đường thì giật mình dậy nheo mắt nhìn, núi non trùng điệp kéo dài đến tận đường chân trời, tầng tầng lớp lớp những áng mây bồng bềnh trôi như kẹo bông gòn.
Cô hỏi: “Tại sao anh lại đặt tên cho con mèo báo nhỏ là Vân Đóa?”
Trần Việt nói: “Em nghĩ là tại sao?”
Mạnh Quân chọc chọc vào má anh, cười: “Bởi vì anh nằm mơ thấy mây?”
Trần Việt mỉm cười không đáp, nắm chặt tay cô.
Mười hai giờ rưỡi đến sân bay Trường Thủy, hai người ăn bún làm bữa trưa.
Trần Việt dắt cô đi lấy vé, làm thủ tục, ký gửi hành lý rồi đưa cô đến cửa kiểm tra an ninh; Mạnh Quân ủ rũ nói: “Giáo viên dạy nhạc sau tới, anh không được để cô ấy ngồi xe ba gác của anh.”
Trần Việt: “Được.”
“Xe gắn máy càng không được.”
“Biết.”
Mạnh Quân cúi đầu, không nói gì.
Trần Việt vuốt ve gáy cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn má cô.
Cô ôm anh một lúc, lẩm bẩm: “Em phải đi rồi.”
Trần Việt lấy từ trong túi ra một lá thư, đưa cho cô.
“Đây là gì vậy ạ?”
Trần Việt mím môi, thoáng ngượng ngùng: “Thư tình.”
Mạnh Quân sửng sốt, bật cười: “Anh còn biết viết cái này?”
Trần Việt mỉm cười.
Rất nhiều điều không thể nói thành lời, thế nên viết cho cô, hy vọng cô yên lòng.
Anh nói: “Không phải sợ mất, anh đã gửi vào hộp thư điện tử của em một bức rồi.”
Lúc này, Mạnh Quân đã vui vẻ hơn rất nhiều, kiễng chân hôn chùn chụt vào môi anh rồi đi vào cửa kiểm tra an ninh. Lúc sắp đến lượt, cô quay đầu lại nhìn anh lần cuối, anh vẫn đứng ở đó, vẫy tay với cô.
Sau khi lên máy bay, Mạnh Quân đeo tai nghe, nghe ‘Every moment of my life’ của Sarah Connor, giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi cất lên,
‘Everytime I leave to head out on the road
I wanna take you with me to save me from the cold
No matter where I go wrong
You’ll be there to turn it into right
I will love you every moment of my life
When I‘m on an airplane, flyin’ cross the sky
I know you’re on a trainride, stations passin’ by’
(Kể từ khi ra đi, em luôn nhớ về con đường đóEm muốn đưa anh đi cùng, sưởi ấm cho emDù em có đi đến nơi nàoAnh vẫn sẽ ở đó để biến mọi thứ thành sự thậtEm sẽ luôn yêu anh trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đờiKhi em ở trên máy bay, bay về một phương trời xaEm biết anh cũng đang ở trên chuyến tàu kia, vượt qua mọi trạm dừng’Cô mở phong thư, mở lá thư ra, nét chữ của Trần Việt ghi trên giấy ——
‘Mạnh Mạnh,
Em nhớ anh đã từng chuyển sách giúp em, nhưng có lẽ không nhớ em từng mời anh ăn một cây Cornetto. Sau này, anh đã mua cho mình rất nhiều Cornetto, mỗi lần ăn anh đều nhớ đến em.
Thật ra anh cũng không nhớ rõ mình đã thích em từ lúc nào, quá lâu, lâu đến mức anh không tìm được một mốc thời gian cụ thể, có lẽ là lúc tập huấn quân sự, em đâm sầm vào lưng anh. Khi đó, dường như trái tim anh đã bị em đánh gục. Nhưng có lẽ là ngày em hô to với thầy hướng dẫn rồi lao vào đường chạy; cũng có lẽ là ngày anh chuyển sách cho em, lần đầu tiên nghiêm túc ngắm nhìn em, rất ngắn, không đến một giây. Nhưng trong nháy mắt đó, anh nhớ rất rõ, bây giờ khi anh viết những dòng này, anh vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của em khi đó, đôi mắt trong veo sạch sẽ đang mỉm cười. Làm anh nhớ đến bầu trời trong vắt Vân Nam, quê hương anh.
Trên đường trở về ký túc xá, anh nghĩ, Mạnh Quân, Mộng Vân – đám mây cầu vồng trong những giấc mơ, tên của cô gái này thật hay. Lúc đó, anh cầm trong tay tờ khăn giấy em cho, như đang cầm một đám mây nhỏ.
Em muốn biết lý do anh thích em, anh cũng không trả lời được. Thích một người, nào có nhiều lý do như vậy. Vì anh mang đến phiền phức cho cả lớp mà em khiêu chiến với thầy chỉ huy? Vì em đã tin tưởng để anh nghe nhạc của em? Vì chuyến du lịch mùa thu, em bảo mấy bạn nam khác đến nướng đồ rửa chén? Dường như là tất cả, nhưng cũng dường như không phải.
Có lẽ chỉ là, đúng vào thời điểm đó, gặp được em của khi đó.
Không có lý do, chỉ là thích em rất nhiều.
Thích đến mức cảm thấy tính khí cáu kỉnh của em rất đáng yêu, điệu đà cũng đáng yêu, ngang ngược cũng đáng yêu, cái gì cũng đáng yêu. Anh hay nghĩ, sao lại có một cô gái đáng yêu đến vậy? Sôi nổi, thẳng thắn, rực rỡ như ánh mặt trời. Dù đôi khi hơi nóng.
Trong một thời gian rất dài, anh chưa bao giờ dám nghĩ em sẽ là bạn gái của anh. Anh chỉ nghĩ, dù trời nam đất bắc, chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc, được làm điều em thích, sống cuộc đời em muốn, là đủ rồi. Anh vẫn luôn hy vọng em mãi mãi là dáng vẻ của thuở ban đầu, không phải chịu tổn thương, không bị mài mòn góc cạnh. Mà bây giờ, em có thể làm được điều đó, còn đồng thời là bạn gái của anh, liền … vui vẻ. (Ở đây vẽ một mặt cười nhỏ)
Thích em tám năm, một chút cũng không đủ, sẽ còn thích em tám mươi năm. Bất luận tương lai thế nào, anh chỉ thích em. Chuyện này không liên quan đến thời gian.
Trần Việt
Ngày 30 tháng 06 năm 2018’
Trong tai nghe đang hát
‘Em sẽ luôn yêu anh trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời ——
’Mạnh Quân nhìn bức thư, khóc rồi lại cười, khóe mắt ướt nhòa.
Đồ ngốc, còn nói gì mà đã gửi trong hộp thư điện tử. Sao cô có thể làm mất bức thư này?