Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 145




Editor: Vy Vy 1505

Mùng chín tháng mười, đại cát.

Một đêm này Cao Húc gần như không thể ngủ, giờ Tý đã dậy, tắm gội thay quần áo.

Hắn để thê tử nghỉ ngơi tiếp, nhưng làm sao Kỷ Uyển Thanh ngủ được, cũng cùng thức dậy, tự mình hầu hạ.

Cao Húc thay chính là miện phục, miện phục dày nặng, áo đen huân thường một tầng tiếp một tầng, ăn mặc vô cùng rườm rà.

Kỷ Uyển Thanh thay hắn sửa sang lại vạt áo, lại xoa xoa vạt áo trước, hơi hơi thở phào: “Xong rồi.”

Hỗ trợ mệt, ăn mặc vào chắc là càng mệt, may mắn hôm nay trời lạnh, nếu là trời nóng liền quá sức.

Cuối cùng, Cao Húc hơi hơi cúi đầu, làm Trương Đức Hải cẩn thận mang miện quan, cột xong dây đỏ, miện phục rốt cuộc mặc chỉnh tề.

Lúc này, mặt trời nổi lên từ phía chân trời, đã hơi hơi tỏa sáng.

Canh giờ sắp tới, Cao Húc giơ tay xoa xoa má phấn thê tử, thấp giọng dặn dò: “Thanh Nhi, sắc trời còn sớm, nàng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

Hôm nay xác thật không có chuyện của Kỷ Uyển Thanh, ánh mắt hai người giao triền một lát, tiễn Cao Húc ra cửa lên kiệu, nàng mới lưu luyến không rời về phòng ngủ lại.

Thanh Ninh Cung an tĩnh lại, bên ngoài ầm ĩ vừa mới bắt đầu.

Trong triều văn võ sớm xếp hàng chờ, Cao Húc suất lĩnh quần thần bái tế Thái Miếu và đàn tế xã tắc trước, sau đó lại đến đàn tế bái trời đất.

Liên tiếp rườm rà túc mục tế bái kết thúc, quân thần về điện Thái Hòa.

Cao Húc suất lĩnh quần thần quỳ trong điện, Vương Thụy Hành đối mặt phía trước mọi người, lại lần nữa cao giọng tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi.

Tuyên đọc chiếu thư xong, Cao Húc đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, từ thềm ngọc trung gian đi lên, nện bước tuy hoãn lại mười phần lực đạo, một bước tiếp một bước, đi lên đỉnh cao nhất thềm ngọc.

Đi qua các cột vàng, trên đài cao, hắn hơi hơi dừng một chút, xoay người, nhìn quét phía dưới, ngồi xuống bảo tọa điêu khắc rồng vàng, giơ tay cầm truyền quốc đại bảo.

Hoàng đế tôn sư, thống ngự vạn dân.

Tức khắc, pháo mừng nổ lên, hỉ nhạc tấu vang, quan lại sớm xếp hàng chỉnh tề, đồng thời quỳ xuống triều bái.

Quất roi, ba quỳ chín lạy, sơn hô vạn tuế, kết thúc buổi lễ Hoàng đế đăng cơ.

Văn võ bá quan theo chiếu thư ra điện, chiếu thư được nâng ra ban bố khắp thiên hạ.

Tân đế về cung.

Vốn dĩ Cao Húc ứng về Càn Thanh cung, Càn Thanh cung là tẩm cung các đời quân vương, nếu đăng cơ nên dời vào đây.

Nhưng hiện tại tình huống tương đối đặc thù, Xương Bình Đế được tôn làm Thái Thượng Hoàng còn nằm liệt ở Càn Thanh cung, tân đế xưa nay thuần hiếu, vì thế liền chọn Dưỡng Tâm Điện ở sườn tây Càn Thanh cung làm tẩm cung tạm cư.

Vì cái gì nói là tạm cư? Bởi vì bệnh huống của Thái Thượng Hoàng cũng không tốt, các ngự y lần nữa nhấn mạnh an tâm tĩnh dưỡng, kiến nghị tốt nhất có thể di cư cung thất thanh u nào đó, càng lợi cho bệnh tình chuyển biến tốt đẹp.

Không ít trọng thần, đã dâng sổ con, kiến nghị Thái Thượng Hoàng di cư cung thất khác càng tốt hơn.

Cao Húc xem qua rồi thôi, nơi di cư đã được xây dựng sửa chữa xong, nhưng chân chính thi hành còn phải chờ sau khi hắn đăng cơ.

Kỳ thật với Cao Húc mà nói, cho dù là Càn Thanh cung, hay là Dưỡng Tâm Điện, đều là nơi ngụy trang thôi, nhà của hắn chính là nơi có vợ con.

Sau khi hồi cung, hắn lập tức trở về Thanh Ninh Cung.

Lúc này đã là buổi chiều, Kỷ Uyển Thanh ôm An nhi, cười khanh khách chào đón: “Bệ hạ đã trở lại.”

Nàng thay đổi xưng hô, tư thái vẫn như cũ thanh thản, thấy phu quân cũng không hành lễ, thân mật vui mừng như dĩ vãng.

Trong lòng Cao Húc nhất thời buông lỏng.

Hắn chỉ sợ vợ con xa cách chính mình.

Cao Húc vào nhà theo thường lệ không cho người truyền báo, chính mình vén rèm cửa liền vào, phảng phất ngoại trừ đổi thân quần áo, hắn lại không có gì khác.

Kỷ Uyển Thanh tư thái nhẹ nhàng tùy ý, cũng giống như chỉ thay đổi xưng hô mà thôi, cũng không có gì khác trước.

Phu thê mỉm cười liếc nhau, tất cả đều không cần nói gì.

“Thanh Nhi, ta hy vọng về sau cứ như thế.” Hắn không xưng cô, cũng không xưng trẫm, mà là dùng “ta”.

Kỷ Uyển Thanh mặt mày ý cười càng sâu, cũng không màng cung nhân cúi đầu đứng hầu trong phòng, nhón chân hôn lên má hắn một cái, dỗi nói: “Đương nhiên về sau đều như vậy, còn lại, chàng đừng mơ tưởng vớ vẩn.”

Cao Húc cúi đầu, môi mỏng hôn má phấn thê tử, cười nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới.”

Hắn cho rằng, hiện giờ đã là đẹp nhất, lại không cần gì khác.

Phu thê tâm ý tương thông, ngọt ngào, An nhi lại phá hư không khí: “A, a a!”

Bé một tay nhéo cha, một tay nhéo nương, lớn tiếng ồn ào, cự tuyệt bị bài trừ bên ngoài.

Hừ, người ta tuy nhỏ, nhưng rất mẫn cảm.

An nhi đạp chân béo, nâng má lên, cũng muốn hôn hôn.

“Tiểu tử này!”

Cao Húc bất đắc dĩ, cũng hôn bé một cái, An nhi cao hứng cực kỳ, “Khanh khách” cười, lại nâng khuôn mặt nhỏ đến trước mặt mẫu thân.

Kỷ Uyển Thanh cũng hôn hôn.

Không khí lưu luyến bị An nhi phá hư, nhưng cha mẹ cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nhìn bé lăn lộn.

Cao Húc một tay tiếp nhận con trai béo tung tăng nhảy nhót, tiểu tử này mấy ngày nữa sẽ tròn mười tháng, béo ị, tay nhỏ chân nhỏ rất có lực, một khi bé nhảy nhót, thê tử có chút ôm không nổi.

“Không được lăn lộn nương, có biết chưa?” cha dạy bảo bé.

Không biết An nhi nghe hiểu hay không, dù sao bé ôm cổ cha, gật gật đầu nhỏ.

Hai vợ chồng và một con trai béo, nắm tay vào gian nhà ăn.

Cao Húc lăn lộn cả ngày chưa ăn chưa uống, lại nhớ thương vợ con lập tức chạy về, Kỷ Uyển Thanh dò hỏi, tuy ngọt ngào, lại rất đau lòng, vội lệnh truyền thiện.

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ hắn trở về, lấy thanh đạm là chủ, sợ một ngày chưa ăn gì, dầu mỡ quá sẽ khiến dạ dày không khoẻ.

Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, dùng xong bữa tối liền trở về buồng trong trêu con trai.

Vui cười thật lâu, tiêu thực, An nhi còn nhỏ tinh lực kém chút, làm ầm ĩ một lát liền ngủ gà ngủ gật.

Cao Húc ôm con trai dùng sức dụi mắt vào trong ngực: “An Nhi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai cha mẹ lại chơi đùa với con.”

Tiểu hài tử ngủ cũng nhanh, dỗ dành con trai ngủ, đưa bé về thứ gian, Cao Húc nắm tay thê tử trở lại nội thất.

“Thanh Nhi, nàng rửa mặt trước đi, ta phải đi ra ngoài một chuyến.” Kế tiếp hắn sẽ rất bận rộn, thừa dịp hôm nay nhàn hạ, hắn muốn đi Càn Thanh cung.

“Ta thực mau sẽ trở về.”

“Dạ.”

Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, vừa giơ tay, tinh tế vuốt phẳng nếp gấp trên vạt áo hắn do con trai làm nhăn, vừa cười ngẩng đầu: “Thiếp đi tắm gội trước.”

“Được.”

Tắm gội rất tốt, ánh mắt Cao Húc sâu sâu, xem ra hắn cần thiết đi nhanh về nhanh.

Khi loan giá đến Càn Thanh cung, Cao Húc không làm người cao giọng truyền xướng, nhưng, nên biết cũng biết.

Tôn Tiến Trung, Ngũ Khánh Hòa nhanh chóng ra nghênh đón: “Vi thần (nô tài) khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Đứng dậy đi.”

Đối với hai người trước mắt, thái độ của Cao Húc còn xem như khoan dung, đối phương đầu nhập vào tuy trễ, nhưng rốt cuộc có công lao, nếu hứa hẹn hai người phú quý bình an, hắn sẽ không lật lọng.

“Phụ hoàng như thế nào?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Thái Thượng Hoàng đang rửa mặt.” Tôn Tiến Trung giành trước một bước nói chuyện, tính ra một chút thời gian: “Chắc là thỏa đáng rồi.”

Cao Húc gật đầu, bước vào cửa đại điện, không chút do dự đi thẳng vào nội điện.

Hôm nay chú định là ngày đặc thù, đối với Cao Húc là thế, đối với Xương Bình Đế cũng vậy, quả thực là điên đảo nhân sinh của ông ta.

Kim ngự y mỗi ngày thi châm, “bệnh tình” của Xương Bình Đế đương nhiên không tốt, như cũ nửa người không tri giác, nửa bên khác miễn cưỡng có thể động.

Ông ta vốn táo bạo, không thể không nói Ngũ Khánh Hòa là thật có bản lĩnh, thế nhưng dỗ dành ông ta sinh ra hùng tâm tráng chí, tính toán ngủ đông dưỡng bệnh, lại ngóc đầu lần nữa.

Đã nhiều ngày Kim ngự y hơi buông lỏng, bệnh huống Xương Bình Đế hơi thấy khởi sắc, ông ta tin tưởng tăng nhiều, cảm xúc cũng càng tốt vài phần, nội thị hầu hạ cũng nhẹ nhàng không ít.

Rửa mặt xong, thay đổi quần áo nằm trên long sàng, ông ta mới vừa mở miệng hỏi: “Ngũ Khánh Hòa đâu? Kêu Ngũ Khánh Hòa lại đây.”

Ông ta một khắc cũng không cách được người này.

Tiểu thái giám vâng dạ xoay người, Xương Bình Đế an tĩnh chờ, ai ngờ lúc này, rèm cửa nội điện lại được vén lên.

Xương Bình Đế tưởng Ngũ Khánh Hòa: “Ngũ ái khanh a, trẫm đang muốn gọi ……”

Lời nói đến một nửa thì dừng, bởi vì ông ta thấy rõ người tiến vào đúng là chính mình đích trưởng tử.

Cao Húc nện bước không nhanh không chậm, như tản bộ trong sân vắng, thân hình tuổi trẻ cao lớn sinh lực bừng bừng phấn chấn, làm đáy lòng Xương Bình Đế không vui càng thêm tối tăm.

Ông ta là Hoàng đế, nếu nỗi lòng không vui, vậy không cần cố kỵ.

Xương Bình Đế lập tức làm khó dễ, mặt tối sầm, phẫn nộ quát: “Nghịch tử, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào Càn Thanh cung?!”

Mới vừa rống một câu, ông ta đột nhiên phát hiện không đúng.

Cao Húc ăn mặc chính là một bộ thường phục mới tinh màu xanh ngọc, vạt áo rộng, tay áo bó, trước ngực và hai vai thêu hoa văn rồng vàng năm móng giương nanh múa vuốt, uy vũ phi thường.

Hắn eo cài ngọc đái, trên ngọc đái còn treo một ngọc bội thông thấu oánh bạch, cũng là rồng năm móng bay trong mây phun mưa, dưới ngọc bội rũ một dải lụa vàng kim.

Nhưng mà, cho dù là thường phục thêu rồng vàng năm móng, hay là ngọc bội rồng dây vàng, đều là hoàng đế mới có thể dùng.

Xương Bình Đế không thông minh, nhưng cũng không phải là vụng về như lợn, đặc biệt là chuyện mấu chốt, trong chớp nhoáng, hình như ông ta hiểu ra cái gì.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi dám!”

“Người tới, người tới cho trẫm! Vũ Lâm Quân!” Xương Bình Đế cao giọng kêu gọi thân vệ ngoài điện.

Khiếp sợ kích phát tiềm năng, ông ta nói chuyện không hề mơ hồ, giọng cũng phá lệ cao vút, Vũ Lâm Quân canh giữ ở cửa điện Càn Thanh cung, như thế nào cũng ẩn ẩn nghe được chút.

Đáng tiếc, ngoài điện im ắng, không có bất luận động tĩnh gì.

Xương Bình Đế vừa kinh vừa giận: “Ngươi cái thằng nghịch tử! Ngươi……”

“Phụ hoàng.”

Tiểu thái giám nâng tới ghế bành, Cao Húc phất phất vạt áo ngồi xuống, hắn không gợn sóng, chỉ nhẹ giọng đánh gãy: “Kỷ Hoàng hậu Lâm Giang Hầu thông đồng với địch bán nước, phụ hoàng hạ chỉ phế Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu xét nhà đoạt tước, chín tộc Kỷ gia giam giữ, theo luật xử lý.”

Hắn nói rõ ràng là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Xương Bình Đế cân nhắc, tạm thời an tĩnh lại nghe.

“Năm đó Anh Quốc Công cũng có nhúng tay, cộng thêm tội trạng khác, Anh Quốc Công phủ xét nhà đoạt tước, ba tộc Tần thị bị giam giữ, theo luật xử lý.”

“Ngụy Vương, Trần Vương dù không chủ đạo thông đồng với địch, nhưng vẫn luôn biết chuyện và hiệp trợ, tội không thể dung thứ, hai người xoá tên trong tôn thất, biếm thành thứ dân, cùng với thê thiếp, giam cầm trong Tông Nhân Phủ.”

Cao Húc lẳng lặng nói, vụ án thông đồng với địch sớm được tra rõ, tất cả người liên quan đều theo luật xử trí thỏa đáng, một đảng Kỷ hậu cũng tùy theo sụp đổ.

Nói xong, hắn đứng lên rũ mắt nhìn về phía Xương Bình Đế: “Lúc trước Phụ hoàng hạ chiếu thư nhường ngôi, hôm nay là ngày đại cát, chính là ngày cử hành đại điển đăng cơ.”

Nói cách khác, hôm nay hắn đã đăng cơ xưng đế.

Xương Bình Đế dừng nửa ngày mới tiêu hóa được tin tức này, nhất thời tức giận như núi lửa bộc phát: “Ngươi, ngươi cái tên nghịch tử soán vị, dám giả mạo chỉ dụ vua!!”

Ông ta vừa gấp vừa giận, thân hình cứng đờ, tay run rẩy, cả mặt cũng run rẩy, giọng bắt đầu mơ hồ nghe không rõ ràng.

Nhưng, này cũng không trở ngại ông ta chửi ầm lên: “Vương Thụy Hành đâu? Kêu Vương Thụy Hành lại đây, đây là giả mạo chỉ dụ vua! Giả mạo chỉ dụ vua!!”

Xương Bình Đế mãnh liệt giãy giụa nửa ngày, suýt nữa ngã xuống long sàng, Cao Húc duỗi tay đỡ lấy, người trước mắt kiệt tê đến dữ tợn, đáy mắt hắn rốt cuộc có chút phức tạp.

Khi hắn còn rất nhỏ, hắn kính ngưỡng sùng bái chính mình phụ hoàng, cho rằng phụ hoàng là người lợi hại nhất trong thiên hạ, kính trọng yêu thương không ít.

Thực đáng tiếc, dần dần lớn lên, hắn phát hiện hình như không phải như vậy.

Sau đó, mẫu hậu hoăng, hắn thành Thái tử tuổi nhỏ tứ cố vô thân, tân hậu như hổ rình mồi, tìm mọi cách để con ruột thay thế hắn, phụ hoàng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn dám khẳng định, nếu hắn chủ quan một cái chớp mắt, phụ hoàng hắn tuyệt đối sẽ không vươn tay giúp đỡ, trong cung hoàng tử chết yểu không xếp thứ tự nhiều như lá mùa thu rụng, đích trưởng tử cũng không ghê gớm bao nhiêu.

Như vậy giãy giụa trằn trọc lớn lên, cõi lòng đã sớm lạnh thấu.

Cảm xúc phức tạp trong đáy mắt Cao Húc chợt lóe rồi biến mất, khoảnh khắc không thấy, may mà hiện tại hắn có vợ con, người nhà đã sưởi ấm lòng hắn, làm nội tâm khô cạn đã lâu được hoàn toàn dễ chịu.

Hắn chỉ cần bảo hộ người nhà của hắn là đủ.

Cao Húc xả chăn gấm, đắp lên người Xương Bình Đế liều mạng giãy giụa, đứng thẳng thân mình: “Phụ hoàng, ngự y nhiều lần bẩm báo, bệnh tình của ngài cần một nơi có hoàn cảnh thanh u để dưỡng bệnh.”

“Nhi thần đã được chư thần đề nghị, chọn hành cung ở kinh giao Tây Sơn, hiện giờ hành cung đã được cẩn thận sửa chữa, thực mau phụ hoàng có thể dời vào dưỡng bệnh.”

Tới hành cung, Xương Bình Đế “bệnh” có thể tốt, ông ta liền ở hành cung Tây Sơn bảo dưỡng tuổi thọ đi.

Nhàn nhạt dứt lời, Cao Húc không chút nào lưu luyến, xoay người rời đi, ném Xương Bình Đế càng thêm kịch liệt hàm hồ gào rống ở phía sau.

Trong ngoài Càn Thanh cung, cho dù là thân vệ hay là nội thị, cung tiễn tân đế xong, chỉ đứng yên như tượng đá điêu khắc, không động mảy may, phảng phất như không nghe thấy tiếng gào rống.