Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 41




Từ Phong Thụy sững sờ ngồi xổm bên ngoài phòng y tế tra cứu chứng rối loạn lưỡng cực, mặc dù học lâm sàng, lại chưa từng nghe nói đến loại bệnh này, có thể thấy được y học thực sự sâu như biển.

“Không phải tôi muốn tự sát”. Kỷ Quỳnh Thù yếu ớt nói, “Là bệnh tình phát tác không thể khống chế được, vừa hay bên giường có một con dao nhỏ.”

“Đừng giải thích.” Sầm Kỳ ở bên cạnh cắt ngang lời anh. “Với bộ dạng này của cậu ai có thể yên tâm, tiểu Từ, lát nữa cậu tịch thu hết dao của cậu ấy đi, sau này muốn sử dụng phải được cho phép, quá nguy hiểm, tình huống này trong lòng cậu cũng không lường trước được.”

Ở giữa động mạch, cũng may vết thương rất nông, thậm chí có thể không để lại sẹo, nhưng trên tay anh đã có hai vết thương y hệt, xem ra đã từng tự sát, việc này không thể không khiến hai người con trai ở lại phải chú ý.

Kỷ Quỳnh Thù không giải thích được: “Có phải các cậu nhập vai nhanh quá rồi không?”

“Chuyện này nguy hiểm chết người!”

Kỷ Quỳnh Thù nửa ngồi trên giường, anh không muốn thiết lập quan hệ với người khác, chẳng qua là chuyện bệnh tình quá trễ nải, nhưng thật kì lạ, nếu là cuộc gặp gỡ bình thường thì anh sẽ từ chối, nhưng trái lại khi tình bạn tích lũy đến một mức độ nào đó, anh rất sẵn sàng mở lòng, bởi vậy đối với hai người họ hoàn toàn thân thiện.

Chính là sự tích lũy này có hơi nhanh, thoáng cái liền thâm nhập vào trung tâm, xuyên qua cửa sổ giấy.

“Là vì chuyện này mà trước đây cậu mới bỏ tiết?” Từ Phong Thụy nắm được manh mối, hứng thú tiến lại gần: “Giáo viên có biết cậu bị như thế này không?”

“Ông nội của tôi là bác sĩ ở Hiệp Hòa, ông ấy đã chào hỏi cố vấn và chủ nhiệm lớp giúp tôi, cho nên khi năm học mới bắt đầu đã cho tôi rất nhiều giấy nghỉ phép đã đóng dấu rồi, dùng lúc nào cũng được.”

Chuyện này cũng quá tuyệt rồi! Được cấp cho một tấm vé trực tiếp có thể bỏ qua các lớp học!

Từ Phong Thụy trêu chọc anh: “Cho nên cậu chính là học sinh nhờ quan hệ hả, mọi người cũng không nói gì sai.”

“Tôi vào được là nhờ thi cử nghiêm túc, không phải nhờ quan hệ.” Kỷ Quỳnh Thù thừa nhận là có chào hỏi quan hệ, nhưng không nghiêm trọng đến mức độ đó. “Không thì cậu đi coi danh sách thi năm đó đi.”

Từ Phong Thụy khịt mũi, giọng điệu khoa trương quái gở: “Đi chứ sao không, tôi còn phải đi lên bằng con đường gian nan, cực kỳ đố kỵ những người không cần thi, nếu cậu là tự vào sức mình thi vào, vậy cũng quá xuất sắc rồi.”

Kỷ Quỳnh Thù cụp mắt xuống, theo lời cậu ta nói, giọng điệu không hề thay đổi: “Vậy thì các bạn học sinh phải thi vào đại học thật là đáng thương.”

Từ Phong Thụy bị nghẹn lại, đưa tay ra lấy lòng: “Giấy xin nghỉ, cho tôi một tờ nhá.”

Tần suất phát bệnh của Kỷ Quỳnh Thù không thường xuyên, nóng nảy nhẹ hay trầm cảm hầu như rất khó xử lý, lúc phát tác rất khó để kiềm chế, bởi vậy mà thường xuyên phải nghỉ học.

Lúc trước vì đột nhiên phát tác, cản không được nên chủ nhiệm tạm thời nói, có Từ Phong Thụy thì dễ dàng hơn nhiều, Từ Phong Thụy mỗi ngày giữ hai tờ giấy xin nghỉ, thấy Kỷ Quỳnh Thù không tới thì trực tiếp nộp giấy xin nghỉ là được, hơn nữa Từ Phong Thụy đối với Kỷ Quỳnh Thù có ấn tượng rất tối, nên càng dễ dàng thân thiết với anh hơn.

Chỉ là, Kỷ Quỳnh Thù quả thật không biết làm người, Từ Phong Thụy đã nhắc nhở Kỷ Quỳnh Thù “Tôi đánh bóng bàn rất dở” rồi, trong lúc mọi người vẫn đang học phát bóng, anh không niệm tình đánh Từ Phong Thụy ăn 11-0.

11-0! Thế vận hội Olympic cũng phải cho đối thủ chút mặt mũi chứ!

Từ Phong Thụy mặc kệ: “Tại sao cậu vẫn học bóng bàn, cậu nên nằm trên giường đợi mỗi ngày với thân hình nhỏ bé này.”

Anh ta không phục, tìm Sầm Kỳ đánh lại một ván, kết quả là Sầm Kỹ đã được dạy từ nhỏ, trình độ rất cao, thậm chí còn đánh bại anh ta với tỉ số 11-0, lại còn không biết xấu hổ: “Chúc cậu may mắn.”

“Đừng nói nữa.” Từ Phong Thụy đau khổ nhận ra mình kém đến nhường nào: “Thi cuối kỳ này phải dựa vào các cậu rồi, đại thần ơi!”

Anh ta không nói chuyện nhiều với bạn cùng phòng khác, anh ta với Sầm Kỳ rất hợp nhau, Sầm Kỳ không ở nhà, cậu ta sẽ tìm Kỷ Quỳnh Thù, lúc đi tắm phải gõ màn giường của nhau để tạo thành một đoàn tiếp đón, lại bị các bạn cùng phòng khác chế giễu.

Nhưng Từ phong Thụy rất vui vẻ, dù sao giả bộ hiền lành cũng rất mệt mỏi, bạn bè cũng có thể chơi, hơn nữa gia cảnh của cậu ta và Kỷ Quỳnh Thù gần giống nhau, có chút tối tăm, tìm bạn giao thiệp cũng cần môn đăng hộ đối.

Kỷ Quỳnh Thù đối với cậu ta rất tốt, hơn nữa anh còn thông minh, biết rất nhiều thứ, hơn nữa Từ Phong Thụy cảm thấy đạo đức của mình rất cao, không hề vênh váo, nhưng thực tế vẫn thua Kỷ Quỳnh Thù, có lẽ vì anh đã đi thực tập ở Hiệp Hòa, nên cậu ta đã thua ngay từ vạch xuất phát.

Ba người quen biết nhau nửa năm, chuyện gì cũng dễ thương lượng, duy chỉ có—

“Vì sao lại ăn lẩu hả?”

Sầm Kỳ bực bội đưa thực đơn cho Kỷ Quỳnh Thù: “Sao cậu lại ăn kiêng lắm thế!”

“Tôi không ăn kiêng, chỉ là có bệnh kén ăn.”


Khói bốc lên từ đáy nồi lẩu uyên ương, ánh đèn chiếu sáng trên sân khấu, Kỷ Quỳnh Thù đưa tay đánh dấu những món anh không ăn được: “Các cậu cứ gọi món, không cần để ý đến tôi, chỉ cần đồ ăn được rửa sạch thì không có vấn đề.”

“Dọn sạch nồi”. Gương mặt Sầm Kỳ tuyệt vọng “Tôi lớn như vậy, từ trước đến giờ chưa từng nghe đến nồi uyên ương, nhờ phúc của cậu, lần đầu tôi biết đến loại nồi sạch này.”

Nhưng hết cách, Kỷ Quỳnh Thù không ăn được cay dù chỉ một chút sẽ bị nóng dạ dày, rất khó chịu.

Từ Phong Thụy có thể ăn, nhưng không thường ăn, nghe vậy thì cười nói chen vào: “Không sao, tôi liều chết theo cậu, bụng cậu ấy có lông không?”

Các người nói chuyện từ đại học đến kì nghỉ, cả ba người đều đến từ những nơi khác nhau: “Các cậu nghỉ hè đều về nhà sao?”

“Về nhà hả, sao không ở lại học, nghỉ đông ở nhà trường cũng không được mấy hôm, chẳng đáng tí nào.” Từ Phong Thụy khoác tay, lấy một miếng thịt dê lớn cho vào miệng, “Tiểu Kỷ, còn cậu, vẫn đến Hiệp Hòa thực tập à?”

“Nghỉ đông, không phải nghỉ hè, tôi trở về cùng bạn gái.”

Từ Phong Thụy xém chút là rớt miếng thịt trên miệng: “Cậu có bạn gái hả?”

“Có chứ.”

Với vẻ mặt thất thần, anh ta nghi ngờ tiến lại gần Kỷ Quỳnh Thù, không tin vào tai mình, “Không phải chứ, cậu cũng có người yêu?”

Kỷ Quỳnh Thù đọc được sự ngạc nhiên từ biểu cảm đó: “Tôi trong lòng các cậu rốt cục là hình tượng quái gì vậy, có bạn gái không được sao?”

“Nên có bạn gái, chúng tôi nghĩ rằng cậu không nên có, tuy rằng cậu là người vô cùng tốt, nhưng chúng tôi nghĩ cậu là người không có bạn gái.” Sầm Kỳ lượn quanh anh, mặt khác thừa cơ anh không chú ý cướp miếng thịt trong nồi, “Cậu vừa có bạn gái rồi sao?”

“Đầu năm ngoái.” Kỷ Quỳnh Thù suy nghĩ một chút, “Gần một năm rưỡi, nhưng cô ấy ở Đồng Lư và nhiều nơi khác nhau, lần cuối tôi gặp cô ấy là kì nghỉ hè năm ngoái.”

Sầm Kỳ có chút kinh ngạc: “Cô ấy không tới tìm cậu?”

“Năm nay cô ấy thi đại học, đang trong giai đoạn quan trọng, tôi không muốn làm phiền cô ấy, thành tích của cô cũng chỉ ở tầm trung.”


Từ Phong Thụy sợ ngây người: “Còn chưa thi đại học, còn nói chuyện đã hơn một năm, tiểu Kỷ, cậu lừa trẻ vị thành niên à?”

“Không có không có, không đến mức ấy, cùng lắm được tính là yêu sớm.”

Kỷ Quỳnh Thù thấy Sầm Kỳ còn định lấy trộm thịt, liền lấy đũa của mình gõ vào đũa cậu ta, trừng mắt, anh mặc dù cắt tóc ngắn, nhưng vẫn có khí chất âm trầm, Sầm Kỳ làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Người lớn không chấp chuyện vặt vãnh.”

“Cậu lấy ra hết cho tôi.” Kỷ Quỳnh Thù gào lên, vô cùng ghét bỏ cầm khăn lau cái bàn, “Đừng chọc đũa riêng vào nồi.”

Sầm Kỳ đương nhiên không dám khuấy đũa đầy dầu ớt trong nồi, nhưng Từ Phong Thụy gan hơn nhiều, anh ta cố tình cầm đũa quậy lên trong nồi, còn nháy mắt với Kỷ Quỳnh Thù: “Không sao, chúng ta cùng ăn một nồi màu đỏ nào.”

Cậu ta vừa dứt lời, chiến đũa lập tức rơi xuống nồi.

Từ Phong Thụy choáng váng, sững sờ, không ngờ Sầm Kỳ lại nhanh tay đến vậy, cầm muỗng dầu ra: “Cậu không thể đàng hoàng một chút sao.” Nhưng cậu cố ý đổ canh vào bát Từ Phong Thụy, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Bình thường không nói chuyện điện thoại sao?”

“Cô ấy không có điện thoại di động.”

Sầm Kỳ há hốc mồm: “Có chắc là các cậu đang hẹn hò không, đã một năm không liên lạc rồi hả?”

“Có liên lạc.”

Sầm Kỳ không hiểu là không có điện thoại thì liên lạc bằng cách nào, Từ Phong Thụy bên cạnh vừa ăn tôm vừa chen vào: “Cậu viết thư cho cô ấy hả, tôi thấy cậu bình thường hay đi gửi thư.”

“Cậu ta đang nói thật sao?”

Kỷ Quỳnh Thù ừ một tiếng, “Tôi mỗi tuần đều gửi thư cho cô ấy, bởi vì thành tích học tập của cô không tốt, đặc biệt là vật lí và hóa học, điểm xét tuyển của Bắc Kinh cũng quá cao so với Chiết Giang, nên chúng tôi cũng học đại học ở hai nơi khác nhau.”

Sầm Kỳ cho rằng anh quá tình cảm nên hất cằm: “Cô ấy biết rõ tình hình của cậu chứ?”

Kỷ Quỳnh Thù gật đầu: “Nhờ ơn cô ấy, nếu không tôi cũng không đến Bắc Kinh.”

Lần này Sầm Kỳ hiểu được mối quan hệ của hai người không đơn giản, cậu không nói gì nữa, chuyên tâm cướp thịt của Từ Phong Thụy, khiến cho Từ Phong Thụy phải dời chỗ sang nồi sạch, hết cách, quá cay, cũng không biết lưỡi Sầm Kỳ lớn thế nào.

Kỳ nghỉ hè của trường bọn họ rơi vào tháng 7, đến lúc đó đừng nói thi đại học, đến bảng điểm cũng có rồi, Nguyễn Yếm ngừng việc gửi thư được nửa tháng, nhưng phong thư cuối cùng viết đặc biệt nhiều, một mặt biết khả năng mình đến đâu, nhưng vẫn không cam lòng, mặt khác vẫn rất hoang mang lo lắng về kì thi tuyển sinh đại học.

Cô vẫn gửi vài thành tích của mình cho Kỷ Quỳnh Thù, cố tình viết thêm vào bên trong rất nhiều những mẩu chuyện nhỏ, Kỷ Quỳnh Thù chỉ an ủi cô nghỉ ngơi chú ý nghỉ ngơi, thả lỏng tâm trạng, thi vào trường cao đẳng chỉ cần chủ ý cẩn thận, “Em chỉ cần nghĩ đây là tài năng của em, còn lại đừng nghĩ.”

Trong lòng anh đã có chuẩn bị, cảm thấy cho dù Nguyễn Yếm phát huy không ổn định, thì thi khoa chính quy trong khu vực cũng xem là dư sức, liền xem nguyện vọng đăng ký.

Nhưng Nguyễn Yếm sau khi tốt nghiệp trung học cũng không liên lạc với anh, Kỷ Quỳnh Thù không biết cô thi tốt nghiệp ra sao, nên khiến anh lo lắng.

Chu kỳ kiểm tra của trường Y rất dài và không liên tục, Kỷ Quỳnh Thù chỉ ôn tập đến một nửa, Từ Phong Thụy dường như biết anh đang mệt: “Tôi thật là có bệnh mới chọn nguyện vọng thứ hai, ở Thanh Hoa làm đồ ăn hại vui vẻ không tốt sao?”

Anh ta đẩy sách giáo khoa: “Tiểu Kỷ, tôi mù rồi, ra ngoài đi dạo một lát.”

Kỷ Quỳnh Thù đặt sách lên bàn, gật đầu: “Tôi cũng hơi chóng mặt.”

“Kẻ ác mới có thể tồn tại, tại sao cơ thể con người lại mỏng manh như vậy, kiểm tra mệt chết đi được.” Anh ta nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, phản ứng một lúc, đầu óc đờ đẫn, “Hình như là của cậu.”

Kỷ Quỳnh Thù bắt máy, tâm trạng không tốt lắm, giọng điệu có chút bực bội: “Ai đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, một giọng nữ miền Nam êm ái cất lên: “Tiểu Kỷ phải không?”

Kỷ Quỳnh Thù chợt tỉnh tiếp lời: “Yểm Yểm, sao em có điện thoại di động?” Anh nhìn kỹ một chút, là một dãy số lạ, “Em mượn điện thoại của ai?”

“Mẹ em mua cho em.” Âm thanh của cô gái nhẹ nhàng, “Em nghĩ là nên cho anh biết, em thi đặc biệt tốt, cao hơn dự định 20 điểm, đề toán khó thật đấy, hơn nữa điểm môn tự chọn và môn kĩ thuật đặc biệt cao, cho nên…”

Cô gái dừng một chút, Kỷ Quỳnh Thù có cảm thấy mơ hồ: “Cho nên?”

“Cho nên em đậu nguyện vọng một, trúng tuyển vào khoa ngôn ngữ Anh của Đại học Bắc Kinh rồi.” Cô kiềm chế sự phấn khích, nhưng vẫn bật cười thành tiếng, “Chúc mừng Kỷ thiếu gia, anh tiết kiệm được không ít tiền vé máy bay đâu.”