Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 52




“Có phải anh đã khiến cho cậu em đi vay tiền online không?”

“Nếu không thì sao, thật sự cho ông ta tiền à? Đến lúc đó lòng tham của ông ta càng lớn, càng ngày đòi hỏi càng nhiều, nếu như vậy chẳng khác nào nuôi ong tay áo, tự rước họa vào thân.”

Kỷ Quỳnh Thù ngồi đối diện với Nguyễn Yếm, anh kéo tấm rèm cửa sổ bên cạnh cô lại, “Anh sắp hoàn thành lớp dự bị đại học nhanh rồi, sau đó phải quay về viện để học nền tảng, nhưng điều kiện ở viện không tốt lắm, không biết trong một năm rưỡi anh sẽ chịu bao nhiêu khổ cực.”

“Anh đừng có mà đánh trống lảng”. Nguyễn Yếm vẫn không thể nghĩ ra, “Sao ông ta biết anh đang ở Hiệp Hòa, “Mẹ em không nhắc đến chuyện tình cảm của em với ông ta.”

“Hmm….. ông ta bám theo chúng ta sao?

Kỷ Quỳnh Thù nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ từ lâu ông ta đã bắt gặp anh đi tìm em, sau đó theo dõi anh vào Dung Hợp, chắc cậu em thấy anh có tiền, nên lại suy nghĩ cách để moi tiền, người ở Bắc Kinh rất đông, anh lại khó có thể chú ý trong đoàn người nên cũng không phát hiện ra.”

Anh phân tích rất logic, Nguyễn Yếm ngẫm lại cảm thấy đúng là có thể như vậy, bỗng nhiên mới kịp phản ứng: “Ông ta không đến mức vơ vét hết tài sản của anh chứ, anh phải chú ý an toàn.”

“Chắc là không đâu, ông ta rất dễ lừa, trực tiếp bị dao động chỉ vì mấy ngàn vạn, có lẽ đây là mặt khác của sức mạnh tri thức đấy. Người bình thường nhìn một cái sẽ biết ngay đó chỉ là một cái bẫy, ông ta lại cho rằng mình tìm được món hời.” Nét mặt Kỷ Quỳnh Thù thoải mái, dường như chút kỳ thị của kẻ bề trên, nói: “Hơn nữa, muốn tống tiền anh? Ông ta còn lâu mới làm được.”

“Không phải như vậy, như em vừa nói với anh, ông ta có một loại tài năng đó là có thể vứt một vạn ở sòng bạc nhưng chắc chắn không thể tiết kiệm được một trăm, căn bản ông ta không thể trả nổi khoản vay lớn như vậy.”

Đến khi ông ta vỡ nợ chẳng phải sẽ lại liên lụy đến hai mẹ con cô sao? Lúc đó người phải chịu khổ chính là mẹ con bọn họ sao.

“Em và cậu em không liên quan trực tiếp đến nhau, cho dù ông ta bất ngờ tử vong, nợ nần cũng không bị tính lên em và mẹ, trừ khi chính em tự nguyện trả nợ.”

Nguyễn Yếm cúi đầu ủ rũ: “Em nghĩ mẹ em sẽ làm như vậy.”

Nhưng trong lòng Nguyễn Yếm quả thực có chút vui vẻ khi thấy người gặp họa, cô không muốn liên lụy Kỷ Quỳnh Thù, cũng không muốn Kỷ Quỳnh Thù can thiệp vào chuyện nhà cô. Nguyễn Thanh Thanh đã đồng ý với cô, khi cô thi đại học sẽ đổi một công việc khác, dường như muốn cho Nguyễn Yếm một khởi đầu mới, còn cái người cậu da mặt dày kia thì để cho ông ta tự sinh tự diệt, cô còn muốn xem trò vui.

Xem ra là muốn chơi trò tình cảm với Nguyễn Thanh Thanh.

“Lại nói tiếp Kỷ Quỳnh Thù buông chiếc ly trên tay, ho nhẹ một tiếng vẻ mặt nghiêm túc, “Anh hình như bị đá rồi.”

“Hả?” Nguyễn Yếm không hiểu lắm, nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Ai nói với anh như vậy?”

“Không phải sao? Cậu em vừa đến một cái là chất vấn anh ngay, rằng tại sao lại chia tay với một cô gái tốt như vậy, yêu đương mà không cho cô ấy tiền tiêu.” Kỷ Quỳnh Thù làm ra vẻ tự suy xét lại bản thân một cách sâu sắc, “Ám chỉ này quá rõ ràng rồi, chắc chắn là do anh tiêu tiền chưa đủ hào phóng, hay là bây giờ anh mua cho em một chiếc nhẫn kim cương 10 cara, 10 cara liệu có nhỏ không?”

“Đừng, anh đừng làm như vậy.”

Nguyễn Yếm nghe vậy, vội vàng kéo tay Kỷ Quỳnh Thù, xém chút nữa làm đổ đồ uống trên bàn: “Không phải, anh nghe em giải thích!”

“Giải thích thế nào?”

Kỷ Quỳnh Thù cười tủm tỉm nhìn cô: “Nói theo ngôn ngữ đang thịnh hành bây giờ, thì hành động của em là một tra nữ, rất đáng bị lên án.”

“Em chỉ là muốn đuổi cậu em đi, nếu không ông ta nhất định sẽ bám theo anh đòi tiền, anh đừng coi tiền như rác!” Nguyễn Yếm sợ anh tưởng thật cố gắng giải thích “Với lại sau này anh cũng không cần gửi đồ đến ký túc xá cho em đâu.”

“Sao thế, cãi nhau à?”

“Không phải là cãi nhau, chỉ là mấy người ở ký túc xá đó, không đáng để anh phải đối tốt như vậy.”

Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy không sao cả, tiền của nhà họ Hình thì anh không tiếc, một tháng anh có thể kiếm được mấy chục vạn lợi nhuận dựa vào tiền vốn đầu tư, một chút tiền trà sữa này không đáng là bao: “Vậy tặng cho mấy người bạn khác của em, đột nhiên không thấy anh tặng nữa họ lại đồn thổi rằng anh phá sản, dù sao thì anh cũng đủ khả năng để xứng với hai chữ ‘thiếu gia’ mà.”

“Ấu trĩ.” Nguyễn Yếm le lưỡi nói, “Anh không sợ mình thật sự bị tiêu hết tiền à.”

“Không sợ, chú Đinh đã giúp anh quản lý, ông ấy tìm cho anh một người quản lý tài sản, trừ bất động sản ở ngoài, còn lại là vốn lưu động đang đầu tư, bất động sản, cổ phiếu ..v..v, ngoài ra còn có tiền cho thuê nhà, tiền đẻ ra tiền.” nhìn Kỷ Quỳnh Thù không giống như đang khoe khoang sự giàu có, mà anh chỉ đơn giản là đang liệt kê chuỗi vốn lưu động của mình, “Về phương diện buôn bán tạm thời anh không có hứng thú để học, nhưng mà tiền thì anh không bao giờ không thiếu.”

“Đừng nói nữa.”

Trước mắt Nguyễn Yếm như xuất hiện những chữ số vàng chói, là tài phú cả đời này cô cũng khó có được. Cô như thấy được lời thề son sắt nói yêu đương không liên quan đến tiền bạc của mình trước đây bị chính mình ném xuống.

Ấy, vậy không phải cô cầm phải kịch bản yêu đương hot nhất cô gái nghèo khó × thiếu gia nhà giàu sao?

Nguyễn Yếm cảm thấy tên của mình như được mạ vàng luôn rồi.

Khi bọn họ đang đùa giỡn, Từ Phong Thụy không ngừng lôi kéo Sầm Kỳ chạy vào, Sầm Kỳ bởi vì mới thất tình nên trông chẳng có chút tinh thần nào, đúng là hết cách. Từ Phong Thụy dự tính sẽ dùng một căn phòng bí mật kinh dị khiến cậu ta tỉnh táo, vừa lúc Nguyễn Yếm cũng rất thích, thế nên cả nhóm bảy người liền muốn chơi khô máu luôn.

Nguyễn Yếm biết Sầm Kỳ thất tình, vì vậy cô vội buông tay Kỷ Quỳnh Thù ra, đứng ở đằng sau anh, miễn cho kích thích khiến người ta đau lòng.

“Thật đáng sợ.”

Từ Phong Thụy vừa bước đến đã kêu ầm lên: “không hổ danh là phòng bí mật kinh dị. Lối đi nhỏ ở hành lang của bọn họ, một bên là mặt tường u ám xám xịt, ánh đèn thì lờ mờ, thật đáng sợ.”

“Sao, cậu định lâm trận bỏ chạy à?’

“Nói gì đó, như thế này sao có thể gọi là lâm trận bỏ chạy, đây gọi là phô diễn tài năng!” Từ Phong Thụy không vui, ưỡn ngực đáp, giơ cao cánh tay, không chút để ý đến người khác đang chờ đợi, “Hêy, mọi người nhìn đây, tại chỗ này tôi sẽ biểu diễn cho mọi người một tác phẩm âm nhạc, lùi lại nào! Rầm! Rầm! Rầm !”

Nguyễn Yếm đứng phía sau cười ầm lên, thấy cậu ta cứ lùi về phía sau, rồi bị trượt chân ở chỗ ngưỡng cửa, vội vàng kéo cậu ta đứng dậy: “Nghe rất hay, nghe rất hay, để tôi đỡ cậu lên.”

“Rất giống giọng Bắc Kinh đấy.” Kỷ Quỳnh Thù nhìn anh ta vẫn cứ lải nhải, liếc mắt về phía Sầm Kỳ đang cười đến nghiêng ngả, thấy vậy anh mới thả lỏng, “Sao chỉ còn mấy người này, hai người nữa đâu, thời gian sắp đến rồi.”

“Để tôi liên lạc với bọn họ.” mọi người ở đây đều là tìm trên mạng rồi đến chơi, nên không hề biết danh tính của nhau, “Hình như đều đến rồi.”

“Nguyễn Yếm”

Trần Kha thoắt cái đã chạy qua đây, ôm lấy cổ cô nói “Tôi cũng đi nè, duyên phận gì đây, không phải người đến mật thất liều với tôi là cậu đấy chứ, lại còn dẫn theo bạn trai của cậu.”

Kỷ Quỳnh Thù không nhận ra cô ta, nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Trần Kha cũng lười cùng anh chào hỏi, chỉ để ý “công cụ” của mình “Không phải là đang giúp tôi làm bài tập sao, sao rồi, cậu đã làm xong chưa?”

Trần Kha thành tích rất kém, tất cả đều nhờ vào Nguyễn Yếm cứu mạng.

Nguyễn Yếm chỉ coi như mình đang trả nhân tình cho người ta, thuận tiện học thêm được một chút kiến thức mới: “Không phải thứ hai cậu mới nộp sao?”

“Cậu phải chút có tư duy của lãnh đạo chứ. Nộp trước thứ hai, vậy chắc chắn hạn chót là chủ nhật rồi, tốt nhất là thứ bảy có thể gửi vào trong nhóm, thế mới gọi là tích cực.”

“Nhưng mà.” Nguyễn Yếm nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn cô, “Học bá* mới cần phải tích cực, cậu lo lắng cái gì?”

*: chỉ những người chăm chỉ nên học giỏi.

Trần Kha bị phản bác nghẹn họng không nói được gì, đành phải buông tha: “vậy bỏ đi, chúng ta cùng nhau tới mật thất đi, mình chỉ là một mèo sữa nhỏ (1), trừ việc kêu loạn lên thì chẳng làm được gì cả, tốt nhất mấy người nên cho tôi một cái xe tăng (2), nếu không mình sẽ cho mọi người chết ngay ở căn phòng đầu tiên.”

Kỷ Quỳnh Thù cười: “Cô đang ôm chính là xe tăng đó, đến lúc đó thì tìm cô ấy đi.”

Chỉ còn lại Nguyễn Yếm đang mơ hồ không biết gì: “Xe tăng là cái gì? Còn mèo sữa nhỏ lại là cái gì?”

(1) Mèo sữa nhỏ: là ý nói những cô gái đáng yêu rất hay dính người, cần được bầu bạn và chăm sóc giống như những con mèo nhỏ còn đang bú sữa.

(2) Xe tăng: là ý chỉ những cô nàng mạnh mẽ, có sức chiến đấu. Hay còn có thể hiểu người đó rất đỉnh 666.