Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 6




Nguyễn Yếm cảm thấy mình vẫn còn sống.

Trong căn phòng tối, cô có ý thức rõ ràng nhưng chưa mở mắt ra, cô đã nghe thấy tiếng gió mạnh mẽ gõ vào ô cửa sổ, còn có mùi của thuốc sát trùng tràn ngập khắp phòng, mu bàn tay của cô vì được truyền nước biển vào mà cảm thấy hơi lạnh.

Cô gắng sức mở mắt ra liền nhìn rõ được khung cảnh nơi đây, cô đang ở trong phòng bệnh.

Trong chăn rất ấm khiến bản năng của cô cứ thế mà co rụt lại, tuy căn phòng không mở đèn nhưng Nguyễn Yếm rất nhanh đã có thể nhìn thấy một thiếu niên đang cầm trang giấy trên tay, đứng ngay cạnh cánh cửa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài lại mặc thêm một chiếc hoodie màu đen, phía dưới là một chiếc quần rộng, tóc anh có vẻ đã dài hơn nhưng cũng không quá dài để mọi người chú ý đến.

Quả thật Kỷ Quỳnh Thù lớn lên rất có phong độ, diện mạo của anh hoàn toàn thuộc kiểu người Châu Á, nhưng thường thì người Châu Á có xương gò má cao cùng đôi môi có chút khuyết điểm mà anh thì lại khác, như một chủng loài ưu việt, từ đầu đến cằm đều đẹp không tì vết, như thể anh được thượng đế ưu ái dùng mọi cái đẹp của vạn vật để tạo thành vậy.

Đặc biệt là mí và đuôi mắt hơi rũ xuống, thật sự là quá mức riêng biệt, một nét đẹp không lẫn đi đâu được, đến cả khóe môi cũng có chút hạ xuống, cũng chính bởi điểm này đã khiến cho người người cảm nhận được chút khí chất đáng sợ đó.

Chỉ cần liếc mắt một cái mà Nguyễn Yếm đã có thể nhớ rất kỹ.

Nếu nói quen biết, thì cũng không hẳn là như vậy.

Dù sao thì Kỷ Quỳnh Thù cũng không chung khu dạy học với cô, bình thường cũng không thấy mặt đâu, cũng luôn nói mấy lời linh tinh không có căn cứ khi bên cạnh cô.

Mọi người đều nói nhà anh có rất nhiều tiền, lại còn nói chính anh cũng ở trong một ngôi nhà rất lớn, chỉ có điều chưa một ai đã thực sự nhìn thấy nhà của anh.

Ai ai cũng nhìn vào mặt mà đánh giá, vậy theo lý mà nói thì với khuôn mặt của anh vốn không nên chịu cảnh bạo lực học đường mới đúng. Nhưng tính tình anh kỳ quái, cũng không phải kiểu người hướng nội, chỉ là nguyên nhân nằm ở chỗ anh không chịu làm quen với bạn bè, mà xưa nay làm gì có ai sống không dựa vào bạn bè đâu chứ?

Chưa xét đến vấn đề ai cô lập ai, nhưng một số thông tin đã truyền đến tai Nguyễn Yếm. Một trong số những thông tin mà cô nghe được khi còn học cấp ba là danh sách những học sinh nam có xếp hạng học lực cao nhất trong trường nhưng tính tình lại kỳ quái, trong tất cả những nhân vật được nêu tên trong danh sách thế mà lại có mặt của Kỷ Quỳnh Thù.

Cô gái đó nói lại với anh rằng con trai thì đã làm sao, cũng đều là người cả, không thích thì cứ trực tiếp mà động thủ.

Một ngày nọ, khi Nguyễn Yếm học thể dục, vào lúc cả lớp chưa tập hợp lại, cô đã nghe thấy giọng của bạn nữ đứng phía sau đầy hưng phấn nói với những bạn học khác bên cạnh là: “A, kia là Kỷ Quỳnh Thù đúng không?”

Bởi vậy mà Nguyễn Yếm cũng đi theo để xem sự tình thế nào, chắc chắn đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Chàng trai quấn áo đồng phục quanh eo, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chỉ là snh đang bị một bạn nam cao lớn khác nắm cổ áo dí vào tường.

Nhưng anh không phản kháng, thậm chí còn không nói hay kêu lấy một lời nào, thế mà biểu tình trên gương mặt lại vô cùng mất kiên nhẫn.

Đã dồn ép đến như vậy rồi nhưng cuối cùng bạn nam kia cũng không ra tay đánh, chàng thiếu niên đó bị ném sang một bên, rồi lại nâng một chân chống lên tường, khuôn mặt cúi xuống lại càng không biết đang nghĩ cái gì, dường như đang rất phẫn nộ.

Thời gian như đã trôi qua hơn nửa ngày vậy, thầy giáo bên kia đã gọi lại điểm danh, thế mà chàng trai trẻ ấy chỉ chầm chậm di chuyển qua. Lớp phó lao động ở đằng xa trông thấy vậy liền hô to: “Kỷ Quỳnh Thù”.

Nghe thấy tiếng gọi, anh cũng chỉ dừng chân nhưng lại không có động tĩnh gì ngoài việc lười biếng nói ‘không sao cả’, cũng không trở về đội, bảo với người kia xong tiết rồi về thẳng lớp học luôn.

Thầy giáo thể dục cũng gọi anh hai lần nhưng Kỷ Quỳnh Thù không xoay người, thậm chí đầu cũng không quay lại, trực tiếp nâng tay báo hiệu: “Xin phép nghỉ tiết vì bị thương.”

Không bao giờ nghe những gì người khác nói.

Chỉ là Nguyễn Yếm cảm thấy bản thân mình và anh mắc cùng một loại bệnh nên có thể hiểu cho nhau, dù sao thì cũng đều là người bị hại của bạo lực học đường mà.

Nhưng sao đến thời điểm hiện tại thì lại khác, Nguyễn Yếm đột nhiên thấy hối hận.

Anh ta mà là nạn nhân gì chứ? Bị thần kinh thì có.

“Khóa…” Nguyễn Yếm vừa mở miệng định nói nhưng miệng cô lại cảm thấy khô khốc vì thiếu nước khiến câu nói chưa hoàn chỉnh thì đã có một trận ho khan kịch liệt kéo tới.

Kỷ Quỳnh Thù không nghe rõ nên nghĩ rằng cô muốn uống nước, liền cầm chiếc ly giấy mang ra ngoài lấy nước rồi đặt lên bàn trước mặt cô.

Nguyễn Yếm nhút nhát, sợ sệt nhìn hắn rồi lắc đầu nói: “ Nhà tôi đã khóa cửa chưa vậy?”

Lần này Kỷ Quỳnh Thù đã nghe rõ, cười lạnh một cái: “Cô không lo cho bản thân mình trước mà đi nghĩ tới cửa nhà, cô cũng thật tự biết tra tấn mình đấy.”

Dù nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy ra một chuỗi chìa khóa từ trong túi của mình rồi ném lại cho cô: “Tôi khóa cửa rồi, còn nếu tôi không lấy sai thì chìa khóa chắc hẳn là sẽ ở trong này—”

Anh vừa nói vừa đứng dậy mở đèn, ngay lập tức, không gian im ắng đã bị tiếng bật đèn làm xao động, trần nhà cũng sáng bừng lên

Nguyễn Yếm chưa thích ứng kịp với ánh sáng bất ngờ liền phải che mắt lại: “Đương nhiên phải hỏi rồi, dù gì thì cũng cất tiền ở trong nhà mà.”

Kỷ Quỳnh Thù ngồi xuống trước mặt cô, tiện tay cuộn tròn tờ giấy trắng lại, hỏi: “Vậy cô còn muốn hỏi thêm gì nữa không, dù sao cũng còn hai cơ hội để hỏi nữa đấy.”

Nguyễn Yếm híp mắt, tiếng ho khan trầm lại, đồng thời vươn tay lấy ly nước trên bàn: “Tiền thuốc như thế nào thế, nhiều hay ít vậy? Hiện tại có vẻ tôi không thể đứng dậy nổi nên chắc phải làm giấy nợ trước thôi.”

Kỷ Quỳnh Thù liếc cô một cái nhưng cũng không trả lời: “Vẫn còn một vấn đề nữa.”

“…”

Trên giường bệnh Nguyễn Yếm nửa nằm nửa không, cô vươn người kéo chăn lên cao một chút, đến cùng vẫn là bản thân không đủ can đảm để mà hỏi thăm bất kì thông tin gì từ anh cả, vẻ tự tin có chút không đủ mà hỏi: “Vì sao lại không muốn giết tôi nữa vậy?”

Câu hỏi này, hỏi rất hay.


Không muốn tiếp tục sao, thật ra cô không biết rằng những lần trước đều là do anh ra tay cho nên mới nhận định như vậy, chuyện cũng đã như vậy rồi Kỷ Quỳnh Thù cũng không cần giải thích gì nhiều nữa: “Tôi cảm thấy cô rất đáng thương.”

Anh dừng một chút, trong lời của anh mang theo chút mờ ảo: “Lần trước khi tôi cảm nhận được loại cảm xúc này cũng chính là lúc nhìn thấy Yến Yến.”

Nghe thấy lời này, chính Nguyễn Yếm cũng không biết phải tiếp tục nói gì.

Cô muốn nói rằng anh định ở trước mặt cô chơi trò tình yêu thân thiết sao, nhưng vẫn kịp nhận ra, kiểu người như Kỷ Quỳnh Thù có thể chỉ vì một con mèo mà phóng hỏa giết người thì chọc giận anh chắc chắn không phải kế sách hay, bởi vậy mà việc gì có thể tránh được thì nhất định đừng dây dưa vào.

“Không muốn nói gì sao?”

Nguyễn Yếm lắc đầu nhưng rồi lại gật: “Ý là sau này cậu sẽ buông tha cho tôi sao?”

“Có thể sao?” Kỷ Quỳnh Thù ưỡn thân mình: “Tôi chưa từng để những mối làm ăn của mình phải bị lỗ vốn”.

Không hiểu sao những lời này lại có thể do anh nói ra được.

Nguyễn Yếm có chút nhút nhát: “Thế anh muốn sao?”

Kỷ Quỳnh Thù cong lưng, bước lại gần cô hơn, hắn dựa vào rất gần, gần tới mức có thể ngửi được mùi hương của thuốc mỡ vừa thoa lên vết thương trên người cô gái, anh nhớ tới ánh mắt của bác sĩ vừa chẩn bệnh cho cô, có lẽ ông ta xem anh là kẻ bạo hành.

Cũng có thể đấy, giả như Schrödinger mà không mở chiếc hộp thí nghiệm chồng chập lượng tử* ra thì bên trong chiếc hộp đó sẽ tồn tại hai không gian sống và chết tách biệt nhau, vậy một trong hai thế giới song song đó sẽ có một thế giới mà Kỷ Quỳnh Thù đã hoàn thành việc giết người.

*Chồng chập lượng tử: Nếu mở chiếc hộp ấy ra sẽ tồn tại đồng thời cả sự sống và sự chết đó – nếu muốn hiểu hơn về mô hình nguyên tử này các bạn có thể search “thí nghiệm con mèo” của Schrödinger.

Nhưng thật may vì anh ta không phải người đó.

“Tôi tính vậy”. Thái độ của Kỷ Quỳnh Thù quả thật rất nghiêm túc: “Cô đã giết mèo của tôi, vậy thì cô phải làm mèo cho tôi rồi.”

“Anh có bệnh đấy à?”

Cô vừa dứt lời cũng lập tức sửng sốt, liền dùng đôi mắt trong veo mờ mịt nhìn anh, nhưng cảm giác sợ hãi đã ập đến khiến cô rùng mình, nhưng cô vẫn không xin tha: “Anh nói chuyện thật là quá đáng mà.”

Kỷ Quỳnh Thù cũng không nổi giận mà vẫn gật đầu như không có chuyện gì: “Đúng là có bệnh.”

Nguyễn Yếm thật không biết phải làm sao để có thể nói chuyện với thiếu niên kia, suy nghĩ của anh rất kỳ quái, khiến cô chỉ biết cau mày nhìn anh, rồi nhẹ giọng mở lời: “Bị bệnh thì phải nhanh đi khám bác sĩ đi.”

Kỷ Quỳnh Thù cười lên thành tiếng.

Mặt anh cúi xuống, lại thêm giọng cười khiến điệu bộ của anh trông rất kỳ quái, khung cảnh đó dọa cô thật sự sợ hãi: “Đi khám bác sĩ rất phiền toái.”

Thiếu niên lại lưu loát rút con dao nhỏ từ phía sau ra, nói: “Nên phải giết đi cho bớt việc.”

Nguyễn Yếm bị dọa cho ngây người, trong nháy mắt não bộ của cô như trống rỗng, thế nhưng lần này thứ hướng về cô không phải mũi dao mà là chuôi dao.

Kỷ Quỳnh Thù chỉ vào ngực của anh, kèm theo đó là tiếng nói không nặng cũng không nhẹ: “Trái tim ở bên này, cô đừng đâm lệch vị trí vì tôi sợ đau.”

“Anh điên rồi à? Căn bản mọi chuyện không đến mức phải gây tổn hại tới mạng người như anh nghĩ đâu”. Nguyễn Yếm không tin câu vừa rồi có thể đả động đến anh nên đành đi vòng qua đường khác để khuyên nhủ: “Được rồi, chúng ta có thể nghĩ cách khác để giải quyết vấn đề này mà…”

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại không vì lời của cô mà thả dao xuống, anh vẫn cầm con dao chỉ thẳng vào ngực của mình nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi không có người thân, cô chỉ cần cầm dao đâm một nhát là xong việc thôi.”