Hai người hành động rất cẩn thận vì không muốn bị nghi ngờ, tách nhau ra để vào tiệm mì mua đồ ăn rẻ nhất là mì dầu hành, nhiều nhất là một chai nước khoáng mất nhãn, lúc họ về thì Nguyễn Yếm vẫn chưa tỉnh thì liền đánh cô, Nguyễn Yếm bị tát khiến cô hoảng hốt, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nhận.
Ăn không ngon, dầu lại bị mặn, giống hương vị phổ biến của phương bắc.
Cô miễn cưỡng ăn vài miếng, mỗi lần cắn đều là miếng to, ngay cả nước cũng không uống, có lẽ là do ăn quá vội, nữ sinh kêu lên một tiếng, nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài.
“Mẹ nó…”
Tên đàn ông ngồi phụ lái muốn đổi theo, nhưng khi vừa mở cửa bước ra thì thấy Nguyễn Yếm vịn cửa nôn thốc nôn tháo, trong lòng mắng mấy câu còn chống nạnh trợn mắt, gã cáu kỉnh: “Mày xong chưa?”
Tại sao khó phục vụ vậy? Con tin hay ông nội vậy?
Nguyễn Yếm nôn hết đống đồ ăn, cô còn chảy cả nước mắt ra, không ngừng ho khan. Cô xoay người, cơ thể mềm nhũn, tập tễnh bước rồi lại ngã khuỵu xuống đất: “Xin lỗi, tôi bị tuột huyết áp, tôi cần chút đường.”
“Mày mơ à.”
Nguyễn Yếm ngẩng đầu cầu xin gã: “Xin chú đấy, tôi cần đường nếu không tôi sẽ chết mất, dù là kẹo thôi cũng được, chỉ cần ăn chút đường thì bệnh của tôi sẽ đỡ hơn, chú à tôi rất nghe lời, cái gì tôi cũng sẽ giúp chú làm, giúp chú tăng giá cũng được, tôi giúp chú bán mấy người kia cũng được, nhé?”
Cô nài nỉ lúc lâu nhưng vẫn bị từ chối, cô níu lấy ống quần của gã khiến lão tức giận, gã cấm cô nói chuyện rồi mới dắt cô vào một cửa hàng tiện lợi.
Chủ cửa hàng luôn liếc nhìn bọn họ, thấy không đúng liền hỏi dò: “Cô ấy là con gái của anh à?”
“Đúng.”
Chủ cửa hàng không tin, cha con làm sao lại có bầu không khí kì lạ vậy được, trong lúc không biết phải làm sao thì Nguyễn Yếm ở đằng sau thì thầm: “Ba, con sai rồi, ba đừng tức giận.”
Chủ cửa hàng giật mình, cười khà khà, xin lỗi hai người.
Người đàn ông đùa cợt: “Con gái tôi nóng tính lắm.” E b o o k t r u y e n. v nNguyễn Yếm thấy gã thừa nhận, ôm ba túi đường phèn không buông, vẻ mặt sốt sắng: “Ba phải lái xe mấy ngày, nơi này cách trung tâm thành phố rất xa, con bị tuột đường huyết, mua thêm vài món xem như chuẩn bị.”
Gã tức muốn chết nhưng không thể làm ầm lên, chủ cửa hàng đứng bên cạnh hòa giải, bảo trung tâm thành phố cách nơi này khá xa, nhưng có thể đi đường cao tốc nhưng cũng là một chặng đường dài, bala bala. Gã không muốn mà cô chỉ cần kẹo, gã xua tay đi theo cô, cũng không phải chưa từng gặp mấy đứa con gái phiền phức, con bé này còn kém xa.
Cuối cùng thì Nguyễn Yếm đã biết đây là tỉnh nào.
Cô trở lại xe và ăn hết phần còn lại, Bạch San nhìn cô với vẻ mặt khó đoán còn Nguyễn Yến chỉ cười cười không giải thích, sau đó nhai hơn mười viên đường phèn và uống cùng với nước.
Sau khi ngửa đầu uống nước, vẻ yếu đuối ngu dốt của cô biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ nham hiểm.
Cũng không phải lần đầu phải nhục nhã như thế, không đáng nói.
Nguyễn Yếm im lặng, đàn ông không thể so sánh với phụ nữ, cô thì không quá giỏi, không biết cách lôi kéo.
Hai tên đó ngồi phía trước nói chuyện phiếm, vẫn dùng giọng địa phương như trước, cái gì đó mà kinh tế bị suy thoái, không kiếm được tiền, vừa nói vừa rút một điếu thuốc, châm lửa, khói bay qua cửa sổ.
Nguyễn Yếm nhìn hai người bọn hút thuốc thấy mình buồn ngủ.
Bạch San quấn quần áo lên người cô bé kia, cô ấy không uống thuốc nên dù cho đổ mồ hôi cũng không thể hạ sốt, nằm trong lòng Bạch San run rẫy, sắc mặt ngày một kém đi. Nhưng vì Bạch San nghe được lời cầu xin của cô nên sinh lòng chán ghét, không muốn nhờ giúp đỡ, Nguyễn Yếm nói: “Em ấy không phải bị sốt đâu.”
Cô nhìn Bạch San: “Không phải sốt, chúng ta phải đi bác sĩ.” Bạch San chế giễu: “Bây giờ muốn làm người tốt sao?”
“Xin lỗi nhưng tôi còn muốn sống.” Nguyễn Yếm nói, “Đến kẹo mà hắn ta còn không muốn mua cho tôi, tôi đương nhiên phải nói ra những lời trái với lòng để lấy lòng hắn, thế cô muốn tôi làm gì, dập đầu cầu xin hắn ta sao?”
Bạch San im lặng, xoa đầu cô bé kia: “Tôi không biết khám bệnh.”
“Tôi cũng vậy.” Nguyễn Yếm cần sự giúp đỡ của Kỷ Quỳnh Thù nhưng e rằng nơi này anh cũng không có cách nào giúp cô, không có công cụ trợ giúp, Nguyễn Yếm chỉ còn cách nói với tên đàn ông phía trước, “Em ấy bị sốt rồi, các anh có thể cứu em ấy không?”
“Sốt thì cứu cái gì? Không có chết được.”
Tên đó gắt lên: “Mày còn nhiều chuyện nữa là tao giết mày.” Nguyễn Yếm co rúm lại, cũng không nói chuyện nữa.
Cả hai tên đó thì cũng chỉ có một người biết lái xe nếu không thì sẽ thay phiên cho nhau, chứ không phải như bây giờ một người nghỉ ngơi một người lái xe không ngừng, họ tìm một nơi có cây cối vắng vẻ để dừng xe, khóa cửa toàn bộ rồi ngủ.
Ngay cả khi bật điều hòa thì trong xe kín mít vẫn bị ngột ngạt khiến Nguyễn Yếm tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Cô hít sâu nhìn hai tên đàn ông đang còn ngáy ngủ, lúc này cô mới lộ ra vẻ căm thù và chán ghét nhưng không có thời gian trút bỏ cảm xúc, cô nhân lúc trời tối lục tìm công cụ trợ giúp nhưng trong xe không có gì, gối và áo khoác bẩn cũng không có công dụng gì.
Hộp kê tay trước mặt có thể mở ra, bên trong có đồ gì đó mềm mềm, hơi giống khăn tay và cả chìa khóa của cái gì đó nhưng vì sợ phát ra tiếng động nên Nguyễn Yếm không dám cầm lên, bên cạnh đó có một thứ gì đó được cuộn lại, hơi cứng, có vẻ là tiền, cô chậm chạp lấy ra đưa tới mũi ngửi, đúng là mùi tiền thật.
Cô mở chúng ra, ước lượng thử mấy tờ lớn nhỏ, lấy năm đến mười tờ rồi cuộn lại trả về chỗ cũ.
Nói thật thì cô không biết dùng tiền để làm gì nhưng có còn hơn không.
Không tìm được điện thoại, thật tiếc, nhưng cũng trong dự đoán của cô. Nếu bọn buôn người ngốc như vậy thì không phải cảnh sát sẽ dễ dàng phá được hay sao.
“Chị đang làm gì đó?”
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra khiến Nguyễn Yếm sửng sốt, cô nhìn về phía cô bé, cô bé ấy đang rất yếu, giọng nói đứt quãng.
“Chị đang tìm đồ để chạy trốn.”
Nguyễn Yếm cũng nói thật, nhìn cô bé đang khó chịu: “Em đã thấy đỡ hơn chưa?”
Cô bé lắc đầu: “Em thấy lạnh quá, em không ngủ được.”
Nguyễn Yếm nhẹ nhàng choàng áo lên người em ấy, kê gối lưng cô bé, cô thử sờ trán thấy vẫn còn nóng. Nguyễn Yếm biết cô bé bệnh nhưng cô cũng không thể làm gì, áy náy vô cùng: “Chị xin lỗi.”
“Không sao đâu chị ơi.”
Cô bé nói: “Chị không khiến em bị bệnh, cũng đâu có bắt cóc em đâu.”
Nghe em ấy nói như vậy khiến lòng cô càng chua xót, tuy rằng có dự cảm chẳng lành nhưng cô không thể thuyết phục được hai tên ngu ngốc kia, chỉ có thể cười cười an ủi cô bé: “Trước kia chị cũng bị sốt vài hôm nhưng mấy ngày là khỏi, em cũng sẽ khỏi, đừng lo.”
Cô bé cũng cười theo: “Chị ơi em cũng muốn ăn kẹo.”
Nguyễn Yếm sờ túi mới sực nhớ ra kẹo đã bị lấy mất: “Chị chỉ còn đường phèn thôi, em muốn ăn không?”
Cô bé gật đầu.
Nguyễn Yếm lấy ra mấy viên, lén trộm chút nước nóng để làm tan đường phèn, sau đó đút cho cô bé kia uống, em ấy vừa uống, vừa nhìn cô với đôi mắt lấp lánh ấy: “Chị ơi, em muốn về nhà.”
Sống mũi cô cay cay.
Cô mở miệng nhưng lời an ủi kẹt nơi đầu lưỡi không cách nào nói ra, Nguyễn Yếm hít mũi, cố nặn ra một nụ cười tươi: “Em ráng chờ một chút nhé rồi chúng ta sẽ về nhà.”
Thật sự có thể về nhà sao?
Nguyễn Yếm không biết, cô cảm giác như mình bị chia làm hai, một bên tính toán không ngừng nhưng phần còn lại đã gục ngã rồi, bây giờ cô chỉ có thể hy vọng số phận thông cảm cô trải qua nhiều đau khổ nên thương xót cho cô nhưng cô cũng hiểu là sẽ chẳng ai giúp được mình.
Đêm nay trời không có sao, cô cũng không nhìn thấy được hy vọng.