Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 67




Nguyễn Yếm vẫn khóc không ngừng.

Cô nói từng chữ một rất khó khăn, bởi vậy cảnh sát không hỏi nhiều, Nguyễn Yếm vẫn luôn nằm trong lòng ngực Kỷ Quỳnh Thù, nước mắt

như rơi không ngừng.

Cũng không phải khóc đến kiệt sức, chỉ là cô rất dễ rơi nước mắt, nhưng cũng may khóc được một nửa thì thành nức nở, chú ý nghe những điều cảnh sát nói, sự tồn tại của Kỷ Quỳnh Thù khiến cô có cảm giác an toàn. Từ lúc bên nhau tới bây giờ, đây là lần hữu dụng nhất của bạn trai.

Kỷ Quỳnh Thù cũng hiểu được phần nào, tuy rằng anh cũng hoảng hốt, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh an ủi Nguyễn Yếm.

“Còn một người nữa.”

Nguyễn Yếm lắp bắp mà chỉ ra vị trí hồ nơi có xác cô bé kia, xe đi thêm mấy chục km, mặc dù ở trung tâm nhiều đường nhỏ loanh quanh lòng vòng, nhưng Nguyễn Yếm nhớ kỹ ở bên cạnh địa điểm cần có biển báo giao thông.

Bọn họ đi một đoạn đường tương đối xa.

Trong hồ nước có rất nhiều rong biển, nổi trên mặt hồ còn có cả rác rưởi, nhìn rất bẩn, cảnh sát địa phương phái một tổ cảnh sát hình sự đặc biệt đến, mặc bộ đồ phòng hộ xuống hồ vớt người: “Đã ngâm một ngày, có lẽ người đã không còn hình dạng.”

Kỷ Quỳnh Thù che lại Nguyễn Yếm đôi mắt: “Đừng nhìn.”

Nguyễn Yếm nói câu không có việc gì, cô khóc nhiều đến mức đã khàn cả giọng: “Khát.”

Bạch San, người vẫn luôn im lặng, cầm nước khoáng đưa đến trước mặt cô: “Chị ơi, uống nước đi.”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn Bạch San, cô bé sợ hãi mà nép ở một bên, nhìn cũng khoảng chừng 15-16 tuổi, trên người cũng lấm lem, tuy rằng cũng khóc, nhưng hiện tại đã khóc xong rồi: “Em tên là gì?”

“Bạch San. San trong khoan thai đến muộn.”

Kỷ Quỳnh Thù ừ một tiếng, nói câu cảm ơn, sau đó hỏi: “Người nhà em biết tin tức của em chưa?”

“Ba em đã biết rồi.” Bạch san gật đầu, “Em đã gọi điện cho ba, ông ấy đang trên đường tới, các chú nói nếu ba không đến kịp thì sẽ đưa em về Bắc Kinh.”

“Việc này không xong nhanh như vậy, đặc biệt là có một người trốn thoát.” Kỷ Quỳnh Thù nghĩ, “Vụ này lập án ở Bắc Kinh, thu thập chứng

cứ sau cũng phải lưu lại chuyển giao về lại Cục Công An để thẩm tra xử lý, nhưng vụ án xảy ra cùng với thi thể được phát hiện ở nơi này, theo lý thuyết bên này cũng có quyền can dự vào vụ án này.”

Cho nên nếu muốn phá án, vậy thì vẫn phải ở đây rất lâu.

Bạch San thoải mái đồng ý, nhưng sự chú ý của cô cũng không đặt ở đây, cô liếc mắt trộm nhìn Nguyễn Yếm mắt một cái.

…Vì sao lại trùng hợp như vậy?

Vì cái gì cảnh sát đến đúng lúc như vậy? Vì cái gì các cô vừa mới xuống xe, thì đã xảy ra một vụ nổ? Vì sao Nguyễn Yếm lại không hề ngạc nhiên? Rốt cuộc thì chị ấy đã lén làm gì?

Nhưng cô sẽ không hỏi, mặc kệ có liên quan hay không, cô chỉ biết Nguyễn Yếm đang giúp cô, cô không thể làm mấy việc thiếu đạo đức như bỏ đá xuống giếng đó được.

Nguyễn Yếm nhìn ra nghi vấn của cô bé, nhưng cô không có trả lời: “Chúng ta có thể cứu cô ấy ra không?”

“Ai?”

“Một nữ sinh bị mua ở Tỉnh trước.” Đây là cái gai trong lòng Nguyễn Yếm, cô không thể ngồi yên như không biết, “Bọn buôn người bỏ chạy, không biết bao giờ mới bắt được, chị không biết bạn nữ sinh bị lừa bán ở nơi nào cả, hiện giờ chỉ có em biết nội tình.”

Bạch San mặt lộ vẻ khó xử, không phải cô không muốn, mà là khi ấy cô quá hoảng sợ, căn bản không dám ra bên ngoài xem.

“Em chỉ biết khi đó là ban ngày, chắc cũng khoảng 14-15h chiều, nhưng em không biết vị trí cụ thể.”

“Vậy em có nghe được bọn họ nói chuyện không?” Bạch San áy náy nói: “Em nghe không hiểu.”

“Không cần nghe hiểu.” Kỷ Quỳnh Thù ở bên cạnh nói, “Em có thể nghe loáng thoáng khẩu âm của họ là người nơi nào sao? Thông thường mà nói thì bọn buôn người giao dịch là liên thông, một thôn nếu có người là người mua, như vậy trong thôn những người khác chắc là cũng như vậy, hai bên buôn bán sẽ quen biết nhau, xem tình huống thì vốn dĩ bọn họ tính đem mọi người cùng bán một lượt, nếu dám ra tay trước, chứng tỏ đó là khách quen.”

“…”

Bạch San tay nắm chặt lấy sô pha, nỗ lực mà hồi tưởng lại: “Không, là giọng địa phương của người ở đây, nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.”

Dọc đường đi cô vẫn cứ suy nghĩ đến chuyện này, sắp điên mất thôi, đột nhiên hưng phấn vội vàng chạy tới chỗ Nguyễn Yếm, vỗ vai cô: “Em nhớ ra rồi, hình như bọn họ có nói tên của cái thôn gì đó, cái gì mà < mày cứ theo kế hoạch ban đầu đưa con nhóc này đến bọn ta bên kia>…”

Vì thế lại chia ra nhân lực đi cứu người.

Lúc này đã rạng sáng, Nguyễn Yếm phải ghi biên bản, nhưng cô quá mệt mỏi, không vực dậy nổi tinh thần, đa phần mọi người trong Cục đều đã tan tầm, nhanh nhất cũng phải một đến hai giờ mới xong, không cần thiết hỏi người bị hại về vấn đề khiến họ hoảng sợ tinh thần không yên, vì thế họ hẹn sáng mai tới.

Kỷ Quỳnh Thù giúp hai cô gái đặt khách sạn, cha mẹ của Bạch San vừa mới đến tỉnh đã muốn gặp con gái ngay lập tức, vì thế Bạch San đi đến cục cảnh sát trước. Khi chia tay, ánh mắt cô bé đầy sâu xa liếc nhìn Nguyễn Yếm một cái, giống như muốn nói cái gì, nhưng đôi mắt lại đảo qua nhìn cảnh sát, băn khoăn trong chốc lát rồi lựa chọn mở miệng.

Mãi cho đến khi vào phòng, cô mới như mất sức lực ngã trên mặt đất.

Tim Kỷ Quỳnh Thù thắt lại, ngồi xổm trên mặt đất ôm cô vào lòng ngực, không nói chuyện.

Nguyễn Yếm cũng không nói lời nào, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ.

Cô chỉ lẳng lặng nhìn đèn treo ở trên trần nhà, ánh mắt vô hồn, phảng phất nhìn ác ma từ phía trên nhảy xuống, lúc sau mới nói: “Em không sao.”

“Em muốn đi tắm.” Nguyễn Yếm nói, “Anh có thể tìm giúp em tìm bộ quần áo, hoặc là đồ ăn, đã mấy ngày rồi em chưa ăn uống gì cả.”

Kỷ Quỳnh Thù đồng ý, anh xác định cảm xúc của Nguyễn Yếm đã ổn định một chút mới dám ra cửa.

Cửa hàng bên cạnh đều đã đóng cửa, phương tiện giao thông lại không có, Kỷ Quỳnh Thù tốn rất nhiều thời gian mới tìm được một cửa hàng tiện lợi 24h, lúc này anh mới có thời gian báo tin đã tìm được Nguyễn Yếm cho mọi người, hai tin nhắn đều chưa được trả lời, có lẽ đã ngủ rồi.

Kỷ Quỳnh Thù tay túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi cửa hàng, nhìn đường phố vắng vẻ, sau khi hít gió đêm hồi lâu mới thở dài một hơi, cảm giác mình đã trở về mặt đất.

Khi trở về phòng tắm vẫn đóng.

Tiếng nước rất rõ ràng, Kỷ Quỳnh Thù gõ cửa: “Anh để đồ trên bàn nhé.”

Anh nhìn thời gian, hơn hai giờ đã trôi qua, sao Nguyễn Yếm tắm lâu như vậy?

Không tại sao, anh bỗng nhiên có dự cảm nguy hiểm rất nhỏ chợt lóe lên trong tâm trí, cho dù anh biết Nguyễn Yếm sẽ không làm như vậy, nhưng lúc này anh không thể quan tâm tới điều đó: “Yếm Yếm?”

Không trả lời.

“Yếm Yếm? Em có bên trong không?”

Kỷ Quỳnh Thù nắm tay nắm cửa, không khóa trái, mi tâm khẽ run: “Anh đi vào nhé.”

Nguyễn Yếm không làm chuyện gì điên rồ cả, cô chỉ quấn khăn tắm, cúi đầu đỡ lấy bồn rửa tay, khóc đến suy sụp nhưng lại cố kiềm nén—— tiếng nước chảy ào ạt róc rách, cùng với sự gục ngã lặng lẽ càng khiến anh đau lòng hơn so với việc cô thể hiện ra bên ngoài.

Cô gần như không đứng vững nổi nữa, nghe thấy Kỷ Quỳnh Thù đến gần, cô ngước mắt lên nhìn anh, nhưng lại bị ngăn cách bởi một tầng hơi nước mờ mịt, không nhìn rõ được hình dáng của đối phương, ảo giác mơ hồ khiến cô lùi về sau một nước.

“Yếm Yếm? Em…”

Nguyễn Yếm hoảng hốt nhìn anh chằm chằm, cô không nghe rõ Kỷ Quỳnh Thù nói cái gì dù chỉ một chữ, cô chỉ có thể chớp mắt nhiều lần để nhìn rõ được vẻ mặt của thiếu niên trước mặt, nhưng xác nhận kiểu này trông rất ngu ngốc, thế nên cô buộc phải mở miệng: “Thiếu gia Tiểu Kỷ?”

“Ừ, anh ở đây.”

Nguyễn Yếm hít mũi, cô ôm lấy anh, cô không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Không hiểu tại sao, Nguyễn Yếm lại vô cùng nhiệt tình, trước đây cô rất ít chủ động cầu hoan, cô ôm chặt anh khiến anh suýt chút nữa không đứng vững được, đành phải vừa hôn cô vừa lấy chiếc khăn giúp cô lau khô nước mắt, tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vừa được gột sạch của cô hỏi: “Lên giường nhé?”

Nguyễn Yếm giống như bạch tuộc mà bám lấy Kỷ Quỳnh Thù, đôi mắt nai, đã được rửa bằng nước mắt, vô cùng lấp lánh.

Kỷ Quỳnh Thù bất đắc dĩ, ôm lấy eo của cô chậm rãi xoa, ban đầu còn chưa nảy lòng tham, dần dần hô hấp rối loạn, gặm mút cổ của cô. Dường như Nguyễn Yếm muốn tránh, nhưng mới tiến hành được một nửa, ngược lại càng nhiệt tình mà ôm lấy anh, hành động của cô đã không còn đơn giản là hôn mà giống như cắn.

“Em xuống tay độc ác thật đấy.”

Kỷ Quỳnh Thù giảm bớt một nửa lực, ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước, toàn thân cô đều là một mùi hương vừa mới tắm xong, mùi hương rất tươi mát, bộ ngực xinh đẹp nằm trong lòng bàn tay anh, tạo thành hình dạng của cục bột, hô hấp của anh như những giọt mưa phùn rơi xuống người cô.

Nguyễn Yếm ướt rất nhanh, thân thể mềm mại của cô trở nên ướt nóng, dù là ngón tay hay là do dương v*t của anh đều nuốt dễ dàng, cây gậy thô dài dán chặt vào vách của tiểu huy*t tiến vào một cách suông sẻ, thậm chí ngay từ lần đầu tiên đã ăn hết toàn bộ.

“Em có khó chịu không?”

Với chuyện làm tình thế này bọn họ hẳn phải rất quen thuộc mới đúng, nhưng Kỷ Quỳnh Thù vẫn nhìn thấy Nguyễn Yếm nhíu mày.

“A… Đừng, sâu quá…”

Cô run rẩy còn kịch liệt hơn so với bình thường, màu da cũng vì tình dục mà biến thành màu hoa anh đào nở vào đầu tháng tư. Cô chỉ mới vừa khóc mà giọng nói đã khàn khàn, trại lại mang một vẻ phong tình khác.

Cô đưa đầu lưỡi ra, ngửa đầu liếm môi anh, lại dán đến hôn anh, âm thanh răng môi giao triền rất nhỏ giống như lấy miếng gỗ ra khỏi chiếc bình, Nguyễn Yếm bám chặt eo anh, trong tâm trí cô xuất hiện vào cảnh bắn pháo hoa.

D*m thủy theo động tác ra ra vào vào mà chảy ra miệng huy*t, ướt nhẹp bắp đùi non mịn của cô, gân xanh hiện rõ trên dương v*t đang ma sát với tiểu huy*t, lại giống như chưa rút ra, chỉ là liên tục đâm thẳng về phía trước, Nguyễn Yếm nghe thấy một tiếng rên sung sướng, từ trong cổ họng khàn khàn của cô phát ra.