Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 9




Nguyễn Yếm ngoan ngoãn đứng yên.

Ánh đèn ở hiên nhà hơi mờ, tóc cô xõa xuống ướt đẫm, bên trong cô mặc áo len giữ ấm cũng bị ướt, gió thổi qua làm cô rùng mình.

Kỷ Quỳnh Thù cau mày: “Cô về nhà với bộ dạng này hả?”

“Ừ, khụ … khụ, tôi về nhà thay quần áo.”

Đừng nói đến về nhà, cô từ đây đi ra cổng trường mà không bị cảm, là do ông trời thương xót cô.

Kỷ Quỳnh Thù cởi mũ đội lên đầu cô, Nguyễn Yếm vội vàng lùi lại, vẫy tay: “Không được, tôi không đội được, nước toilet có mùi.”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn thấy trên mặt cô có vết sẹo, liền biết chuyện gì xảy ra, không để ý đến lời cô mà ấn mũ lên đầu cô, nói: “ Đi theo tôi”

Nguyễn Yếm nhận được giúp đỡ của anh, không thể phản kháng, đành đi bước nhỏ theo anh.

Trong lớp học sinh đã ngồi trật tự, đợi giáo viên bước vào lớp, Nguyễn Yếm cuối cùng cũng nhìn thấy sân trường yên tĩnh.

Những ngôi sao chìm vào giấc ngủ, chiếc lá héo vàng bị ngọn gió thổi qua thổi lại, đáp nhẹ cạnh vũng nước, Nguyễn Yếm nhìn vũng nước phản chiếu bầu trời tối đen, nói : “Anh đưa tôi đi đâu ?”

“Ký túc xá.” Kỷ Quỳnh Thù nói: “Ký túc xá nam.”

Nguyễn Yếm không ngờ đời này mình lại vào ký túc xá nam, càng không nghĩ tới cô chỉ cúi đầu đã qua được ánh mắt của dì quản lý ký túc xá.

Ký túc xá của Kỷ Quỳnh Thù chỉ dùng để nghỉ trưa, không có nhiều đồ đạc, giường cũng sạch sẽ, anh vừa mở cửa ra thông qua ánh đèn anh nhìn thấy vết thương của cô.

Cắn cắn môi dưới, giọng nói không vui: “Cô đi rửa sạch đi, tôi tìm quần áo và thuốc đưa cho cô.”

Nguyễn Yếm, nói: “Ừm, như vậy có vẻ không tốt lắm.”

Kỷ Quỳnh Thù đóng cửa tủ cái rầm, đem Nguyễn Yếm dọa sợ.

“Nói cô đi thì cô đi đi, nói nhiều vậy làm gì” Dường như anh không thích Nguyễn Yếm nói nhiều, hoặc anh không giỏi giải thích này kia, biểu cảm có chút phiền: “Dùng đi, đừng nhiều lời”

Nội tâm Nguyễn Yếm suy sụp: “ Anh…anh ..đây là?”

Anh nuôi mèo vậy hả? Chờ cho nó kêu gào lên đòi đồ vật sao?

“Cái gì?”

“Không, không.” Đang ở địa bàn người ta nên biết thân biết phận, không nên gây phiền toái.

Nghe cô nói nửa chừng, không nói nữa, lại càng làm Kỷ Quỳnh Thù thêm khó chịu: “Em không thể nói hết lời được sao”

Cô hối hận vì đã nói chuyện với anh, thật khó tính: “Không nhiều lời nữa, cảm ơn anh.”

Một câu cảm ơn của cô khiến anh câm nín, không có chỗ nào phát ra tức giận, anh phát hiện cảm xúc mất khống chế, thở hổn hển nói: “ Tùy cô, xong thì gọi tôi.”

Cô không nghĩ có ngày mình tắm phòng tắm nam, do dự cởi quần áo, đợi hắt hơi vài cái mới chậm rì bước vào.

Tháng chín ở phương Nam chỉ còn khoảng hơn 20 độ, nhưng thân thể cô từ nhỏ cô đã rất dễ ốm. Cho dù bên cạnh thế nào thì cô vẫn vô cùng sợ lạnh, nên cô mặc quần áo mùa đông sớm hơn người khác nhưng lại đổi sang quần áo mùa xuân chậm hơn, lúc này cô thật sự sợ bị cảm sẽ sốt, mủ từ vết thương rửa không trôi, cô phải từ từ rửa bằng nước ấm.

Cô nhìn mình trong gương, trên mặt vẫn còn vết thương, tự dưng muốn chết, tại sao không phải lỗi cô, cô không làm gì sai, tại sao cô phải chịu đựng những điều này?

Hơi nóng phà vào vết thương, vừa rát vừa đau, cô vội vàng kiểm tra đồ lót bên trong.

Một lúc sau, cửa bị gõ vài cái: “Tôi để quần áo cho em ở ngoài. Tôi đợi em dưới ký túc xá.”

Nguyễn Yếm nghi ngờ, thay quần áo á?


Áo khoác cùng giày mùa đông chưa gỡ mác, sắc mặt cô khó coi như bị ai tát, giống như đối phương tát cô bằng nhân dân tệ, với gu ăn mặc của Kỷ Quỳnh Thù.

Bộ quần áo này phải lên đến 4 còn số, con số này bằng học phí của cô rồi !!

Cô còn không có tiền trả thuốc men nữa.

Nhưng đồng phục học sinh đã bị Kỷ Quỳnh Thù lấy đi, Nguyễn Yếm không thể đi ra ngoài với bộ dạng này, cô cắn môi thay quần áo, kích thước không ngờ lại vừa vặn, có khi nào Kỷ Quỳnh Thù nhìn lén cô không ?

Nguyễn Yếm do dự một lát, lấy khăn lông quấn tóc: “Anh vào đi”

Kỷ Quỳnh Thù nhìn quanh cô một cái, hài lòng với cách ăn mặc của cô, lại cau mày, kéo Nguyễn Yếm đi bật đèn: “ Sao lông mày cô lại có thêm vết thương?”

“Lúc tắm rửa không cẩn thận cào trúng” Nguyễn Yếm không phải muốn nói chuyện này, liền nói “Có thể, cho tôi hóa đơn… mà anh mua quần áo được không?”

Trước khi anh nổi giận, cô liền nắm lấy tay anh giải thích: “ Không, không tôi phải giải thích với mẹ tôi làm thế nào tôi có chiếc váy này. Số tiền quá lớn, tôi không thể nói dối bà ấy, cả đồng phục nữa, tôi cần bằng chứng để bà ấy tin tôi”

May mắn là, lý do của cô đủ thuyết phục, Kỷ Quỳnh Thù được cô vỗ về, anh thản nhiên nhét cho cô hóa đơn bị anh vò nát. Nguyễn Yếm khi thấy số tiền, bỗng thấy trước mắt mình tối sầm.

Thật sự là tối sầm, vì Kỷ Quỳnh Thù đem cô chặn trước bàn học, cảm giác rất áp bức.

Kỷ Quỳnh Thù đang trong thời gian dậy thì, anh cao khoảng 174cm hoặc 175cm, chiều cao này không phải là cao so với bạn cùng trang lứa.

Nguyễn Yếm dậy thì sớm, lên cấp 3 liền không cao thêm nữa, 160cm nhiều năm liền, không thêm được cm, nên so với Kỷ Quỳnh Thù thấp hơn 15 cm, liền muốn gọi “đại ca”.

“Anh hai” cầm lọ cồn với tinh thần lúc nào cũng uể oải, lười biếng đến trước mặt cô : “Ngẩng đầu”.

Cô cảm giác giây tiếp theo anh sẽ tức giận, liền không tiếng động ngẩng đầu cam chịu để anh giày vò, nhưng động tác anh rất chuyên nghiệp, rất thoải mái, bông cồn thoa lên da rất mát, khi bông đụng mi dưới của cô ấy, làm cô chớp mắt vài lần.

Kỷ Quỳnh Thù thấy mắt cô động đậy rất phiền, liền nói: “ Nhìn tôi ”


Nguyễn Yếm kêu một tiếng, nhìn xem anh có gì đẹp trai, liền tưởng tượng đầu anh cuốn giấy bạc, với cái đầu dễ phát hỏa của anh, sáng sớm dậy tóc liền dựng đứng cháy khét, cô nhịn không được liền cười thành tiếng.

“…” Kỷ Quỳnh Thù cúi đầu nhìn cô, “Cô cười cái gì?”

“Tôi cảm thấy anh lớn lên rất đẹp.” Nguyễn Yếm thật lòng: “Anh biết chứ?.”

“Tôi không biết.” Kỷ Quỳnh Thù cũng nói thật, trông rất nghiêm túc nhưng giọng điệu lại đùa giỡn “Cô nói tôi biết được không?”

Nguyễn Yếm đan dựa vào bàn học, bị anh áp sát, cả người càng ngày càng ngửa ra sau, cô lại không cao, làm cô choáng váng, bất đắc dĩ diễn một chút: “ Đau.”

Kỷ Quỳnh Thù quả nhiên lùi lại, đem nàng kéo trở về, nhìn vết trầy trên mặt cô: “Đừng nhúc nhích, tôi bôi thuốc đỏ.”

Cô có động chỗ nào đâu, không phải đều là anh dựa gần tôi sao?

Nguyễn Yếm cũng không dám than phiền, chỉ nhỏ giọng đề nghị:“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phiền anh.”

“Trầy da rồi.” Kỷ Quỳnh Thù nhéo má cô, nghe anh thở dài nói: “Mặt cô bầm hết rồi, cô biết không?’’

Nguyễn Yếm không phản đối, Kỷ Quỳnh Thù nói thế nào thì chính là thế ấy.

Đèn bàn chập chờn, lúc thì trắng lạnh lúc thì vàng ấm, Nguyễn Yếm thấy thú vị, chăm chú nhìn đèn đổi màu. Quần áo trên ban công đung đưa theo gió, Nguyễn Yếm nhìn chiếc tất bị gió thổi rơi xuống đất.

Cô ấy kéo áo của Kỷ Quỳnh Thù: “Tất rơi rồi.”

Sự chú ý của Kỷ Quỳnh Thù không bị ảnh hưởng: “Tôi không giặt quần áo ở đây.”

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, lấy giúp được mà. Nguyễn Yếm cảm thấy rằng hai người họ không cùng tần số, cô cũng không lo chuyện bao đồng, đang tính cùng Kỷ Quỳnh Thù nói chuyện thì cậu thiếu niên ngẩng đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Ai đã đánh cô?”

Đèn bàn vừa vặn nhấp nháy, đôi mắt anh xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, có ảo giác giống như sát khí.

Lần đầu tiên cô nghẹn họng không nói được gì, cô chợt nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ cùng người đàn ông lạ mặt, cùng độ tuổi.

Trời ơi, cô nhìn anh, miệng khô khốc, như chưa từng nhìn thấy , cô phải mở miệng thở dốc: “Gần quá!”

“…”

Kỷ Quỳnh Thù không hiểu cô nói “ gần quá” là sao , nhưng anh thấy Nguyễn Yếm đỏ mặt, cô gái đang đứng dưới ánh đèn, trời sinh có đôi mắt nai nhỏ nhìn rất đáng thương, trong sáng, rất có khí chất, Kỷ Quỳnh Thù không đành lòng hỏi tiếp.

Kỷ Quỳnh Thù đứng thẳng người, dán băng cá nhân lên trán cô, nghe cô mở miệng nói : “Là một bạn nữ cùng lớp, anh không biết đâu”.

Cúi đầu bôi thuốc thật phiền toái, không buồn nhiều lời anh ôm cô đặt lên bàn, không ngờ cô lại nhẹ như vậy.

Góc độ này không biết diễn tả thế nào, gương mặt Kỷ Quỳnh Thù được phóng đại lên theo cấp số nhân, anh ở rất gần cô chỉ cần cúi đầu có thể chạm môi cô.

Không khí mờ ám làm cô không dám thở, hương vị giống như hơi nước ẩm ướt.

Nguyễn Yếm định ngả người về phía sau, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đoán trước và ấn đầu cô trở lại :”Tại sao cô luôn né tránh tôi?”

Nguyễn Yếm nhoẻn miệng cười: “Tôi gần anh quá.”

Kỷ Quỳnh Thù xoa đầu cô: “Không nên sao? Tôi với mèo thường như thế này.” Nhìn thấy cô muốn rời đi, anh liền đập bàn, vội vàng ôm cô vào ngực mình, như thể ôm con mèo đang duỗi chân cố thoát khỏi anh: “Cô đừng lộn xộn.”

Nhỏ giọng quát, mang theo chút thất vọng, anh là đang tức giận sao ?

Nguyễn Yếm sững người tại chỗ, cô không hiểu tại sao Kỷ Quỳnh Thù lại chuyển tình cảm của anh dành cho Yến Yến sang cho cô, người với mèo khác nhau mà.

Nguyễn Yếm vĩnh viễn sẽ không sống chung nhà với anh như một con mèo, cũng không thể làm nũng kêu meo meo, để anh coi như thú cưng được.

Chỉ là cô đã giết con mèo đó, nên rất áy náy, cũng không dám vặn vẹo đạo lý với nam sinh đang tức giận, chỉ “ a” một tiếng rồi ngoan ngoãn nghe lời “Không lộn xộn”.