Cuối cùng Phùng Nghiêu cũng mang bò cho Mộ Thiên Tầm. Hắn ngồi trên ghế, ngâm nga một ca khúc quen thuộc với một tư thế thoải mái. Nhìn Phùng Nghiêu, Mộ Thiên Tầm lại thấy đẹp mắt. Không hiểu sao, hắn thích lên giường với em hơn tên Lục Đình nhiều. Dù cho hắn còn chưa động được vào tên Lục Đình đó.
“Lúc nãy mày thấy gì không?”
“Dạ! Thấy gì ạ?”
“Lục Đình ve vãn cậu chủ mày. Tao đoán là hai đứa nó cũng lăn giường mấy bận rồi.”
Phùng Nghiêu nghe hoài cũng chán, mệt tâm thật sự. Em không hiểu vì sao Mộ Thiên Tầm cứ khăng khăng cho rằng em và cậu chủ có mối quan hệ nào đó. Và hắn ta không ngừng đùa cợt em và chọc tức em.
Đôi lúc, Phùng Nghiêu thấy hắn cứ như một tên trẻ con ngày ngày đòi hỏi sự chú ý. Em cũng có biết một chút về quá khứ của Mộ Thiên Tầm, cũng từng chứng kiến nhiều lần hắn mang thương tích, không chỉ khiến trái tim gã đàn ông này mục nát mà cơ thể còn thương tích.
“Chuyện đó không liên quan tới tôi đâu. Thưa ngài.”
Mộ Thiên Tầm liếc mắt, ngập tràn sự không tin. Hắn ghen tuông, bắt đầu sự ghen tị quá mức vô lý mà không ai có thể hiểu được của mình. Hắn nghĩ đến ngày đó, khi Châu Bách Chi say em đã khoác vai gã ta một cách thân thiết. Mộ Thiên Tầm ghét điều đó. Hắn ghét cách em cười híp mắt xinh đẹp với tên điên kia. Khi đó hắn chỉ muốn móc mắt em ra, để em không nhìn thấy gì cả, và nhốt em lại nơi căn hầm tối. Nếu đôi chân đó đi đứng lung tung thì cứ trói lại là được. Mộ Thiên Tầm cũng chả hiểu sao bản thân mình lại có cái ý tưởng điên rồ đó, nhưng thâm tâm hắn cứ nhất mực kêu hắn phải làm như thế.
Dù cho trong mắt Mộ Thiên Tầm, Phùng Nghiêu chả xứng đáng để hắn phải quan tâm.
Lần này Mộ Thiên Tầm không làm khó Phùng Nghiêu nữa. Sau khi ăn xong, hắn cùng với Châu Bách Chi đi ra ngoài xử lý công việc. Tuy hai người hay cãi nhau nhưng luôn có một độ ăn ý tuyệt đối.
Lần này nhiệm vụ của hai người là kiểm tra súng ống đạn dược trong một cuộc buôn bán. Cả hai nhìn đối tác bên kia, đều được bảo vệ bởi một đội vệ sĩ chuyên nghiệp. Súng thì cứ nhăm nhe đối phương nhưng miệng thì vẫn lải nhải mấy lời khách sáo.
“Hai vị đây đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng tôi nghe nói hai người không thích nhau, xem ra lời đồn đúng là không đáng tin. Nhìn hai người còn thân quen hơn cả anh em ruột thịt nữa. Ta thật sự ngưỡng mộ.”
Chưa gì đã mở miệng khích bác chia rẽ nội bộ. Đúng là trong quan hệ cá nhân Châu Bách Chi và Mộ Thiên Tầm là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng đứng trước tiền bạc thì cười một chút với kẻ thù cũng không mất mát gì cả.
“Đúng vậy. Chúng tôi tình như thủ túc. Châu gia và Mộ gia trước giờ tuy hai mà một. Người của chúng tôi cũng đang ở ngoài cảng. Chỉ cần Quý gia đây kí tên lên bản hợp đồng là được. Chắc ngài cũng không muốn lật lọng đâu nhỉ?”
Nói ra mấy lời này Mộ Thiên Tầm cũng muốn nôn lắm. Bên cạnh Châu Bách Chi còn cười khà khà hưởng ứng. Hai kẻ đẹp trai người tung kẻ hứng như thủ túc mà trong lòng đã nhịn không được rủa xả nhau mấy chục câu rồi.
Vị đại gia họ Quý kia tất nhiên nghe được ẩn ý trong lời Mộ Thiên Tầm. Ý hắn là người của bọn họ đã bao vây bến cảng chặt chẽ, nếu ông không đồng ý chắc hẳn một viên kẹo đồng sẽ hân hạnh được trao tặng cho ông. Quý gia ban đầu còn định nâng giá, nhưng cũng đành suy nghĩ lại. Đây là địa nàm của hai nhà Châu Mộ. Nếu khích bác chia rẽ không thành công thì đành chuồn trước để bảo toàn tính mạng đã.
“Vậy được… ta kí ta kí… khà khà khà…..”
Lão già cười nham nhở, nhìn về phía hai người. Trong lời nói lại đầy tính da^ʍ dê biếи ŧɦái.
“Ta nghe nói người của cậu Châu đây rất đẹp!”
Châu Bách Chi nhướng mày, nghĩ đến người mà lão già này nhắm đến không ai khác chính là Lục Đình.
Cạch…..
Nòng súng lạnh lẽo chỉa thẳng lên đầu Quý gia. Lão tử run cầm cập, nhìn thấy chốt an toàn đã được mở ra, thầm nghĩ không xong rồi.
“Các ngươi…. Các ngươi làm cái gì….”
“Quý gia… người trên giường ta mà ông cũng săm soi… ông muốn thăng thiên sớm hả?”
Châu Bách Chi nói bằng cái giọng lạnh nhạt, không vui không buồn, thậm chí còn mang chút tâm tư giễu cợt. Mộ Thiên Tầm cười nhếch mép, không tin được Châu Bách Chi thật lòng đối đãi với Lục Đình. Hắn hiểu rõ rồi tên điên này chỉ đang giả vờ thích say đắm Lục Đình. Nếu Châu Bách Chi thật sự thích Lục Đình, tên Quý gia này có lẽ đã thành một cái xác chứ không phải mấy lời doạ suông.
“Hửm… đùa sao? Nếu Quý gia đây thật sự thích Lục tiên sinh, chi bằng…. Bách Chi nhường cho ông ta được không?”
Mộ Thiên Tầm thích xem náo nhiệt, đặc biệt là náo nhiệt trên đầu kẻ thù không đội trời chung của mình. Hắn cười hì hì, bộ dáng vô hại, thích thú nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Châu Bách Chi.
“Tôi vẫn còn thích cậu ta. Sao thế? Hay Thiên Tầm thích Lục Đình. Nếu muốn lên giường với cậu ta thì tôi sẵn sàng nhường. Dù sao, từ trước đến nay, người bên cạnh Thiên Tầm cũng đều là người của tôi mà.”
Cả hai bắt đầu khịa qua khịa lại không ngớt lời, bắt đầu châm chọc nhau. Quý gia đã muốn chạy đi từ sớm, nhưng khổ nỗi bả vai bị người giữ lại, hoàn toàn không có hứng thú nghe hai kẻ cầm quyền trước mặt cự cãi.
“Đồ thừa của mày tao không thèm.”
“Thế à? Thế còn… Phùng Nghiêu thì sao?”
Châu Bách Chi cười khẽ, nhìn Mộ Thiên Tầm bằng đôi mắt sâu cay. Mộ Thiên Tầm ngừng lại, không còn cười nữa.
Châu Bách Chi gõ ngón tay lên bàn. Thật kì lạ. Nhắc đến Lục Đình thì thoải mái đùa giỡn… nhắc đến Phùng Nghiêu lại đanh mặt lại. Chẳng lẽ, Mộ Thiên Tầm cũng không hề có ý định nghiêm túc với Lục Đình.
“Mày và thằng đầu bếp đó có quan hệ gì?”
Suỵt….
“Đó là chuyện của chúng tôi. Mộ thiếu không cần quan tâm đâu.”