Cơn Gió Thoáng Qua

Chương 14




Mộ Thiên Tầm không còn làm phiền Phùng Nghiêu nữa. Em bình thản nghĩ rằng hắn đã tìm cho mình một đối tượng mới. Nên vậy chứ!!! Dù sao em và hắn cũng định sẵn là không có kết cục tốt đẹp rồi. Em không cưỡng cầu và cũng mong hắn có thể tha cho mình.

Mộ Thiên Tầm lúc nào cũng là một người tình hào phóng. Trước khi chia tay, hắn sẽ bịt miệng bạn giường của mình bằng một thứ gì đó có giá trị. Nhà xe, đồng hồ, biệt thự hoặc là sự chống lưng....

Em không mong những điều đó. Em chỉ mong bình an. Cậu chủ nói rằng em ngốc.

"Trước khi mày đá nó hay nó đá mày, mày cũng nên khoắn hết của cải của thằng chó đó đi. Phùng Nghiêu, mày hiền như thế chỉ thiệt thân mày mà thôi."

Phùng Nghiêu lắc đầu cười trừ. Em không có quá nhiều ham muốn vật chất, không thích những thứ quá xa xỉ vượt tầm với của mình. Trước những món đồ đắt tiền có giá trị, em cũng chẳng cảm nhận được vẻ đẹp nào của nó ngoài sự đắt tiền.
Nên thôi.. Có lẽ Mộ Thiên Tầm nói đúng, em chỉ hợp với những thứ mà hắn gọi là nghèo nàn và tầm thường thôi.

Dạo này Lục Đình cũng rất ít khi lui tới Châu gia. Nhìn ra thắc mắc của em, Châu Bách Chi cười cười.

"Cậu ta đi theo Mộ Thiên Tầm rồi."

Châu Bách Chi dừng một chút rồi nói tiếp.

"Mày nghĩ Lục Đình sẽ trụ được với thằng chó đó bao lâu?"

Phùng Nghiêu lắc đầu tỏ ý không muốn tham dự vào cuộc đấu đá điên rồ này. Thực chất trong lòng em nắm rõ câu trả lời.

Không quá một tuần Lục Đình sẽ bị đá. Điều sai lầm nhất của Lục Đình là tự tin vào mị lực của bản thân có thể khiến hai cậu chủ Châu gia và Mộ gia điên đảo. Nhưng Phùng Nghiêu thấy thương cảm cho cậu ta. Trong cả hai không ai thật lòng cả, cũng sẽ không có ai để một người con trai như Lục Đình đùa giỡn. Tất cả chỉ đến với tâm thế vui đùa một chút rồi thôi.
Cho nên khi Lục Đình quay lại Châu gia giả vờ đáng thương, Phùng Nghiêu không mấy ngạc nhiên khi cậu ta ngay cả cửa cũng không được bước vào.

"Tôi là người yêu của cậu chủ các người... các người tránh ra... nếu các người không cho tôi vào... Có tin tôi nói với Bách Chi xử phạt các người hay không?"

Phùng Nghiêu chả hiểu Lục tiên sinh lấy đâu ra tự tin nghĩ bản thân có thể cắm cho Châu Bách Chi một cái sừng dài mà không có sự cho phép của gã. Ừm... Tự nhiên em thấy kì lạ. Chẳng lẽ mọc sừng là sở thích của hai đối thủ truyền kiếp này.

Dẫu biết rằng tình nhân sẽ chạy đến bên giường người kia nhưng tuyệt nhiên không chút lo lắng u sầu, thậm chí còn vui vẻ xem thử bao giờ họ sẽ chạy. Thú vui nhà giàu em không hiểu nổi.

Bíp..bíp...bíp....

Lục Đình đang phát điên thì bỗng bị tiếng còi xe từ phía sau làm cho giật mình ngã ra đất. Từ trong xe bước xuống một nam nhân điển trai không kém gì Châu Bách Chi. Mắt sáng như sao, khuôn mặt góc cạnh, toát lên vẻ lạnh lùng người sống chớ lại gần.
Lục Đình nhìn chiếc xe cùng biển xe sang, trong lòng thầm nghĩ bản thân thật may mắn. Mất một người lại đến một người. Người này chắc chắn giàu có không thua kém gì Châu Bách Chi.

"Ngươi là ai? ngồi trước cửa làm gì thế?"

Châu Bách Sơn lại phỉ nhổ cái tính trăng hoa của anh trai nhà mình. Y rất ít khi về nhà nhưng mỗi khi về lại thấy có thêm một người làm loạn. Người sau càng lố lăng hơn người trước. Đối với hạng nhân tình không biết điều này, trước giờ Châu Bách Sơn đều dùng cách bạo lực giải quyết.

Không cho người đánh thì cứ tặng một viên đạn vào đầu đối phương làm kỉ niệm. So với anh trai mình, Châu Bách Sơn còn đáng sợ và là một kẻ bạo lực chính hiệu. Y không chơi đùa, y chỉ gϊếŧ chóc.

Nghe tiếng khóc cùng với tiếng giải thích cái gì đó lải nhải bên tai, Châu Bách Sơn thật sự rất bực mình. Bàn tay đút trong túi quần của y rục rịch, muốn rút súng ghim thẳng vào đầu nam nhân đang khóc kia một viên kẹo đồng.

"Nhị thiếu gia..."

Phùng Nghiêu chạy từ trong nhà ra, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, đánh thức con người đang rơi vào trạng thái điên loạn kia. Châu Bách Sơn nở nụ cười hiếm hoi, có lẽ đã lâu không cười nên bây giờ nụ cười của y có chút vặn vẹo không rõ.

"Phùng Nghiêu... đã lâu không gặp. Cậu khoẻ chứ!?'

Phùng Nghiêu cười tươi híp mắt, khoe lúm đồng tiền nơi gò má, từ tốn đáp lại.

"Thưa nhị thiếu gia, tôi vẫn khoẻ ạ. Ngài vào nhà nghỉ ngơi, tôi làm cơm cho ngài ngay đây."

"Được."

Tuy Châu Bách Sơn lạnh nhạt hơn anh trai, nhưng đối xử với Phùng Nghiêu rất tốt. Lần nào đi xa về y cũng mang mấy thứ kì lạ về cho em. Có lẽ là bạn đồng niên nên không nói nhiều nhưng cả hai đều hiểu ý nhau.

"Tên phía trước cổng kia cậu có quen à?"

Nếu không quen thì Phùng Nghiêu sẽ tuyệt đối không chạy ra ngăn cản y gϊếŧ người đâu.

"Đó là...thầy dạy piano của Bách Linh tiểu thư ạ."

Châu Bách Linh là em họ của Châu Bách Chi, là tiểu thư duy nhất trong dòng họ nên được yêu thương chiều chuộng hết mực. Lục Đình cũng thông minh, lấy lòng được người con gái này nên cực kỳ được cô yêu thích, nằng nặc đòi cậu ta dạy piano cho, từ đó Lục Đình cũng dần tiến vào giới thượng lưu. Có lẽ cậu ta nghĩ mình đã đổi đời, nhưng thực ra cậu ta cũng chỉ là trò cười của người khác.

"Dù cho là đứa em đó ra mặt, tôi cũng không ngại gϊếŧ đâu. Cậu biết mà Phùng Nghiêu. Cho nên lần sau đừng có quan tâm."

Châu Bách Sơn nhẹ nhàng cảnh cáo. Người duy nhất nhận được lời cảnh báo như thế này có lẽ chỉ có Phùng Nghiêu mà thôi. Mấy kẻ còn lại đều bị y cho lên gặp ông bà tổ tiên trước khi kịp nghe mấy lời như thế rồi.

"Nhị thiếu gia đừng giận nhé. Hôm nay cậu về nhà là ngày vui mà. Nếu có người chết chẳng phải lát nữa người sẽ phải nghe Đại thiếu gia cằn nhằn sao."

"Hừ!!! Tôi không quan tâm. Gã có thể làm được cái gì ngoài việc tranh giành tình nhân với thằng Mộ Thiên Tầm chứ."