Mộ Thiên Tầm hút điếu thuốc đắt tiền, tay vân vê cổ áo. Cảm giác thật khó tả. Hắn nhìn làn khói trắng phả ra trong không gian, không sao yên ổn. Hôm nay hắn hẹn Lục Đình ăn cơm. Một nhà hàng năm sao trên du thuyền, với tiếng đàn du dương và những đóa hoa hồng được sắp đai trên boong tàu, toàn bộ là hoa nhập khẩu.
Lục Đình bước vào. Chiếc áo sơ mi trắng thường thấy, cùng chiếc quần âu đen khoe trọn vóc dáng đẹp đẽ như thần. Mộ Thiên Tầm muốn thử bóp tay lên vòng eo của người kia. Chắc hẳn rất mềm mại chứ không phải trơ xương như cái tên đầu bếp nào đó.
“Cảm ơn Lục tiên sinh đã nể mặt đến đây.”
“Mộ thiếu gia khách sáo quá, tôi chỉ là giáo viên dạy piano cho em gái cậu thôi, không cần phải tốn công mời tôi một bữa thế này.”
“Sao lại là tốn công? Tôi còn sợ bữa tiệc này không xứng với Lục tiên sinh đây.”
Cả hai trong ứng ngoài hợp, tuy chỉ là lời khách sáo nhưng đều đưa đẩy tình ý phía trong. Mộ Thiên Tầm cảm giác cái sừng dài nửa mét chắc mọc trên đầu Châu Bách Chi rồi. Mộ Thiên Tầm nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt tràn tình ý nhìn nam nhân xinh đẹp trước mặt.
Lục Đình quả là người biết nói chuyện. Những món đồ xa xỉ, những câu chuyện của giới thượng lưu, những bức tranh đắt giá,… bất kể là thứ gì cậu ta đều nói được. Mộ Thiên Tầm không tự chủ nhớ về người kia. Cái bộ dáng lóng nga lóng ngóng đến quê mùa, cả gương mặt ửng đỏ khi lần đầu thử một ngụm rượu vang. Bộ dáng gì cũng không được, chỉ có lúc lên giường là được nhất.
Mộ Thiên Tầm lắc đầu, xua đi hình ảnh Phùng Nghiêu. Hắn không muốn cậu phá hủy buổi hẹn hò lãng mạn này đâu.
“Mộ thiếu gia thật biết ăn, món này còn ngon hơn đầu bếp ở nhà Bách Chi nữa đó.”
Câu chuyện lại kéo về Phùng Nghiêu, Mộ Thiên Tầm rất không vui khi nghe Lục Đình gọi tên Châu Bách Chi một cách thân thiết như thế.
“Lục tiên sinh và Bách Chi đang hẹn hò sao?”
Lục Đình ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt hạnh, ngại ngùng cúi đầu.
“Không có a.”
Mặc dù nói không có nhưng hai gò má ửng hồng cùng với thái độ kia thì coi như đã cho Mộ Thiên Tầm biết đáp án.
Người đối diện cười khẩy. Xem ra thầy Lục này cũng thật biết chơi. Rõ ràng đang mập mờ với Châu Bách Chi mà vẫn muốn tán tỉnh hắn. Không biết Châu Bách Chi có biết bộ mặt thật của thầy Lục băng thanh ngọc khiết này không.
“Thật tiếc quá, tôi vốn muốn theo đuổi thầy Lục. Tất nhiên, tôi không thể theo đuổi người của anh em mình rồi.”
Mấy lời hoa mỹ này Mộ Thiên Tầm nói mà không chớp mắt. Trong cái giới này ai không biết hắn và Châu Bách Chi chỉ hận không thể khiến đầu đối phương xanh rờn đâu. Lục Đình đỏ mặt, che miệng cười.
“Mộ thiếu gia cứ đùa. Tôi không phải người của Bách Chi đâu. Mà tôi tưởng Mộ thiếu gia đã hẹn hò rồi cơ. Nhưng mà sau khi tôi hỏi Phùng Nghiêu thì hoá ra không có.”
“Hửm?! Phùng Nghiêu, cậu ta nói sao.”
“Cậu ấy nói là không có mối quan hệ gì với Mộ thiếu gia, cũng chưa từng hẹn hò. Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Mộ Thiên Tầm không vui. Hắn bồn chồn và cực kì bực mình. Hương vị rượu trong miệng cũng không còn ngon, cảnh đẹp ý vui cũng không còn đẹp không cỏn vui như trước nữa. Phùng Nghiêu, Phùng Nghiêu cậu ta là cái thá gì mà dám nói về hắn như thế. Đáng lẽ Phùng Nghiêu phải tỏ ra vui mừng và thừa nhận cả hai từng hẹn hò mới đúng chứ?! Đây chẳng phải là điều cậu ta luôn muốn hay sao?!
Lục Đình quan sát sắc mặt của Mộ Thiên Tầm, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một chút gì đó. Nhưng Mộ Thiên Tầm không phải là kẻ dễ nắm bắt. Mọi cảm xúc đều bình thản như không, không dễ dao động cũng như thể không liên quan gì đến Phùng Nghiêu. Cả Mộ Thiên Tầm và Phùng Nghiêu đều là người giỏi che giấu cảm xúc.
Phùng Nghiêu không biết mình sắp gặp phải tai nạn từ trên trời rơi xuống. Em nằm trên giường, trong ổ chăn ấm áp. Em thầm nghĩ đến ngày mai nên chuẩn bị gì cho bữa sáng của cậu chủ. Châu Bách Chi không phải là người kén ăn, nhưng gã lại rất dễ ngán. Một tuần bữa sáng không được trùng nhau lần nào. Bất quá, gã cũng không làm khó em. Hôm nào không vừa ý cũng chỉ nhẹ nhàng nói chứ không hề la rầy.
Phùng Nghiêu nghĩ mình tuy không may mắn chuyện tình yêu, nhưng có một cậu chủ tri kỉ xem ra cũng không xui xẻo lắm.
Mà không biết bây giờ Mộ Thiên Tầm đang làm cái gì ấy nhỉ?!
Không hiểu sao Phùng Nghiêu lại chợt nhớ đến người đó. Thật ra không cần nghĩ nhiều em cũng đoán được hắn đang chơi đùa với một ai rồi. Có thể là nữ minh tinh mới lên, một hotgirl xinh đẹp nào đó, một chàng trai xinh xắn của gia tộc kia, nói chung đều là trai xinh gái đẹp. Phùng Nghiêu thầm nghĩ… chắc em là ngoại lệ duy nhất trong bộ sưu tập tình nhân của hắn rồi. Mà có lẽ, hắn cũng không coi em là tình nhân đâu nhỉ?! Cùng lắm là một món đồ chơi mà thôi.
Trong cơn mê, Phùng Nghiêu dần đi vào giấc ngủ. Em là người dễ ăn dễ ngủ thế đó.
Reng…. Reng….
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục làm Phùng Nghiêu tỉnh dậy trong cơn mơ. Em nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, tự hỏi ai goi vào giờ này. Phùng Nghiêu vốn dĩ là người giao thiệp không rộng, trong danh bạ của em cũng chẳng có mấy lăm người, số điện thoại lạ gọi đến trừ shipper và mấy kẻ lừa đảo ra cũng không có ai. Mà cũng không ai giao hàng vào đêm hôm khuya khoắt cả.
Phùng Nghiêu vốn định tắt máy nhưng không hiểu sao ma xủi quỷ khiến cậu lại bắt máy.
“Xin hỏi, ai gọi đấy ạ?!”
Đầu dây bên kia im lặng. Phùng Nghiêu nghiêng mình lắng nghe, hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng gõ gõ.
“Xin hỏi, đây là số ai vậy ạ?”
^^^“Phùng Nghiêu, cậu cũng giỏi chơi lạt mềm buộc chặt nhỉ?!”^^^
Là giọng của Mộ Thiên Tầm. Giọng của hắn ta lạnh lẽo mà trầm khàn, lúc nóng bỏng nhất cũng chỉ là gọi tên Phùng Nghiêu lúc cả hai lăn giường.
Phùng Nghiêu cười trừ. Đây là số của Mộ Thiên Tầm, cậu xoá mất nên quên mất. Nghe giọng hắn có vẻ rất giận? Sao vậy nhỉ?!