Cơn Gió Yên Bình Mùa Hạ

Chương 8: Mainday (2)/ Khai giảng




Kết thúc màn giải code và công bố "King", bầu trời bất ngờ đổ một cơn mưa rào rất to. Tất cả đều vội vã quay trở lại nhà chung.

Trở về, chúng tôi cùng ngồi lại tổ chức buổi bonding cuối cùng với nhau. Gắn bó với nhau trong vỏn vẹn 3 tuần nhưng dường như ai cũng có những kỷ niệm khó quên với chương trình và nhà Cyborg. Chúng tôi cùng ngồi lại thành một vòng tròn, tôi tựa đầu lên vai chị mũ. Bầu trời vì cơn mưa nặng hạt kia mà cũng đã tối sầm lại nhưng không ai bật đèn cả, cho tới khi nghe thấy một tiếng thút thít rất nhỏ, mọi người mới giật mình bật flash lên soi vào giữa.

Chị Minh Huệ ở đó nước mắt đã giàn giụa từ khi nào. Một lúc bình tâm lại, chị lead đần mới bắt đầu kể về những tâm sự từ khi tham gia phỏng vấn chọn scout, lead cho tới khi được gặp các pp. Là người vốn cứng rắn, mạnh mẽ, cộng thêm giọng chửi cực kỳ vang. Tôi chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy gương mặt này của chị Minh Huệ.

Các anh chị scout cũng bắt đầu rơm rớm, một vài pp cũng đã bật khóc. Ngay bên cạnh tôi, chị Trúc cũng bắt đầu không cầm nổi nước mắt. Tiếp đó là màn tâm sự chia sẻ của từng scout với các pp. Anh Chén và anh Vịt nói rằng, đây là mùa 12HC cuối cùng của 2 anh, dù chúng ta có không phải là nhà vô địch thì cũng đừng tiếc nuối. Chị mũ cũng nói rất nhiều, chị ấy nói về những kỷ niệm của chúng tôi như lần ở lại sân khấu hát hò đến 9 giờ tối, như lần chơi trò cướp bóng vô cùng nảy lửa hay cả những lần tập nhảy bị chửi te tua lại còn mệt mỏi rã rời.

Tôi đã luôn dõi theo chương trình 12HC, năm nay vừa hay concept lại đúng gu của tôi. Tôi định bụng sẽ đăng ký mà không do dự nhưng rồi đến lúc thấy mọi người luân phiên tag nhau vào bài viết đó trên facebook tôi đột nhiên lại có một suy nghĩ " mình sẽ đi 12HC cùng với ai?"

Luôn tỏ cái vẻ muốn đi một mình là thế nhưng chính tôi luôn hiểu, tôi luôn khao khát muốn một người bạn thân luôn đi cạnh tôi đặc biệt vào những dịp như này.

Tôi rõ ràng chưa từng cảm thấy mặc cảm về việc học từng học thcs A nhưng tôi cũng có những lúc nghĩ vu vơ ước gì mình học ở trường thcs B, lúc đó biết đâu khi vào chuyên tôi vẫn sẽ được cùng trường với bạn thân của mình.

Tôi vốn không phải dạng dễ kết thân, tôi có thể nói chuyện xã giao với 1 người nhưng tuyệt nhiên khi có thêm người nữa xuất hiện, tôi lập tức im lặng thu mình lại để rồi trở nên lạc lõng.

Nói thật, khi thấy chiếc thông báo đóng đơn kia, tôi đã thật sự tiếc nuối. Để rồi cho tới khi thấy box chat của nhà Cyborg trên messenger, không thể phủ nhận, tôi lại cảm thấy chút gì đó nhẹ nhõm. Có lẽ tôi thực sự cần dành cho anh Thiên Minh một lời cảm ơn lớn bởi lẽ nếu không vì anh ấy lén lút điền đơn cho tôi, tôi làm sao gặp được chị mũ, chị Minh Huệ và các anh chị scout khác. Các bạn pp dù chưa được tiếp xúc nhiều nhưng quả thật các bạn ấy rất đáng mến và dễ gần. Dù là lúc tôi quên cheer riêng hay nhảy mass dance, các bạn ấy luôn chỉ bảo thật tận tình hay là lúc tôi không biết buộc băng lên tay, các bạn ấy liền nhiệt tình giúp đỡ.

Chị mũ sau màn nói vừa rồi, quay lại ôm tôi khóc nức nở. Mọi người cũng xúm lại ôm lấy người leader đã không còn cầm nổi nước mắt kia. Không khí vô cùng ấm cúng lại có cảm giác thật thân thuộc.

"Ban tổ chức thông báo: Trời đã tạnh mưa, các nhà khẩn trương xuống sân trường đợi kết quả."

"Có vẻ đã đến lúc rồi. Chúng mày nhớ lấy cho anh, dù không phải là nhà vô địch cũng phải thật vui vẻ." Anh Vịt là người lên tiếng đầu tiên.

Chi Minh Huệ lấy tay lay nước mắt, trở lại với tông giọng mạnh mẽ, hùng dũng ban đầu.

"Sẵn sàng chưa? Cyborg!"

"On top!"

"Cyborg!"

"On Top!"

***

Sau 12HC, chúng tôi cũng bắt tuần học các môn đầu tiên trong năm. So với những gì tôi lo sợ, tôi thấy bản thân cũng hoà nhập khá tốt với lớp mình. Mọi người đều thân thiện và nhiệt tình. Đặc biệt có một cô bạn dạo này cứ dính tôi như sam.

Cô bạn không ai khác chính là Lê Vân Quỳnh Anh, người mà boss từng nhắc đến đồng thời là lớp phó văn thể vô cùng hoạt bát của lớp tôi. Bạn ấy vốn khá nổi tiếng trong trường, nhan sắc ưa nhìn, cực kỳ dễ làm thân và có quan hệ siêu rộng. Tôi có nghe đồn rằng cứ 10 người thì phải đến 9,5 người quen hoặc biết đến Quỳnh Anh.

Tôi cũng chẳng rõ lý do vì sao bạn ấy lại chú ý tới một kẻ đối lập hoàn toàn như tôi, thậm chí chúng tôi chẳng ngồi gần nhau hay có bất cứ liên hệ nào.

Ngoài ra, từ sau vụ 12HC, boss cũng hay nói chuyện với tôi hơn về nhiều chủ đề khác nhau và đặc biệt là sau vụ chúng bốc thăm trúng chỗ ngồi cạnh nhau.

Lê Vân Quỳnh Anh và Nguyễn Hoàng Khiêm, đó là OTP được một người trong lớp đẩy thuyền kịch liệt, cụ thể là tôi. Với nhiều năm kinh nghiệm trong việc đọc truyện ngôn tình, tôi không khỏi rung động trước những hành động thân thiết và độ xứng đôi của 2 người này. Cứ mỗi lần họ ở cùng nhau là y như rằng có một cái phản ứng hoá học cực kỳ đáng yêu sẽ xảy ra.

Ví dụ điển hình chính là hôm mainday 12HC, khi tôi và con bé Phượng đi uống nước, tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó ra sức đẩy tên killer to con đang có ý định xé bảng tên của cô nàng đó rồi cả hai nắm tay nhau chạy đi. Chưa kể đến hàng loạt tấm ảnh bắt trọn khoảnh khắc 2 người họ đánh lẻ được chụp bởi một bạn fan giấu tên.

Tất nhiên, một số lần tôi có hỏi Quỳnh Anh và boss Hoàng Khiêm nhưng đều nhận được cùng một câu trả lời:

"Không có đâu, nó là em trai/em gái khác tổ tông của tao đấy."



Đến cả việc đó mà họ cũng đồng điệu đến lạ, không yêu nhau thì đúng là uổng quá.

Tạm bỏ qua câu chuyện OTP, sáng này tôi tỉnh dậy từ sớm, tất bật chuẩn bị khai giảng. Trường tôi đặc biệt có một thứ mà các trường cấp 3 khác trong thành phố không có vào khai giảng chính là bắt học sinh nữ mặc áo dài trắng.

Mặc áo dài xong xuôi, tết một chút tóc để tạo đường vân làm điểm nhấn. Ngay lúc tôi định tẩu thoát thì bị mẹ lôi lại trang điểm. Tôi thắc mắc có phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có kỹ năng make up cực đỉnh hay do mẹ tôi đã học ở đâu đó không nhưng chắc chắn phải công nhận, mẹ tôi trang điểm rất nghệ.

Chỉ cần khoảng 15 phút, mẹ tôi đã biến một đứa mặt mày nhem nhuốc lấm chấm vài vết mụn đỏ, mắt thâm xì lại do thức khuya, tóc cũng chỉ làm cho có lệ trông chả khác nào dưới lỗ móc lên thành một cô thiếu nữ 15 tuổi dịu dàng đằm thắm mang vẻ đẹp diễm lễ như những bông huệ tây trắng đầy thanh khiết.

Tôi đến cũng là vừa kịp lúc tụi con trai xếp ghế xong, như thường lệ Quỳnh Anh kéo tôi ngồi cạnh bạn ấy.

Dù được dự báo là thời tiết sẽ mưa nhưng hôm nay, thời tiết lại tạnh ráo mát mẻ và thỉnh thoảng có vài tia nắng chiếu xuống. Như thể thần linh đang chứng giám cho hàng triệu học sinh có một buổi khai giảng thật đáng nhớ. Làn gió mang tới chút không khí se lạnh mùa thu cũng xuất hiện làm dịu bớt đi cái nóng dư âm mùa hạ còn sót lại. Mọi người đều diện lên một bộ đồ thật đẹp, chuẩn bị nghênh đón một năm học đáng nhớ nữa, không khí háo hức và khẩn trương.

"Tùng...Tùng...Tùng." Tiếng trông giòn giã vang lên bảo hiệu cho năm học cấp 3 đầu tiên của tôi bắt đầu. Tôi đảo mắt xung quanh nhìn lại một lần nữa quang cảnh của ngôi trường đã từng là mục tiêu, ước mơ của mình. Nhiều thứ cảm xúc đan xen lẫn lộn trong tim tôi, vừa có chút mong chờ về năm học sắp tới, vừa có chút căng thẳng, cũng có một phần nhẹ nhõm và tiếc nuối cho những ngày hè đã qua.

Kết thúc phần lễ lúc 8h30. Ngay khi thầy hiểu trưởng tuyên bố kết thúc phần lễ. Đám đông đang uể oải mệt mỏi như thể vừa được sạc đầy lập tức đứng dậy nhanh chóng dọn ghế chuẩn bị sân cho phần hội.

Mọi người dần tản ra, nhưng ai đăng ký chơi các trò chơi thì tập trung ở trên sân khấu, một vài người rủ nhau về trường cũ, những người khác ra các phông nền hôm qua được các câu lạc bộ chuẩn bị để chụp ảnh.

Tôi có nán lại một lúc đề xem các lớp thi đấu kéo co.

"Bé Nhiên đó hả? Con chưa về sao?" Người phụ nữ phía sau vừa vỗ vai tôi vừa nói. Tôi quay lại để xác định xem đó là ai. Hoá ra là mẹ của Điền Phong.

"Vâng ạ, con định ở đây xem một chút rồi về thôi cô."

"Con chưa về thì tốt, đợi lớp Phong chụp xong, cô chụp cho con với nó một bức làm kỷ niệm nhé." Mẹ Điền Phong tươi cười đầy ẩn ý giữ tay tôi lại ngăn tôi chạy mất.

"Để lưu giữ kỷ niệm buổi khai giảng đầu tiên, sau này xem lại chẳng phải là rất đáng quý sao."

Tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên không cựa quậy gì.

Ngay khi lớp Hoá chụp ảnh tập thể xong, mẹ Điền Phong lôi tôi lao tới đó như một con thú săn mồi thoắt cái tới trước mặt Điền Phong.

"Chào mẹ..." Nó đột nhiên nhận ra sự tồn tại của của cái người bị lôi đi làm tóc rối bù, vội vàng bổ sung "...và Hạ Nhiên."

Trước khi Điền Phong kịp hiểu cái mô tê gì đang xảy ra, mẹ Điền Phong một tay kéo tôi, một tay lôi Điền Phong ra ngoài công trường. Nó bày ra vẻ hoang mang thấy rõ nhìn tôi, mẹ Điền Phong cũng chẳng thèm quan tâm, quay sang chỗ tôi.

"Bé Nhiên ra đây, cô chải lại tóc cho con." Cô ấy vừa nói vừa lấy ra một chiếc lược nhỏ trong túi.

"Mẹ ơi, tự nhiên lôi con ra đây có gì không?" Con người nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác lên tiếng. Mẹ nó tết tóc lại cho tôi xong, liếc sang lườm Điền Phong một cái "Mày đúng là chẳng có tí tinh tế nào, để con gái tao đợi chụp ảnh cùng rõ lâu."

Ủa hình như cái kịch bản sai sai, từ khi nào tôi thành con gái của mẹ Điền Phong vậy?

Cái tên Điền Phong kia còn không nhận ra mình vừa bị mẹ thất sủng mà lại nhìn tôi nhếch mép cười.

"Hạ Nhiên muốn chụp ảnh cùng tao à?"

"Tất nhiên là không rồi, tại vì cô Trà nải nỉ tao ghê quá thôi." Tôi thẳng thẳn trả lời cho nó bớt ảo tưởng đi vậy mà Điền Phong giả điếc tiếp tục mang độc thoại đầy ngớ ngẩn.

"Không phải ai tao cũng chụp cùng đâu nhưng mày cứ xin xỏ mãi thế này cũng tội. Đối đãi đặc biệt cho mày đấy."

"Mày lại lên cơn à? Thôi, nếu mày cứ chọc tao như này thì khỏi vậy. Xin lỗi đã làm phiền." Để trị mấy tên hay nhờn như này, tôi phải thật kiên quyết và cứng rắn, cứ vùng vằng không rõ ràng cái là y như rằng nó lại ngựa quen đường cũ ngay.

"Khoan, bình tĩnh, tao đùa thôi mà."



"Được rồi, hai đứa đứng vào đi." Mẹ Điền Phong giơ máy ảnh lên, ra hiệu cho chúng tôi.

Tôi cực kỳ ghét mỗi khi đứng cạnh Điền Phong bởi nó sẽ dìm chiều cao của tôi đến mức thảm hại, vì thế có né xa một chút. Ai ngờ đâu ngay lập tức bị phát giác và nhắc nhở:

"Bé Nhiên đứng gần lại đi, không thì hình không đẹp được đâu con."

Mẹ Điền Phong nói làm tôi giật mình chột dạ. Cuối cùng cũng miễn cường nhích lại thêm.

Ở khoảng cách này, tôi có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng từ trên người nó. Điền Phong mặc áo sơmi đồng phục dài tay rồi sắn lên 2 nấc cùng với quần đen basic và đôi giày quen thuộc. Khi ngẩng lên từ phía này, góc nghiêng làm chiếc mũi cao của nó càng thêm nổi bật, thỉnh thoảng chiếc má lúm đồng tiền ẩn hiện theo từng động tác của miệng. Nghe nói Điền Phong từng bị khớp cắn ngược, nhìn giống bị móm và mất thẩm mĩ vậy mà sau khi niềng xong, gương mặt đã trở nên tinh xảo đến bất ngờ, đẹp tới nổi khó có thể rời mắt.

Tôi tự đánh giá bản thân là 1 đứa thích ngắm gái đẹp chứ chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm vào một thằng đẹp trai quá 10 giây. Không thể phủ nhận, ban nãy tôi có chút lơ là nên có vi phạm nguyên tắc đó nhưng tôi vẫn dủ vững vàng để cư xử thật bình tĩnh. Cho đến khi khi Điền Phong cúi xuống gần tôi, thì thầm:

"Nếu mày không thoải mái thì tao đứng lùi lại phía sau nhé. Như thế vào ảnh chiều cao sẽ đỡ chênh lệch hơn."

Dẫu biết rằng nó có ý tốt nhưng không nhất thiết phải nhận mạnh chứ "chênh lệch" như vậy và hiển nhiên là tôi từ chối rồi. Chiếc thắng vì được đối thủ nhường thì làm sao mà có cảm giác thoả mãn được.

"Không cần đâu, mày cứ bước lên đi. Tao sẽ dùng bức ảnh này để nhắc nhở."

"Nhắc nhở cái gì?"

"Nhắc nhở việc tao phải chăm tập luyện để cao hơn mày chứ còn gì nữa." Tôi đã tìm được nhiều bài tập giúp tăng trưởng chiều cao nhanh chóng trong 1 tháng giờ chỉ thiếu động lực và ban nãy tôi nhận ra đây là một động lực hoàn hảo, nếu cao hơn Điền Phong thì tôi tha hồ bắt nạt nó, biết đâu còn bắt Phong gọi chị được luôn ấy chứ.

"Khụ...Mày bị đần à?"

"Hả?"

"Thôi, không... có gì."

Tôi biết là Điền Phong đang cố nhịn cười nhưng thực sự chẳng hiểu sao nó lại cười nữa. Chả nhẽ vì sợ sau này gọi tôi là chị sao?

"Hai đứa chuẩn bị xong chưa?" Mẹ Điền Phong cầm máy ảnh ở phía xa mất kiên nhẫn hỏi.

"Vâng, ổn rồi ạ."

"Ok, thế đứng gần vào một chút, cười lên nào."

"Xong rồi, mấy đứa muốn xem không?" Mẹ Điền Phong đứa máy ảnh cho tôi, cực kỳ hào hứng "Ảnh đẹp lắm đó."

Tôi bấm vào thư viện ảnh trong máy, bức ảnh đó vừa hiện lên, tôi cảm nhận được một chút khí nóng khẽ phả vào vành tai, tới khi nhận ra là do Điền Phong cúi xuống để xem ảnh.

"Không hổ danh, mẹ chụp đẹp đấy."

Giọng nói của nó đang ở sát bên tai. Gần quá mức cho phép rồi!...Không ổn! Thực sự không ổn chút nào! Khoảng cách này...

Tim...không thể kiểm soát nổi nữa, sắp nhảy khỏi lồng ngực mất.

Thấy gương mặt dần nóng lên, cá là giờ mặt tôi đã đỏ tới tận mang tai rồi. Tôi vội đưa lại máy ảnh cho mẹ Điền Phong, gấp gáp rời đi.

- -------

P/S: Đoạn đầu của chương là cảm nhận của mình về những ngày tháng 12HC tuy không được trọn vẹn vì cũng đã xảy ra khá lâu rồi. Mình biết là với mỗi pp đều có một cảm nhận khác nhau về chương trình mà trong chương này chưa thể diễn tả hết nhưng mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ và có thể đưa ra nhận xét để mình cải thiện ạ.