Cơn Lốc Ky Giáp

Chương 5




Việc phân loại các ngành mọi người đã sớm được xem qua còn về thông tin có vượt qua sát hạch hay không thì hôm nay mới được thông báo qua tinh võng.

Những thông tin về quy trình nhập ngũ và những đồ dùng được mang theo đều được viết ở trên đó. Hạ Nhất cẩn thận nhìn qua một lượt. Nếu có ảnh chụp hoặc là sách sau khi kiểm tra nếu không vấn đề gì thì vẫn được mang vào và tất cả máy giọng nói đều phải nộp lên.

Hạ Nhất liếc Doãn Tử một cái, cô hoàn toàn không đem mấy thứ này để vào tai, chưa xuống khỏi tàu mà đã rất hưng phấn. Trên tàu cũng có không ít người vội đứng dậy nhìn về phía tổng bộ vũ trang cực kỳ khổng lồ kia.

" Nhìn kìa đó là ky giáp hạng nặng!" Đột nhiên có người chỉ ra ngoài cửa sổ hưng phấn kêu lên, những người đang ngồi lạnh nhạt ở trên ghế lập tức tiền đứng lên nhào ra bên cửa sổ.

Lúc vừa mới đến đây Hạ Nhất cũng đã nhìn thấy Ky giáp hạng nặng cao khoảng 10 thước dựng ở ngay bên trái tổng bộ. Nó chiếm diện tích khoảng 1/3 của tổng bộ với ít nhất 20 ky giáp hạng nặng đang chậm rãi di động, hoàn toàn không hề linh hoạt như trong truyền thuyết.

Đối với việc làm quân nhân Hạ Nhất không hề có một chút hứng thú nào, cô chọn đến phòng hậu cần hoàn toàn vì nguyện vọng của mẹ và có chỗ để nuôi sống bản thân. Dựa vào thân thủ của mình về sau muốn đánh trung sĩ hay thượng sĩ hẳn là không có vấn đề gì. Đến lúc đó cái ăn cái mặc đều có quân đội cung cấp ngày ngày qua đi thật nhẹ nhàng.

Trước đây khi nhìn trên tinh võng, Hạ Nhất cũng đã thấy lương tháng của một binh nhì thấp nhất có thể để đến 3.000 Nada tệ. Đây chính là vừa bao ăn bao ở lại còn có trợ cấp so với kiếm tiền ở bên ngoài thì dễ sống hơn nhiều.

Trong con thuyền này ngồi hơn 1.000 người có lẽ cũng có người giống cô đến đây không phải vì lý tưởng.  Nhưng phần lớn là các thanh niên ôm ấp một bầu nhiệt huyết muốn trở nên nổi bật, muốn đền đáp quốc gia.

Chiến hạm vận tải chậm rãi đỗ xuống quảng trường của tổng bộ, tân binh phải tiến hành thủ tục mới có thể đi vào tổng bộ, các tân binh từ khác địa phương khác cũng được chiến hạm vận tải đưa xuống. Cổng của tổng bộ chật cứng, mọi người mặc đủ màu đủ dạng quần áo chen nhau đứng lộn xộn, sau khi bị các sĩ quan dùng thứoc dạy học gõ cho mới chịu xếp thành đội.

Cửa lớn của tổng bộ rất rộng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu lam nhạt, nhìn qua thì vô hại. Nhưng trong tư liệu có nói đến, khi chạm quầng sáng đó sẽ chết người, kể cả bạn có dùng xe thiết giáp chạy qua cũng lập tức bị cắt thành nhiều mảnh.

Hai bên cửa lớn là hai cửa nhỏ chỉ rộng có 5 thước tuy rằng bên ngoài có rất nhiều tân binh nhưng không ai dám đi thẳng vào. 

Tân binh đến báo danh đứng ở hai bên cửa nhỏ đó, mỗi bên có một phòng làm bằng kim loại, dài 30 thước giống như một đoạn đường hầm trực tiếp đi vào tổng bộ, hai bên phòng kim loại có gắn một cánh tay robot mọi tân binh đều phải đi qua chỗ này.

Thấy Hạ Nhất khoanh tay bình tĩnh ngồi bên cạnh Doãn Tử rất bội phục nói: " Hạ Nhất cô thật lợi hại, mọi người đều háo hức như vậy mà cô vẫn thật bình tĩnh nếu so với cô thì tôi thật sự quá trẻ con"

"Bé ngốc! Cô như vậy lại càng đáng yêu" Hạ Nhất xoay người lại khóe miệng cười cười thẳng thắn nói.

Những người bên cạnh nhìn cô một cách khinh bỉ, người này có phải là nữ không vậy hay là nam giả nữ để làm quen với cô bé này.

"Chúng ta đi thôi" Đối mặt với sự khinh bỉ của đám đàn ông đó. Hạ Nhất cầm theo ba lô khoác lên lưng kéo Doãn Tử đi. Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo ra khỏi đám đông xuống tàu.

Doãn Tử vội nói: " Hạ Nhất, từ đã, tôi còn chưa cầm theo hành lý"

Hạ Nhất không thèm dừng lại chỉ quay đầu nói với đám thanh niên nhiệt huyết ở xung quanh: " Mấy anh đẹp trai này có thể giúp tiểu thư Doãn Tử xinh đẹp xách hành lý được không?"

Lời vừa dứt lập tức có người vọt lên dùng vai huých người khác để lao đến đến chỗ đặt hành lý. Nhìn qua là một ột khối hình vuông màu bạc đến gần mọi người mới phát hiện đó là một người máy du lịch cao khoảng một thước.

Thật là quá giàu! Đám người lao đến để tranh đoạt thấy vậy đều ngẩn hết cả người. Đây phải là loại thiên kim tiểu thư giàu đến mức nào mới có cuộc sống xa xỉ như vậy. Xem ra đám người muốn giúp Doãn Tử xách hành lý không ai có tài lực vượt qua cô nên mọi người đều lặng rút lui. Cô gái vừa xinh đẹp, vừa có tiền như vậy không phải là thứ họ có thể với tới, chẳng bằng sớm rút lui thì hơn.

Nhìn đám người mới bị một cái người máy du lịch dọa đã sợ chạy mất dép Hạ Nhất cảm thấy thật buồn cười. Hèn như vậy mà vẫn nhập ngũ được sao.

Sau khi người máy du lịch tự động đến đứng đằng sau Doãn Tử, hai người cùng nhau bước xuống khỏi chiến hạm vận tải đứng trên quảng trường, máy giọng nói của tất cả đều tự động khởi động. Trước mắt Hạ Nhất có quầng sáng hiện lên chỉ cho cô hướng đến nơi tập hợp.

Hạ Nhất áy náy nói với Doãn Tử: " Doãn Tử xem ra chúng ta phải tách nhau ra ở đây thôi"

"Cô là người ta quen đầu tiên khi vào quân doanh, ta thật sự không muốn xa cô. Cô có thể đến quân tình cục được không?" Doãn Tử rất lưu luyến với Hạ Nhất. Ở nơi xa lạ như thế này mà có người quen ở cùng sẽ an tâm hơn một chút tuy rằng cả hai mới quen nhau 2 giờ thôi.

"Cô có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Ta ở phòng hậu cần chứ đâu có bị đưa lên chiến trường" Hạ Nhất đột nhiên ôm chặt lấy Doãn Tử tay phải như vô thức sờ vào mông của cô ấy hai cái, ra vẻ thân thiết như bạn bè lâu năm không muốn rời xa.

Doãn Tử sửng sốt một lúc rồi cũng vươn tay ôm lại " Ừ ta nhất định sẽ đến tìm cô, cô cũng phải đến tìm ta nhé"

"Không thành vấn đề" Hạ Nhất vỗ vào lưng Doãn Tử cười với cô.

Hai người bạn mới quen nhau 2 giờ đồng hồ chia tay ở cửa vào tổng bộ vũ trang nhưng mỗi người đi theo một hướng khác nhau.

Hạ Nhất vừa đi vừa nhìn xung quanh phát hiện cửa mà mình bước vào quá nhiều nam mà không có một cô gái nào. Trong khi đó hướng của Doãn Tử đi lại có rất nhiều thiếu nữ nữ xinh đẹp đáng yêu ăn mặc đủ màu sắc, khiến những người đàn ông trong đám người này cực kì nổi bật.

"Hình như mình mình chọn sai ngành rồi thì phải" Hạ Nhất nhìn chăm chăm bên kia và đột nhiên có chút hối hận.

Tuy rằng các tân binh đều được hưởng tiền trợ cấp như nhau nhưng vào các ngành khác nhau thì cuộc sống cũng khác. Ví dụ đội quân nhạc hàng ngày chỉ ca hát đánh đàn hay là đội quân y của Liên bang sẽ được dạy về y thuật. Trừ những hoạt động huấn luyện phổ thông ở ngoài trời thì hầu hết sẽ sẽ học ở trong trường.

Còn phòng hậu cần ư! Nghe qua giống như là một nơi chuyên điều khiển máy móc hạng nặng để khuân vác đồ vậy.

Hạ Nhất xếp hàng theo đội ngũ chậm rãi đi về phía trước quả nhiên không hổ là quân đội kể cả việc đi đứng đều có tiết tấu rất kỳ diệu hoàn toàn không có cảm giác bị nhàm chán. 

Ở phía trước có mấy người đang đứng, Hạ Nhất nhìn thấy hai bên đường là 20 binh sĩ. Họ chắp tay ở sau lưng, chân mở rộng khoảng 20 cm, mặc một bộ quân trang huấn luyện màu đen cùng với đôi quân hài màu đen tỏa sáng, trên mặt là biểu cảm nghiêm túc khiến các tân binh đang rất hưng phấn bị áp chế bởi sự uy nghiêm. Ở phía sau còn có người tò mò nhìn trái nhìn phải nhưng khi đi đến nơi này liền không ai dám ngó nghiêng nữa, thân thể lập tức cứng ngắc lại.

"Động tác nhanh lên!"

" Đây là cái gì? Cậu đi du lịch à"

" Hiện giờ cậu đã là một quân nhân! Nếu sau này tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu thì đừng trách"

"Trưởng quan tôi..."

"Câm miệng đi vào"

"Nhưng cái kia rất đắt tiền..."

" Ở đây chỉ có phục tùng. Mấy thứ rác rưởi này đợi đến cậu xuất ngũ rồi muốn làm gì thì làm. Bây giờ thì ngậm miệng lại cho tôi. Xách đồ của cậu cút vào nhanh."

Lối vào có hai gã binh lính mặt không biểu cảm đứng hai bên thông đạo. Trước mặt họ là một chiếc bàn làm bằng kim loại, đồ đạc của tân binh giao ra sẽ được cho vào trong một chiếc hộp chân không. Bọn họ nhanh tay mang đồ đạc cho vào đợi khi rút hết không khí liền lấy ra ném trên đất. Sau đó sẽ có cánh tay robot đem những hộp đã hút chân không lên trực tiếp đặt trên băng chuyền đưa vào.

Một tên tân binh đứng ở lối vào vì tiếc chiếc vòng trên cổ của mình nên động tác chậm một giây đã bị một gã sĩ quan mắng cho té tát.

Nhìn quân hàm trên cổ của viên sĩ quan có thể thấy hắn là một thiếu uý. Sắc mặt đỏ bừng lên như đồng vì mắng gã tân binh kia mà gân xanh nổi lên đầy cổ, thân thể đứng thẳng tắp. Tay phải hắn cầm thước dạy học đứng hiên ngang ở đó làm cho người ta có cảm giác bị áp bức một cách mạnh mẽ. Tưởng như nếu làm hắn tức giận thì chiếc thước màu đen đó sẽ đánh vào mặt người.

Mấy người phía trước đi vào đều bị mắng, cuối cùng đã đến phiên Hạ nhất. Cô chẳng có gì đáng giá cả nhanh tay giao nộp máy giọng nói, ngón tay nhấn vào chốt mở màu lam rút ra thẻ nhớ dài khoảng 1mm rồi đem ảnh chụp cùng quyển truyện trong túi lấy ra, những thứ khác thì đều đưa lên cho họ hút chân không.

Sau đó cô đặt hai tay lên bảng kim loại để tiến hành quét dấu vân tay kiểm tra DNA, xác định thân phận.

[Hạ Nhất, tuổi 18, giới tính nữ, địa chỉ: Cơ mật cấp độ E, thành viên trong gia đình: cơ mật cấp độ A, bằng cấp chuyên nghiệp: cơ mật cấp độ E. Thân phận được kiểm tra chính xác, phân vào Lục quân]

Vừa nghe giọng nói lạnh băng, Hạ Nhất vừa buồn cười. Cái bằng trung bình của mình ở trường trung học lại là cơ mật cấp độ E. Còn phòng boxing rách nát kia của Ngân thúc cũng thành cơ mật. Nhưng khi nghe đến đoạn mình bị phân công vào Lục quân Hạ Nhất lập tức ngẩn cả người.

Có chuyện gì vậy? Khi ở trên thuyền mình đã xác nhận vào cục hậu cần cơ mà. Cô đâu có báo danh vào Lục quân? Mệt muốn chết, lúc nào cũng bị đưa lên tiền tuyến, ai điên đâu mà muốn đi.

"Thất thần cái gì? Còn không mau đi vào" Trong khi cô còn đang sững sờ không biết phải làm thế nào thì gã thiếu úy bên cạnh đã hung thần ác sát quát.

Hạ Nhất ghét nhất là những việc không rõ đầu đuôi như thế này, cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn gã thiếu úy, đứng vững lớn tiếng nói: "Báo cáo trưởng quan tôi nhận được thông báo là vào phòng hậu cần không phải Lục quân"

"Nơi này chỉ có phục tùng! Cho cậu đến chỗ nào thì đi chỗ đấy chỉ cần cậu phục tùng thôi không được kháng nghị!" Gã thiếu uý lớn tiếng rống to, tất cả nước miếng đều văng hết vào mặt Hạ Nhất.