Nhưng ma ảnh ép xuống, uy lực của Đại Nhật Như Lai cũng không chống nổi, bị phá tan!
Lục Giang Hà cười hắc hắc trong đầu Sở Hưu nói: “Bản tôn đã nói gì nào? Đây là bí pháp do bản tôn sáng tạo ra năm xưa, cho dù hơi gân gà nên bị phong ấn nhưng uy lực cũng cực kỳ bất phàm.
Còn nữa, trước đó bản tôn đã nói rồi mà, ngươi đánh lén thì đánh lén, dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn làm gì, giữ thực lực lại dùng tuyệt kỹ cuối cùng không được à?”
“Im miệng!”
Sở Hưu mắng Lục Giang Hà một câu, kẻ này quá lắm lời, Sở Hưu vừa động thủ hắn đã bắt đầu lên tiếng chỉ huy trong đầu Sở Hưu.
Có điều đấu pháp của kẻ này quá hèn mọn, những đối thủ trước kia của Lục Giang Hà hầu hết đều bị hắn làm cho hao tổn đến chết, không như Sở Hưu chuyên dùng đấu pháp cương mãnh bá đạo, vừa ra tay đã là trực tiếp bộc phát tấn công.
Lúc này Hư Độ cũng không chịu nổi nữa mở miệng nói: “Ta nói này Sở Hưu, không phải phật gia ta lâm trận bỏ chạy mà là lão già này quá mạnh. Ngươi đâu có nói hắn còn thủ đoạn thế này?”
Sở Hưu dám khẳng định Hư Độ chắc chắn còn tuyệt kỹ ẩn giấu.
Có điều nhìn bộ dáng này của Hư Độ rõ ràng hắn không định lấy tuyệt kỹ này ra liều mạng với Viên Thiên Phóng.
Đối với Đại Quang Minh Tự, giết Viên Thiên Phóng quả thật phù hợp với lợi ích lâu dài của bọn họ.
Nhưng giờ Viên Thiên Phóng đã trọng thương, thậm chí bắt đầu dùng bí pháp liều mạng. Sau này kết cục của Viên Thiên Phóng chắc chắn không chỉ là trọng thương, không còn lực lượng tiếp tục làm loạn trên đất Bắc Yên này nữa, như vậy đã phù hợp với lợi ích của Đại Quang Minh Tự.
Cho nên lúc này dù hắn lui lại cũng không mất mát gì, không đáng để liều mạng.
Về phần Sở Hưu ư, chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Gương mặt Sở Hưu không hề thay đổi, nói thật y mượn tay Đại Quang Minh Tự chỉ là muốn tìm cái cỡ, thêm một tầng bảo hộ mà thôi.
Giết người vẫn phải dựa vào bản thân.
Dưới ma uy kia, Sở Hưu tản đi phật quang trên người, quanh thân thể y bỗng toát ra một luồng lực lượng cực kỳ quỷ dị.
Hai tay y kết ấn. Ấn quyết đó phức tạp tới mức Lục Giang Hà chưa từng thấy, đồng thời trong miệng Sở Hưu niệm từng âm tiết, âm thanh không giống tiếng người, cực kỳ quỷ dị. Lục Giang Hà nghe được mà trong lòng toát ra ý lạnh, không nhịn được run rẩy.
Giữa không trung vốn là khí tức của Viên Thiên Phóng dẫn phát ma khí mây đen khổng lồ, nhưng lúc này tất cả đều hóa thành một màu đen kịt.
Phương viên mười mấy dặm, nhật quyệt tiêu tán, hóa thành một màn đêm đen thuần túy.
Hư Độ run rẩy nhìn về phía Sở Hưu, lại nhìn lên không trung, rốt cuộc đây là thứ gì? Khí thế hung ác kia đã vượt qua ma khí của Viên Thiên Phóng, như có hung vật thượng cổ gì sắp được thả ra.
Ngay cả Viên Thiên Phóng cũng thấy lạnh buốt trong lòng, luồng lực lượng này đã khiến hắn đã dốc sức liều mạng mà vẫn cảm thấy sợ hãi!
Đúng lúc này một tiếng khóc vô cùng thê lương hàng lâm, không giống tiếng người nhưng lại mang theo một uy lực quỷ dị thấm sâu vào lòng người. Hư Độ gương mặt tái mét, buộc phải niệm kinh văn ngăn cản.
Viên Thiên Phóng đứng mũi chịu sào thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Tiếng khóc kia vẫn còn tiếp tục, trong thế giới đen nhánh đó, từng giọt mưa máu rơi xuống, như ông trời đang than khóc.
Dưới làn mưa máu đó, ma khí quanh người Viên Thiên Phóng tan rã, bản thân hắn cũng giãy dụa không ngừng. Nhưng trong tiếng kêu khóc như ma chú kia giãy dụa càng lúc càng yếu, tới sau hoàn toàn không còn hơi thở. Cuối cùng một giọt mưa rơi xuống, thân hình Viên Thiên Phóng như hóa khí, chớp mắt đã theo làn gió tan thành bụi bay đi!
Mưa máu ngưng rơi, màn đêm tiêu tán.
Hư Độ hoảng sợ nhìn Sở Hưu. Lúc này Sở Hưu vẫn đứng đó nhưng khí thế trên người hư ảo bất định, đặc biệt là ánh mắt y, một ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào của nhân loại, chỉ có vẻ hung ác vô cùng, có thể nói là quỷ dị tới cực điểm.
Mãi một lúc sau hai mắt Sở Hưu mới khôi phục bình thường, nhưng lúc này một cảm giác mệt mỏi tới cực hạn cũng lan khắp người hắn.
Nhìn khung cảnh trước mắt, thậm chí ngay Sở Hưu cũng không ngờ uy lực của môn công pháp này lại cường đại đến thế.
Đây là uy lực cực hạn khi bảy bộ Đại Bi Phú hợp nhất, Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Phú!
Ngày trước Sở Hưu chỉ đọc qua thức mở đầu của môn công pháp này đã bị phản phệ, Giờ y thực sự sử dụng, Viên Thiên Phóng trực tiếp bị giết tới mức không còn cả tro cốt, nhưng lực lượng phản phệ cũng vô cùng kinh khủng.
Vừa rồi khi y thi triển, lực lượng của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc đi thẳng vào đáy lòng y, đó là lực lượng chí âm chí tà, có thể coi là tập hợp tất cả hung ác của thế gian vào một thể.
Có thể nói chỉ cần sơ ý một chút thôi, người sử dụng sẽ rơi vào đó, trở nên điên cuồng, biến thành một con rối hung ác không còn chút tình cảm gì, chỉ biết phá hoại hết thảy, giết chóc hết thảy.
Hơn nữa cuối cùng Sở Hưu dường như còn cảm giác được, có vẻ luồng lực lượng mà Độc Cô Duy Ngã để lại cho y lần trước phát động một chút mới ngăn chặn được phản phệ của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc.
Tóm lại không tới thời điểm mấu chốt tốt nhất không nên dùng công pháp này.
Lục Giang Hà giờ mới phản ứng lại, hắn kinh hãi nói: “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Đây là bảy thức Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú hợp nhất? Ngươi đã gom đủ môn công pháp tà môn này?”
Cho dù là năm trăm năm trước Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú cũng hết sức nổi tiếng, có rất nhiều người muốn tập hợp đầy đủ môn công pháp này nhưng mãi vẫn không ai làm được.
Không ngờ tới Sở Hưu, bảy thức công pháp hợp nhất lại dựng nên uy thế khiến cả Lục Giang Hà cũng thấy không rét mà run.
Hư Độ nhìn Sở Hưu, gương mặt không còn nụ cười, chỉ có vẻ kiêng kỵ sâu đậm.
Thậm chí hắn đã nghĩ liệu có nên ra tay với Sở Hưu ngay bây giờ không.
Bởi vì giờ hắn mới phát hiện, so với Sở Hưu, tên Viên Thiên Phóng kia chẳng khác nào cặn bã!
Nếu để Sở Hưu tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn thật sự không tưởng tượng nổi uy thế của Sở Hưu sẽ lớn tới mức nào, e rằng khi đó ma diễm sẽ phủ kín bầu trời.
Có điều Hư Độ vẫn không động thủ, bởi vì hắn cũng không nắm chắc.
Vừa rồi chỉ là dư âm của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc thôi mà cũng khiến Hư Độ khó mà chịu nổi, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Hơn nữa không thể không nói Sở Hưu đã dọa hắn phát sợ.
Mặc dù lực lượng cấp bậc này người bình thường không cách nào khống chế, giờ Sở Hưu chắc chắn đã kiệt sức; nhưng hắn vẫn không dám đặt cược, vạn nhất Sở Hưu còn dư lực thì sao?
Nửa ngày sau, Sở Hưu mới cười cười nói: “Chúc mừng Hư Độ đại sư giết chết Viên Thiên Phóng. Dùng cảnh giới Chân Đan giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chiến tích này đủ cho Hư Độ đại sư bước vào mười hạng đầu Phong Vân Bảng.”
Hư Độ cau mày nói: “Nhưng người là do ngươi giết.”
Sở Hưu vẫn mỉm cười đáp: “Cái này không quan trọng, Viên Thiên Phóng đã chết tới mức không còn cặn bã nữa rồi. Giờ nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta. Ta nói ai giết thì là người đó giết.
Ta tặng chiến tích này cho Hư Độ đại sư, khi trở về nhánh Ẩn Ma ta cũng có thể trả lời.
Tuy chỉ theo nhu cầu thôi nhưng trận chiến này hợp tác với đại sư cũng rất sảng khoái.”