Trong lúc Đông Hoàng Thái Nhất và Hư Ngôn đang đấu khẩu vô nghĩa như vậy, Sở Hưu và người của nhánh Ẩn Ma cũng đã đến nơi.
Nhánh Ẩn Ma vừa tổ chức họp bàn cho nên tính cả Ngụy Thư Nhai lần này nhánh Ẩn Ma phát động tới bốn vị Chân Hỏa Luyện Thần.
Trừ Ngụy Thư Nhai ra, ba người khác là tông chủ Xích Luyện Ma Tông, Xích Nguyệt Tà Tôn - Tần Triều Tiên.
Người này tướng mạo mới trung niên mặc trường bào màu đỏ máu, thân hình cao lớn, gương mặt chính trực, vẻ mặt đầy chính khí. Chỉ nhìn tướng mạo đơn thuần có nói hắn là hiệp khách Chính đạo cũng có người tin, rất khó tưởng tượng hắn lại là tông chủ Xích Luyện Ma Tông.
Một người dáng vẻ già nua, mặc đạo bào màu đen âm hàn, là Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai. Mai Khinh Liên giới thiệu cho Sở Hưu, người này nổi danh là nghiện đào mộ.
Chín thành tu vi của hắn là do đào mộ kiếm được, đời này đã đào bới vô số ngôi mộ của cường giả thượng cổ cùng lăng tẩm tiên tổ một số đại phái, thu thập được đủ loại võ công.
Nghe nói mơ ước lớn nhất của hắn là đến Phong Vân Kiếm Trủng đào, đây là một ngôi mộ lớn cất giấu vô số cường giả kiếm tu.
Đương nhiên Du Ma Nhai cũng chỉ dám nghĩ, chứ làm thật chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Người cuối cùng tướng mạo cũng già nua, ăn mặc lôi thôi, quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhìn bộ dáng rõ ràng không phải người Trung Nguyên.
Người này là Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao, đối phương là một trong những truyền nhân Côn Luân Ma Giáo chính thống nhất, truyền nhân của một phân đường của Côn Luân Ma Giáo tại Tây Sở.
Sau này Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt nhưng phân đường kia lại chống chọi được áp lực của Chính đạo. Tuy nhiên bọn họ phải thay tên đổi họ, không dám nói mình là phân đường của Côn Luân Ma Giáo mà đổi tên thành Quỷ Long Động, cũng là chi của Vu Mã Giao.
Thấy nhánh Ẩn Ma có nhiều người tới như vậy, Hư Ngôn không khỏi nhíu mày.
Còn Hư Vân lại không buồn để ý tới những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.
Lần này Hư Độ không tới, hắn đang bế quan trong Đại Quang Minh Tự.
Trận chiến với Viên Thiên Phóng cũng rất có lợi với Hư Độ, cho nên hắn đang bế quan tiêu hóa kinh nghiệm nhận được từ trận chiến đó.
Có điều trước khi bế quan, Hư Độ đã tự tới tìm hắn, thuật lại cho những chuyện liên quan tới Sở Hưu.
Theo Hư Độ, nhánh Ẩn Ma đã không đáng để lo, đã là mặt trời sắp lặn.
Nhưng tên Sở Hưu kia, sự tồn tại của hắn còn mang tính uy hiếp hơn toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Hắn tồn tại tương đương với bình minh đang lên. Không biết khi Sở Hưu như vầng mặt trời đứng sừng sững trên đỉnh cao, liệu giang hồ có phải nghênh đón một lần ma uy ngập trời nữa không.
Hư Độ rất ít khi nghiêm túc đánh giá một ai, cho nên lần này Hư Vân cũng thật sự quan sát Sở Hưu mà trước đó hắn chưa từng để tâm, đánh giá võ giả tiểu bối đã nổi danh trên giang hồ này.
Cảm nhận được ánh mắt Hư Vân đang chăm chú nhìn mình, Sở Hưu cũng thấy mất tự nhiên.
Cảm giác bị một vị cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần để ý tới không hề dễ chịu gì.
Y còn tưởng Hư Vân đang suy nghĩ có nên đem chuyện Hư Độ liên thủ với hắn giết chết Viên Thiên Phóng nói ra không. Chẳng qua có nói thì Sở Hưu cũng không sợ.
Chuyện này đã qua, Hư Độ đã thăng lên hạng mười Phong Vân Bảng. Giờ Đại Quang Minh Tự mà nói ra chân tướng chẳng khác gì tự tát lên mặt mình, sao lúc trước ngươi không phản bác?
Hơn nữa giờ đang lúc sắp vào di tích tranh đoạt, Hư Vân có nói như vậy, Sở Hưu cũng có thể phản bác Hư Vân đang cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa bọn họ.
Lúc này Đông Hoàng Thái Nhất thấy nhánh Ẩn Ma tới bèn lên tiếng chào rồi thở dài một tiếng.
Sau lần Đại chiến chính ma lần trước, nhánh Minh Ma hay chủ yếu là Bái Nguyệt Giáo đã có quan hệ hòa hoãn hơn với nhánh Ẩn Ma.
Hai bên đều biết mặc dù bọn họ không một lòng nhưng khi thật sự tới thời khắc sinh tử tồn vong, người duy nhất có thể ra tay cứu chỉ có đối phương.
Sau khi hai nhánh Minh Ma, Ẩn Ma đồng thời hiện thân, những thế lực vốn ẩn nấp trong bóng tối cũng không còn giấu mình nữa, lao nhao xuất hiện.
Tam Đại Đạo Môn tới cùng một lúc.
Chân Vũ Giáo do chưởng giáo Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu đích thân dẫn vài tông sư võ đạo tới.
Thuần Dương Đạo Môn lại là Trường Vân Tử đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân cùng tiểu sư thúc Tịch Vân Tử và vài lão đạo sĩ khác.
Thấy bên phía Thuần Dương Đạo Môn trừ Tịch Vân Tử những người khác mái tóc đã bạc trắng, mọi người xung quanh đều âm thầm lắc đầu.
Thuần Dương Đạo Môn nội tình cường đại, có không ít cường giả, nhưng đều là đời trước, thậm chí đời trước nữa.
Đếm kỹ lại mấy chục năm nay, Thuần Dương Đạo Môn có bao nhiêu người trẻ tuổi nổi bật? Trừ Tịch Vân Tử ra gần như không tìm được người thứ hai.
Một tông môn cường đại hay không không phải chỉ dựa vào một người chống đỡ. Giờ Thuần Dương Đạo Môn đã suy yếu, thế hệ này còn tạm được, thế hệ sau lại thật sự gặp nguy hiểm.
Bên Long Hổ Sơn có Lôi Thần Quân - Huyền Long Tử cùng Trương Thừa Trinh.
Trong Long Hổ Sơn, Huyền Long Tử bị rất nhiều người đánh giá là kẻ điên. Có điều không thể phủ nhận thiên phú của hắn, cho dù trong Long Hổ Sơn hắn cũng là một trong những người có thiên phú xuất sắc nhất.
Một thời gian không gặp, không ngờ hắn đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Thấy người của Thiên Sư Phủ đến, Đông Hoàng Thái Nhất không khỏi cười lạnh nói: “Thiên Sư Phủ các ngươi nói chuyện như đánh rắm, ban đầu ai đã nói phong sơn một năm không ra ngoài?”
Huyền Long Tử hừ lạnh nói: “Ta và Thùa Trinh giờ đang bị trục xuất khỏi Thiên Sư Phủ, đương nhiên không tính là người của Thiên Sư Phủ, không được à?”
Đông Hoàng Thái Nhất lập tức nghẹn lời, cũng chẳng có cách nào nói gì.
Thứ như lời hứa chỉ khi cần thiết mới có thể tuân thủ.
Lúc trước đúng là Thiên Sư Phủ nói sẽ phong sơn một năm, thật ra cũng là Dạ Thiều Nam và lão thiên sư ngầm hiểu ý nhau.
Dạ Thiều Nam cùng lão thiên sư đều không hạ thủ nặng tay, kết quả cuối cùng là Dạ Thiều Nam hơn một bậc.
Cho nên phong sơn một năm chỉ mang ý nghĩa Thiên Sư Phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện của Bái Nguyệt Giáo, còn Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ không dốc toàn lực tấn công Thiên Sư Phủ. Hai bên ăn ý đề phòng lưỡng bại câu thương mà thôi.
Nếu Dạ Thiều Nam thật sự thể hiện thực lực đối đầu với cả võ lâm thiên hạ như Độc Cô Duy Ngã, có lẽ lão thiên sư đã sớm ra tay liều mạng.
Cho nên Thiên Sư Phủ phong sơn một năm thật ra chỉ là không nhúng tay vào chuyện Bái Nguyệt Giáo mà thôi. Giờ có di tích quan trọng như vậy xuất thế, cHẳng lẽ Thiên Sư Phủ lại để mặc được?
Mặc dù Huyền Long Tử lấy cớ như vậy có phần vô nghĩa, có điều nói thì cứ nói, sau khi mọi chuyện kết thúc hắn lại được Thiên Sư Phủ thu nhận vào tông môn là được.
Sau Tam Đại Đạo Môn, một đại phái Phật môn khác là Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng đã đến.
Mặc dù lúc trước Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng đặt lời thề phong sơn một năm, nhưng cả Long Hổ Sơn còn không coi lời hứa ra gì nói gì đến Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho nên Đông Hoàng Thái Nhất cũng không định nhiều lời.