Đám người Trình Đình Sơn nghĩ không sai, lúc này đúng là Sở Hưu không dễ chịu gì.
Ngay khi Huống Tà Nguyệt xuất hiện, Sở Hưu đã biết hắn muốn làm gì, cho nên y cực kỳ quyết đoán xuất thủ trước, dốc toàn lực đẩy lùi đối phương, kiếm thời gian cho mình bỏ trốn.
Nhưng y lại không ngờ thần tướng Thiên Môn lại cường đại tới mức này.
La Thần Quân rất mạnh, Huống Tà Nguyệt này cũng rất mạnh. Nếu tất cả các thần tướng Thiên Môn xuất hiện trong giang hồ, không khéo có thể bao trọn Phong Vân Bảng.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu cho dù là Viên Thiên Phóng cũng phải xuất thủ toàn lực mới ngăn cản được, thậm chí không dám có chút sơ sót nào. Chỉ sơ sót chút thôi kết quả sẽ là trọng thương!
Thế nhưng tới tay Huống Tà Nguyệt, hắn lại rất dễ dàng đỡ được. Thấy cảnh này Sở Hưu nào còn tâm tư đối đầu.
Lúc này tốc độ của Sở Hưu đã tăng lên tới cực hạn. Nội Phược Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vốn sở trường về tốc độ, có điều tốc độ này chuyên dùng để dịch chuyển nhanh chóng khi chém giết, nếu sử dụng thời gian dài sẽ tiêu hao cương khí rất lớn.
Nhưng giờ Sở Hưu ỷ vào lực lượng nội tình thâm hậu, y đã vận dụng Nội Phược Ấn tới cực hạn, trực tiếp dùng để bỏ trốn. Tốc độ đó khiến y chẳng khác nào hóa thành vệt sáng, nếu không nhìn kỹ còn không thấy rõ được bóng dáng Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu vẫn cảm nhận được sát khí cực hạn sau lưng mình. Tốc độ Huống Tà Nguyệt không ngờ chẳng kém gì y, thậm chí còn nhanh hơn!
Nửa canh giờ sau, phía sau lưng Sở Hưu đã xuất hiện một luồng sáng. Huống Tà Nguyệt cười lạnh nói: “Chạy, ngươi chạy nữa đi? Vốn ta còn định nghiên cứu ngươi một chút rồi giữ lại mạng cho ngươi, coi như nể mặt mấy lão già trong nhánh Ẩn Ma.
Nhưng giờ ta không muốn nghiên cứu người sống nữa, nghiên cứu xác chết cũng được!”
Ánh trăng ngưng tụ trong tay Huống Tà Nguyệt, ánh trăng rực rỡ nhu thực chất, không ngờ lại ngưng tụ thành một thanh Viên Nguyệt Loan Đao, bị hắn nắm trong tay.
Tiếp đó một đao chém xuống, toàn bộ không gian như bị cắt lìa. Dưới thế đao này tốc độ của Sở Hưu có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng không gian bị xé rách. Nếu Sở Hưu tiếp tục chạy, vậy trước khi y chạy khỏi phạm vi thế đao của Huống Tà Nguyệt, thân thể y sẽ bị chém thành hai nửa.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu quay đầu, rút đao, chém!
Thế đao ngập trời, sóng dữ càn quét muôn nơi, như muốn xé tan thôn tính vạn vật trong thiên hạ!
Thất Đại Hạn Phá Hải!
Hai thế đao cường đại va vào nhau khiến toàn bộ không gian như ngưng bặt. Nhưng một khắc ấy tiếng nổ đã bùng lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phá tan, mặt đất cũng hóa thành một vết đao sâu dài chừng trăm trượng.
Thế đao của Huống Tà Nguyệt bị phá, hắn đứng tại chỗ cau mày: “Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn? Sau đại kiếp nạn thượng cổ môn đao pháp này đã biến mất mới đúng, sao còn có người biết?”
Huống Tà Nguyệt có vẻ dễ dàng, nhưng lúc này Sở Hưu lại chẳng hề dễ chịu gì.
Trong đợt va chạm vừa rồi, lực xung kích khổng lồ đã xé nứt kinh mạch y. Cũng may có Bất Diệt Ma Đan nhanh chóng chữa trị lại cơ thể y nên mới không khiến Sở Hưu hộc máu tại chỗ.
Một đao Phá Hải không tác dụng, trong lòng Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Thực lực Huống Tà Nguyệt đúng là sâu tới không giới hạn, cho dù mình dốc toàn lực xuất thủ không ngờ cũng không làm gì được đối phương.
Đánh, tạm thời không đánh lại.
Chạy, có vẻ cũng không chạy nổi đối phương.
Bao lâu nay đây là lần đầu tiên Sở Hưu gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Còn lúc này Huống Tà Nguyệt lại như bị hành động chống trả của Sở Hưu chọc giận.
Tay hắn niết ấn quyết, ánh trăng lấp loáng quanh người, tạo thành một vầng trăng sáng mông lung giữa không trung.
Tiếp đó Huống Tà Nguyệt cắn nát đầu ngón tay, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ khiến ánh trăng hóa thành một vầng trăng máu, ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Trăng máu giữa bầu trời giáng lâm.
Uy thế đó như trời long đất lở, bao phủ phạm vi ngàn trượng quanh người Sở Hưu, áp lực cường đại còn phong tỏa không gian, khiến Sở Hưu thậm chí không có đường né tránh.
Hít sâu một hơi, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu toát lên một luồng ma khí cực kỳ tinh khiết.
Ánh mắt Lục Giang Hà đột nhiên co rụt lại, hắn nhận ra nó. Đó là lực lượng thuộc về Độc Cô giáo chủ, có điều luồng lực lượng này hiện giờ rất nhạt, ngoại trừ người theo Độc Cô Duy Ngã vài chục năm như hắn, những người khác chắc chắn không nhận ra.
Thậm chí ngay bản thân Sở Hưu cũng không chú ý tới biến hóa trong lực lượng bản thân. Một đao đó chém ra, toàn bộ không gian đều dừng lại, như hóa thành một bức tranh. Dưới nhát đao này của Sở Hưu bức tranh bị chém thành hai nửa, vầng trăng máu của dần dần sụp đổ!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!
Huống Tà Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lần này hắn kinh ngạc thật sự. Sở Hưu biết cả Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, y rốt cuộc là ai? Truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã ư?
Một đao này nếu do Độc Cô Duy Ngã xuất ra, e rằng có thể thật sự chặt đứt không gian, chặt đứt lực lượng hồng trần trên thế gian.
Nhưng do Sở Hưu xuất ra lại yếu hơn rất nhiều.
Một đao đó mặc dù cũng khiến vầng trăng máu do Huống Tà Nguyệt ngưng tụ sụp đổ, nhưng bản thân y cũng phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị phản phệ nghiêm trọng, lực lượng trong người đã tiêu hao tới cực hạn.
Có điều ngay lúc này quanh người Sở Hưu lại toát lên một làn sương màu nồng đậm, Huyết Thần Ma Công được y phát động tới cực hạn, không ngờ lại thiêu đốt tinh huyết đổi lấy lực lượng cho bản thân.
Hai tay kết ấn, miệng Sở Hưu thốt ra từng chú văn. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, mơ hồ vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc.
Đây là thức mở đầu của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú!
Thức công pháp này trước nay chưa ai từng gom đủ, Huống Tà Nguyệt cũng không biết chi tiết về nó. Đột nhiên cảm giác thấy uy thế này, ngay cả Huống Tà Nguyệt cũng phải biến sắc.
Trước đó bất luận Diệt Tam Liên Thành Tiễn hay Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu đều liên quan tới thực lực bản thân y, không phát huy ra uy lực vốn có. Huống Tà Nguyệt không e ngại.
Nhưng trước mặt Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, Huống Tà Nguyệt lại cảm thấy luồng uy hiếp cực kỳ cường đại, lực lượng này đủ làm thương tổn tơi căn nguyên của hắn!
Huống Tà Nguyệt vô thức lui về phía sau một khoảng, nhưng ngay lúc này sương máu càng nồng đậm bùng nổ, một luồng huyết ảnh nhanh chóng bay ra, chớp mắt đã không thấy tăm tích. Khung cảnh thiên địa biến sắc vô cùng kinh khủng lập tức tản đi.
Sắc mặt Huống Tà Nguyệt tối sầm lại, hắn lại bị Sở Hưu đùa bỡn!
Vừa rồi chẳng qua chỉ là một thức mở đầu của công pháp mà thôi, Huống Tà Nguyệt cho rằng đối phương muốn liều mạng, thực tế Sở Hưu lại định chạy trốn.
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Huống Tà Nguyệt hóa thành luồng sáng lập tức đuổi theo phía huyết ảnh kia.
Ngay sau khi Huống Tà Nguyệt đi được nửa khắc đồng hồ, mặt đất vốn bị hai người giao chiến hóa thành một đống hỗn đột lại đột nhiên rung động.
Một cái kén máu hiện lên trong đó, cuối cùng huyết khí tiêu tán, lộ ra gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Sở Hưu.