Côn Luân Ma Chủ

Chương 1053. Ta có lòng tin 1




Chỉ một đao thôi Đoàn Thiên Lang đã cảm thấy nguy cơ sinh tử.

Hắn biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn tới mức này.

Đoàn Thiên Lang cắn răng, trong lúc Sở Hưu còn chưa chém ra đao thứ hai, quanh người hắn đã cháy lên một luồng lực lượng khí huyết hùng hồn, không ngờ lại chủ động thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn.

Sở Hưu thấy vậy cười lạnh một tiếng, thiêu đốt tinh huyết trước mắt y, Đoàn Thiên Lang đang tự sát đấy à?

Huyết Thần Ma Công được thi triển, tất cả mọi lực lượng khí huyết xung quanh bất kể Sở Hưu hay người khác đều nằm trong khống chế của y.

Chỉ trong chớp mắt, Đoàn Thiên Lang lập tức cảm thấy thân thể như sôi trào, không ngờ khí huyết bản thân lại không chịu khống chế của mình nữa!

Tiếp đó quanh người Sở Hưu bay ra từng luồng huyết ảnh mang theo khí tức kinh người đánh về phía hắn. Đoàn Thiên Lang chợt cắn răng, thân thể bao phủ trong một luồng hào quang màu xanh biếc, thân hình hắn như du long lượn vòng, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

Sở Hưu nhíu mày, thu hồi Huyết Ảnh Đại Pháp.

Lần này y thật sự không ngờ Đoàn Thiên Lang còn thủ đoạn như vậy.

Tốc độ này thậm chí không khác lắm so với lúc Huống Tà Nguyệt đuổi giết y.

Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Tiểu tử này sợ ngươi quá đây mà.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Nói vậy là sao?”

Lục Giang Hà nói: “Tiểu tử này dùng bí thuật bí truyền Thanh Long Hóa Thân của Thanh Long Hội. Có điều bí sở trường thật sự của bí thuật này là áp sát chém giết, cực kỳ cương mãnh cường đại, nhưng phản phệ cũng không nhỏ, cho nên trước nay chỉ võ giả bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mới có thể tu luyện.

Chiêu vừa rồi chính là Thanh Long Xuất Hải, trong nháy mắt tăng cường tốc độ tới cực hạn, như thanh long rời biển giương móng vuốt, máu nhuộm đỏ thẫm cả biển xanh.

Có điều giờ hắn lại bỏ qua nửa chiêu sau chủ động tấn công, chỉ thi triển thức mở đầu để bỏ trốn, cho nên mới có thể dùng tu vi cảnh giới Chân Đan miễn cưỡng vận dụng được.

Chẳng qua hắn làm vậy cho dù có chạy thoát cũng chẳng chịu nổi luồng lực lượng này, không chết cũng trọng thương.

Một môn bí pháp mà người thường không tu luyện được, nhưng hắn lại tu luyện trước một phần nhỏ chỉ để chạy trốn. Tiểu tử này khéo nằm mơ cũng sợ ngươi giết hắn, cho nên không học cái khác, học thẳng bí pháp bỏ trốn này trước.”

Không thể không nói Lục Giang Hà phân tích quả thật không sai, lúc trước Đoàn Thiên Lang nghĩ như vậy thật.

Hắn nịnh bợ lấy lòng Bộ Thiên Nam một hồi lâu, khó khăn lắm mới khiến Bộ Thiên Nam cao hứng giao bí pháp Thanh Long Hóa Thân cho hắn. Thế nhưng hắn lại không học được, chuyện này khiến Đoàn Thiên Lang hết sức buồn bực.

Có điều do lo lắng Sở Hưu sẽ đến trả thù cho nên hắn cắn răng học trước nửa thức này để bỏ trốn, không ngờ hôm nay lại dùng tới thật.

Sở Hưu nhíu mày, tiếp tục đuổi theo con đường bỏ trốn của Đoàn Thiên Lang.

Môn bí pháp này của Đoàn Thiên Lang chắc chắn không thể duy trì lâu dài, y không tin Đoàn Thiên Lang có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Có điều đuổi liền mười dặm, dấu vết càng lúc càng mờ nhạt, chuyện này khiến Sở Hưu khá kinh ngạc, tên Đoàn Thiên Lang này thật dai sức, còn chịu được tới giờ.

Sở Hưu không định đuổi tiếp, bởi phía trước có một ngọn núi dựng đứng như thanh trường kiếm, bên trên lờ mờ tỏa ra chấn động giao thủ, Sở Hưu rất quen thuộc với một khí tức trong đó.

Có Phương Thất Thiếu, có Lã Phụng Tiên, còn có Trương Thừa Trinh và Tông Huyền.

Bốn người này gặp nhau, trùng hợp như vậy à?

Sở Hưu trực tiếp từ bỏ chuyện truy sát Đoàn Thiên Lang không biết đã chạy tới đâu, trực tiếp leo lên ngọn núi cao kia. Ngọn núi này càng lên cao càng dốc đứng, vách đá như cố ý tạo thành, hình dạng đúng như một thanh trường kiếm.

Đến khi Sở Hưu lên tới đỉnh núi, bốn người đang giao thủ trên đó.

Tông Huyền niết Minh Vương Ấn đang giao chiến kịch liệt với Lã Phụng Tiên.

Thực lực Lã Phụng Tiên tuy không yếu nhưng hắn thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan chậm hơn Tông Huyền một chút, hơn nữa tuy có thần lực trời sinh nhưng lại không cường đại bằng lực lượng nội tình của Tông Huyền. Cho nên dù Lã Phụng Tiên cầm thần binh Vô Song trong tay nhưng vẫn bị Tông Huyền áp đảo.

Còn bên Phương Thất Thiếu lại náo nhiệt hơn nhiều, hắn vừa đánh với Trương Thừa Trinh vừa kêu loạn cả lên, không biết năng lực lắm mồm bộc phát hay định dùng ngôn từ công kích quấy rối Trương Thừa Trinh.

“Này này này, Trương Thừa Trinh, ta bảo rồi, ngươi đừng có quá đáng, nơi này do ta tìm thấy trước. Ngươi đường đường Tiểu Thiên Sư lại ra tay cướp đồ của người khác à?”

“Mẹ nó chứ, ngươi còn dùng binh khí? Thắng Tà của ngươi xếp hạng mười trên Danh Kiếm Phổ, Kinh Nghê của ta mới hạng hai mốt. Ngươi cầm nó mà không biết xấu hổ à? Có giỏi thì đặt binh khí xuống, chúng ta giao chiến công bằng!”

“Ta nhổ vào! Cái đồ mặt trơ trán bóng! Ngươi đánh vào đâu đó? Ngươi làm đạo sĩ không được tìm nữ nhân còn ghen tị hạnh phúc nửa dưới của ta à?”

Mặc dù Phương Thất Thiếu vừa đánh vừa kêu loạn, có vẻ khí thế hung hăng nhưng lại bị Trương Thừa Trinh áp chế cực kỳ thê thảm, chênh lệch thực lực của hai người khá rõ ràng.

Lúc này Sở Hưu tới, bốn người giao thủ không hẹn mà cùng ngừng tay nhìn về phía Sở Hưu.

Tông Huyền mặt không biểu cảm, Trương Thừa Trinh nhíu mày, Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên lại lộ vẻ vui mừng.

Phương Thất Thiếu cười to: “Ha ha ha! Sở huynh, ngươi đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng vây công tên đạo sĩ mặt trơ trán bóng này đi!”

Quang minh chính đại nói chuyện vây công như vậy, không biết rốt cuộc Phương Thất Thiếu mặt trơ trán bóng hay Trương Thừa Trinh mặt trơ trán bóng nữa!

Sở Hưu không động thủ, chỉ đi tới hỏi: “Tình hình ra sao? Tìm được bảo bối à?”

Phương Thất Thiếu chỉ lên đỉnh núi nói: “Nơi này là chỗ thử kiếm của đại phái kiếm đạo thượng cổ, Thiên Hạ Kiếm Tông. Đương nhiên không phải là thử binh khí mà là kiểm tra bản thân kiếm khách.

Trên đó có một con rối bảo hộ, ngày trước khi Thiên Hạ Kiếm Tông còn tồn tại chỉ cần kiếm khách thông qua kiểm tra của con rối kiếm, vậy sẽ nhận được một món bảo vật trong cơ thể con rối kiếm. Nhận được nó sẽ có tư cách xuống hành tẩu giang hồ, còn bảo vật đó sẽ là thủ đoạn giữ mạng của kiếm khách thông qua khảo nghiệm.

Những thứ này đều được ghi chép lại trong điển tịch của Kiếm Vương Thành ta. Nơi này là một trong rất nhiều chỗ chỗ thí luyện của Thiên Hạ Kiêm Tông, trên đó còn ba con rối kiếm giữ được hoàn hảo, bên trong chắc chắn có bảo vật. Vừa rồi chúng ta không đủ người, nhưng giờ đủ rồi!”

Hai đấu hai bọn họ đánh không lại bọn Trương Thừa Trinh, giờ ba đánh hai, Phương Thất Thiếu chẳng ngại ngùng gì.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai người các ngươi đi giết con rối kiếm, đoạt lấy bảo vật, ta ngăn cản bọn họ.”

Phương Thất Thiếu sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu cũng thay đổi.

Huynh đệ ngươi giờ tâm địa bành trướng tới vậy à? Đây là Trương Thừa Trinh cũng Tông Huyền đấy, không phải hạng tôm tép gì đâu.

Có điều thấy vẻ nghiêm nghị của Sở Hưu, Phương Thất Thiếu không nhiều lời, trực tiếp kéo Lã Phụng Tiên cùng lên giết con rối kiếm.

Sở Hưu không phải người thích nói đùa, đặc biệt là trong trường hợp này, chắc chắn y sẽ không nói đùa.