Côn Luân Ma Chủ

Chương 1061. Giả mạo




Cường giả chí cường của tông môn chắc chắn là phải đi rồi, không có bọn họ tông môn lấy gì chống đỡ?

Những đệ tử có tiềm lực tốt cùng lực lượng trung kiên cũng nhất định phải mang theo.

Còn những đệ tử có quan hệ với những người trên cũng vậy, để bọn họ lại đây chẳng phải sẽ khiến những cường giả khác oán hận hay sao?

Cho nên người phải hy sinh chỉ có thể là những đệ tử không có quan hệ, thực lực cũng không mạnh.

Ngày trước người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông nếu mang lòng dạ đàn bà, làm theo cách công bằng gì đó, như vậy chắc chắn trước khi trải qua đại kiếp nạn, Thiên Hạ Kiếm Tông đã phải trải qua một lần nội loạn, thậm chí nhân số còn lại cuối cùng còn không bằng một thành số người được lựa chọn ra.

Có điều vị này vẫy tay một cái lập tức quyết định hy sinh chín thành đệ tử, cũng là người hung ác, nhẫn tâm.

Nhưng cho dù mọi người đọc được những thứ này thì có lợi lộc gì?

Những đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông bị vây ở đây đã chết hết từ lâu, giờ oán khí tử khí của bọn họ kết hợp cùng văn tự bọn họ viết lại tạo thành trận pháp, khiến những người ở đây không biết làm sao.

Bọn họ muốn báo thù, chẳng lẽ đám người bọn mình còn phải tìm ra những người bỏ đi của Thiên Hạ Kiếm Tông để họ giết hay sao?

Mọi người thì thầm to nhỏ một hồi, lúc này ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên vẻ khác lạ. Y đột nhiên hỏi Lã Phụng Tiên ở bên cạnh: “Lã huynh, ngươi thấy chuyện này ra sao? Ngươi cảm thấy tông chủ Thiên Hạ Kiếm Tông ngày trước làm đúng hay sai?”

Lã Phụng Tiên sửng sốt sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên không đúng!

Hy sinh chín thành số người đổi lấy tính mạng một thành còn lại, dựa vào cái gì? Vì sao chín thành số người kia lại phải chết?

Đáng ghét nhất là trong số một thành này còn có những kẻ rõ ràng là rác rưởi, thực lực tiềm lực đều không bằng chín thành bị hy sinh. Chẳng qua vì có quan hệ nên bọn chúng được sống ư? Đúng là quá không công bằng!”

Đúng lúc này trong mắt Sở Hưu lại lóe lên một luồng sáng lạnh.

Tay y niết phật ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, được thi triển, phật quang bừng lên, trong lòng bàn tay diễn hóa giới tử tu di, trực tiếp đập xuống đầu Lã Phụng Tiên.

Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên đột nhiên vung lên ngăn cản đòn Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn kia, nhưng bản thân cũng bị đánh bay vài bước.

Hắn giận dữ hét lên: “Sở Hưu! Ngươi điên rồi à? Ngươi đánh ta làm gì?”

Mọi người ở đây thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì xảy ra.

Bọn họ đều biết quan hệ giữa Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hai người bọn họ là hảo hữu đã lâu, thậm chí đã kết bạn từ thuở hàn vi.

Khi Sở Hưu bị liên minh Chính đạo vây công tới thập tử nhất sinh, Lã Phụng Tiên còn dám ra tay giúp đỡ.

Còn Sở Hưu lại vì Lã Phụng Tiên mà một mình xông lên Việt Nữ Cung, thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Việt Nữ Cung. Đương nhiên tình cảnh Việt Nữ Cung hiện tại cũng chẳng khác mấy so với bị diệt môn.

Hai vị này là huynh đệ hảo hữu kết giao sinh tử, sao giờ lại trở mặt?

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ quái gì? Nói đi, rốt cuộc Lã huynh đang ở đâu?”

Lã Phụng Tiên vẻ mặt tức giận nói: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ta ở ngay đây còn ở đâu nữa?”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Giả bộ không tệ, đáng tiếc cho dù có không tệ ngươi cũng chỉ ngụy trang thể xác chứ có nhiều thứ không thể làm giả. Ngươi biết ngươi để lộ sơ hở lớn tới mức nào không?”

Không đợi Lã Phụng Tiên ở phía đối diện lên tiếng, Sở Hưu đã nói thẳng: “Ngươi vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, thậm chí ta không biết Lã huynh bị ngươi đánh tráo lúc nào.

Nhưng ta lại có một cảm giác, đó là Lã huynh vẫn luôn đi theo bên cạnh ta đột nhiên biến mất.

Đương nhiên cảm giác vốn hư ảo, không coi là chứng cứ, cho nên vừa rồi ta mới hỏi ngươi câu đó, rốt cuộc ai đúng ai sai.

Ngươi đứng về phía chín thành hy sinh kia, lại nghĩ Lã huynh là người hiền lành nên nghĩ đáp án cũng là vậy, nhưng ngươi sai rồi.

Lã huynh sẽ không cho chuyện này là sai, nhưng hắn cũng không đứng về phía người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông tâm địa tàn độc kia.

Bởi vì trong lòng Lã huynh thật ra rất nhiều chuyện không có đúng sai mà chỉ có lựa chọn của con ngươi. Ngươi chọn đúng đó sẽ là đúng, ngươi chọn sai, đó sẽ là sai.

Đây mới là điểm quan trọng khiến Lã huynh vừa có thể kết bạn với hung đồ Ma đạo như ta, vừa có vô số hảo hữu trong giang hồ. Lập trường của hắn chỉ đứng về chính hắn, trước nay chưa chọn lập trường vì người khác.

Đương nhiên câu hỏi này chỉ là một vật dẫn, cho dù ngươi nói sai ta cũng chỉ nghi ngờ hơn một chút thôi. Nhưng tiếp đó ngươi lại càng sai.

Ngươi không tưởng tượng được giao tình giữa ta và Lã huynh. Cho dù ta đột nhiên ra tay với hắn, hắn cũng chẳng phẫn nộ tới mức gọi thẳng tên ta. Hắn sẽ lo lắng không biết ta bị làm sao.

Đương nhiên còn điểm cuối cùng nữa. Đó là ngươi có thể bắt chước rất nhiều thứ, thậm chí bắt chước y hệt khí tức của Lã huynh, nhưng ngươi lại không thể bắt chước được thần binh Vô Song của hắn!

Trước đó khi Lã huynh giao chiến với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền đã vận dụng thần binh Vô Song, lúc này đang trong hoàn cảnh bốn bề nguy hiểm như vậy, liệu hắn có cất thần binh Vô Song đi không?

Thế nhưng giờ thanh Phương thiên họa kích ngươi đang cầm lại không phải thần binh Vô Song. Sơ hở lớn như vậy ngươi nghĩ ta mù mắt hay sao mà không thấy?”

Sau một tràng dài của Sở Hưu, mọi người xung quanh lập tức biến sắc, đồng loạt đứng cách xa người xung quanh vài bước, cảnh giác nhìn đối phương.

Sở Hưu và Lã Phụng Tiên có quan hệ thân thiết như vậy, y nói ra hàng loạt điểm đáng ngờ, như vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên đã bị đánh tráo.

Mặc dù Lã Phụng Tiên là võ giả trẻ tuổi nhưng thực lực cũng thuộc hạng khá trong số các võ giả cảnh giới Chân Đan ở đây. Hắn bị đánh tráo như vậy, liệu mọi người ở đây có ai bị đánh tráo không?

Lúc này gương mặt Lã Phụng Tiên đối diện bắt đầu biến hóa, thân thể hắn không ngờ lại như người sáp, từ từ tan ra.

Lớp da bên ngoài tan đi, bên trong là một làn sương đen lơ lửng giữa không trung, chỉ có hai con mắt đỏ tươi dữ tợn, tỏa ra sát ý hung ác vô cùng.

“Ngươi nói không sai, ta đúng là ma quỷ, nhưng là ác quỷ đã đợi cả vạn năm chỉ muốn báo thù!

Chúng ta đã đợi quá lâu, thế nào là đúng, thế nào là sai, chúng ta không quan tâm!

Năm xưa đám người đó nợ chúng ta, chúng ta chỉ muốn đòi lại mà thôi!”

Sau khi nó dứt lời, đường hầm xung quanh đã biến mất, thứ hiện lên trước mắt mọi người lại là một không gian đen kịt.

Xung quanh là hàng loạt ác quỷ như làn sương đen tương tự, chi chít đếm không hết. Bọn chúng lơ lửng ở bốn phái, trợn trừng đôi mắt đỏ tươi, khung cảnh khiến mọi người kinh hãi tới mức nổi da gà.