Côn Luân Ma Chủ

Chương 1073. ‘Quà tặng’ của Lăng Tiêu Tông




Độc Cô Ly xuất kiếm chém thẳng về phía bóng người, lạnh lùng nói: “Giả thần giả quỷ! Ngươi chẳng qua chỉ là một phân thần nho nhỏ được gửi trong trận pháp mà thôi. Một vạn năm qua đi bản thể của ngươi đã hóa thành tro, còn ở đây phách lối nỗi ?”

Sắc mặt mọi người ở đây đều có phần khó coi.

Vốn cho rằng Lăng Tiêu Tông sẽ cho không cơ duyên, không ngờ cách làm của Lăng Tiêu Tông lại như dưỡng cổ.

Chuyện này nếu là võ giả khác gặp phải thì cũng thôi, nhưng giờ trong số bọn họ đại đa số là người chấp chưởng một gia tộc hoặc một tông môn, tầm nhìn sẽ không hạn hẹp tới mức vì mấy lời khích bác của một phân thần còn sót lại mà tự rối loạn đánh đấm lẫn nhau.

Bóng người kia cười một tiếng nói: “Đúng vậy, ta chỉ là phân thần, đáng tiếc tiếp đó chư vị ở đây còn lại bao nhiêu, vậy không chắc được.

Thế gian có vô số giết chóc, người và hung thú thật ra đều là mạnh được yếu thua!”

Câu nói cuối cùng thốt lên, giọng điệu của bóng người bỗng trở nên vô cùng âm trầm: “Đệ tử Lăng Tiêu Tông ta không có ai là hạng kém cỏi, kẻ nhận được truyền thừa của Lăng Tiêu Tông ta cũng không phải hạng kém cỏi gì. Không chảy đủ máu, các ngươi không chỉ không nhận được đồ còn phải vĩnh viễn nằm lại tại đây.

Các ngươi có thể thử phá trận, nhưng đại trận của Lăng Tiêu Tông ta là do Tứ Tượng Thần Tông đích thân bố trí.

Chỉ có cường giả mới có tư cách đạp chân trên mặt đất này, kẻ yếu không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này!”

Sau khi bóng người kia dứt lời, thân thể hắn cũng tiêu tán, trận pháp trong đại điện cũng bắt đầu vận chuyển.

Mọi người chỉ muốn chửi bậy, còn gọi Lăng Tiêu Tông cái gì, đúng là tâm thần, còn tà ác hơn cả Ma đạo. Thực lực yếu thì không cho sống nữa à?

Sở Hưu ngược lại không thấy lạ gì. Thân là tông môn đỉnh cao thời thượng cổ đương nhiên sẽ kiên trì theo một số quan niệm riêng. Mặc dù trong mắt những người khác quan niệm này chẳng khác gì tâm thần, vô cùng cố chấp; nhưng những đệ tử được bồi dưỡng ra dưới sự cố chấp này quả thật rất kinh khủng.

Đám người của Lăng Tiêu Tông lưu lại một chút bảo vật truyền thừa thôi mà cũng muốn làm theo cách này, có thể thấy trong thời thượng cổ nội bộ Lăng Tiêu Tông cạnh tranh tàn khốc tới mức nào. Người bộc lộ hết tài năng chắc chắn cả thủ đoạn lẫn tâm chí đều cực kỳ cứng cỏi tàn nhẫn.

Tông môn như vậy mặc dù tanh máu tàn khốc nhưng không cần lo sẽ bị suy sụp.

Cũng như bóng người kia đã nói, trên giang hồ này mặc dù còn đạo nghĩa, còn có đủ loại người lương thiện, nhưng thực tế bỏ đi hết thảy chỉ còn bốn chữ đơn giản mạnh được yếu thua mà thôi.

Lăng Tiêu Tông lý giải bốn chữ này tới cực hạn, biến thành thái độ cố chấp này.

Đương nhiên đối với những người đến sau như Sở Hưu lại là gặp xui.

Cái tên Tứ Tượng Thần Tông đương nhiên bọn họ từng nghe nói, thậm chí có thể nói cực kỳ quen thuộc.

Đây là đại phái đỉnh cao thời thượng cổ, không biết vì sao lại không vượt qua được đại kiếp nạn thượng cổ.

Nhưng cho dù là người nhận được truyền thừa của Tứ Tượng Thần Tông cũng có thể hình thành bốn đại phái đỉnh cao trong giang hồ hiện nay, có thể thấy năm xưa thực lực Tứ Tượng Thần Tông cường đại tới mức nào.

Huyền Vũ Môn am hiểu nhất là các loại cơ quan trận pháp con rối, giờ bọn họ phải đối mặt với trận pháp do tông chủ Tứ Tượng Thần Tông thời thượng cổ bố trí, uy lực rốt cuộc ra sao, thật không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này, tất cả trận pháp xung quanh đều vận chuyển, bắt đầu xảy ra biến hóa.

Mặt đất dưới chân bọn họ rơi xuống, không ngờ lại rơi vào lòng đất.

Đám người Độc Cô Ly đồng loạt xuất thủ. Đúng như bóng người kia nói, trận pháp cấp bậc này bọn họ không đủ lực lượng phá vỡ, đổi thành cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền còn tạm.

Sau khi rơi xuống đất, bốn phía lại xuất hiện từng hang động lớn.

Xung quanh mỗi hang động đều có ánh sáng trận đạo nhấp nháy, đồng thời chiếu rọi bảo vật bên trọng.

Trong đó có binh khí tỏa ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, lấp loáng dưới ánh trận pháp gia trì. Giờ đã vạn năm trôi qua nhưng khí linh chưa hề tiêu tán.

Trình Đình Sơn ngơ ngác nhìn hai thanh trường kiếm trong chỗ binh khí, lẩm bẩm: “Đó là Kinh Hồng đứng hạng ba mươi lăm trong Danh Kiếm Phổ! Còn có Huyền Thiên đứng hạng hai mươi tám trong Danh Kiếm Phổ!”

Võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang hiểu rất rõ về danh kiếm trong thiên hạ, bất kể là hiện tại hay trong truyền thuyết. Không ngờ đây lại là hai thanh thần kiếm có thứ hạng trong Danh Kiếm Phổ.

Hơn nữa trong hang động này còn binh khí khác, nhìn bộ dáng không ngờ đều là thần binh.

Không chỉ có thần binh, bên trong hang động còn từng bình đan dược, bên trên có chú giải, yếu nhất cũng lên tới bát chuyển. Do có trận pháp bảo hộ cũng không cần lo đan dược này hư hỏng mục nát.

Trừ binh khí đan dược còn đủ loại vật liệu luyện khí quý giá, công pháp điển tịch, kỳ trân dị bảo, hầu như thứ gì cũng có.

Mỗi thứ trong số này đặt ra ngoài chắc chắn là bảo vật sẽ khiến tất cả mọi người tranh đoạt, nhưng giờ được tập trung đặt hết ở đây như vậy. Cảnh tượng này hoành tráng tới mức tất cả mọi người đều đỏ mắt.

Hơn nữa trong số những bảo vật này còn một vật cực kỳ nổi bật. Đó là một hòn đá khắc họa hoa văn cực kỳ phức tạp.

Thứ này chính là chìa khóa thông thiên mà bóng người của Lăng Tiêu Tông đã nói?

Ngay khi chứng kiến chiếc chìa khóa kia, con mắt Huống Tà Nguyệt lập tức đỏ bừng lên. Chìa khóa, quả nhiên chìa khóa nằm trong di tích này.

Hơn nữa Huống Tà Nguyệt cũng mắng thầm. Đám Lăng Tiêu Tông này đúng là tâm thần, đi thì đi đi còn để lại thứ phiền toái như vậy làm gì? Hại hắn phải chạy một chuyến, hơn nữa còn mất mặt tới hai lần.

Nghĩ tới đây ánh mắt Huống Tà Nguyệt nhìn về phía Sở Hưu và Trần Thanh Đế đã mang vẻ âm trầm.

Lúc này những võ giả ở đây lộ ra thần sắc khác biệt, bầu không khí đầy lúng tung.

Bọn họ đều là người biết chuyện, đương nhiên không ra tay giết chết lẫn nhau như lời phân thân của Lăng Tiêu Tông đã nói.

Mạnh được yếu thua là đúng, nhưng bọn họ không phải hung thú, là con người có lý trí.

Nhưng vấn đề là những thứ trước mắt thật quá mê người. Lăng Tiêu Tông cũng thật rộng lượng, không ngờ để lại nhiều bảo vật như vậy.

Bảo vật ngay trước mắt, có bao người thật sự giữ được lý trí? Đặc biệt là họ còn biết giờ mình không ra được, không chảy đủ máu thậm chí sẽ bị nhốt ở đây cả đời.

Dưới tình huống như vậy, đặc biệt là bọn họ còn có tâm tư khác, muốn mọi người đồng tâm hiệp lực phá vỡ trận pháp là chuyện cực kỳ khó khăn.

Lúc này Hư Vân đứng ra mở miệng nói: “Chư vị...”

Chẳng qua không đợi hắn nói xong, ánh sáng trên trận đạo đã bùng lên. Trong trận pháp từng vệt đao quang sắc bén điên cuồng chém tới mọi người.

Cùng lúc đó, phía trước hang động không ngờ cũng có cơ quan khởi động. TỪng con rối hình người thân mặc chiến giáp đứng ra, tấn công về phía mọi người.