Côn Luân Ma Chủ

Chương 1083. Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng 1




Ngụy Thư Nhai đến Bái Nguyệt Giáo chỉ dẫn theo một người, đó là Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao.

Đối phương là người Tây Sở, bình thường phần lớn thời gian cũng là ở Tây Sở, có nhiều quan hệ nhất với Bái Nguyệt Giáo, cho nên Ngụy Thư Nhai mới dẫn hắn theo.

Với địa vị của Ngụy Thư Nhai, hắn muốn gặp giới cao tầng của Bái Nguyệt Giáo rất dễ dàng.

Nghe nói Ngụy Thư Nhai tới chơi, không riêng gì Dạ Thiều Nam, Đông Hoàng Thái Nhất, Đại Tế Ti cùng thánh nữ, các vị Thần Vu Tế khác trong Bái Nguyệt Giáo cũng đích thân tới, coi như cấp đủ thể diện cho Ngụy Thư Nhai.

Thật ra trong toàn bộ giới Ma đạo, nếu luận bối phận Ngụy Thư Nhai quả thật là lớn nhất.

Mặc dù lập trường song phương khác biệt nhưng mọi người ở đây vẫn khá kính trọng Ngụy Thư Nhai.

Đương nhiên còn một người có phần không cam lòng, chính là Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế.

Ngày trước trong Đại chiến chính ma, vị này có vẻ lâng lâng, thật sự nghĩ Bái Nguyệt Giáo là chí tôn trong giới Ma đạo, khi bàn bạc liên minh cùng nhánh Ẩn Ma bị một bàn tay Ngụy Thư Nhai tát thẳng vào mặt, dạy cách làm người.

Đương nhiên chuyện này cho dù Sơn Quỷ có ấm ức cũng chẳng nói gì, càng không dám nói gì. Bởi vì nơi này hắn đã không có tư cách nói chuyện.

Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng trước: “Chẳng hay Ngụy lão tới Bái Nguyệt Giáo ta có chuyện gì cần?”

Ngụy Thư Nhai hạ giọng nói: “Sở Hưu chết rồi.”

Đông Hoàng Thái Nhất thở dài một tiếng nói: “Ngụy lão xin bớt đau buồn.”

Đông Hoàng Thái Nhất thật sự cảm thấy đáng tiếc, bởi vì hắn rất tán thưởng Sở Hưu, thậm chí còn nổi tâm tư muốn đào Sở Hưu sang Bái Nguyệt Giáo.

Trận chiến lúc trước hắn không có mặt. Nếu hắn có mặt, mặc dù hắn sẽ không vì Sở Hưu mà liều mạng với người khác nhưng dẫu sao hai bên cũng là người trong cùng giới Ma đạo, hắn vẫn sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vẻ mặt hết sức kỳ dị, tới giờ nàng còn chưa dám tin Sở Hưu thật sự đã chết.

Trong toàn bộ giới Ma đạo, người xuất sắc nhất trong giới trẻ đương nhiên là Sở Hưu, hào quang của nàng cũng bị Sở Hưu che lấp hoàn toàn.

Nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ đối với Sở Hưu, hơn nữa lại khá xem nhẹ mấy thứ như hư danh. Dù sao các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều không dựa vào việc khổ tu để đi lên.

Thế nhưng một người như vậy lại đã chết, chuyện này khiến thánh nữ Bái Nguyệt Giáo có nghĩ thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Lão phu không cần bớt đau buồn gì. Giới Ma đạo ta luôn tin theo đạo lý nợ máu phải trả bằng máu, lấy máu trả máu lấy răng trả răng!

Lần này lão phu tới là muốn mời Dạ giáo chủ xuất thủ. Giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta không đối phó với với Thần Tăng Rama.

Đám người Đông Hoàng Thái Nhất cau mày.

Bái Nguyệt Giáo vừa đánh một trận Đại chiến chính ma xong, lúc này đang không muốn xuất thủ.

Có điều không đợi Đông Hoàng Thái Nhất cự tuyệt, Ngụy Thư Nhai đã lấy ra một quyển sách, trầm giọng nói: “Đây là bản chép tay ghi chép chép lại lời giảng giải võ đạo của Độc Cô giáo chủ giảng cho Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng năm xưa. Chỉ cần Dạ giáo chủ đáp ứng, nó sẽ là của ngài.”

Trong nhánh Ẩn Ma thứ khác không nhiều, nhưng những thứ có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa lại không hề ít.

Nhưng bản chép tay này không thuộc về nhánh Ẩn Ma mà là của riêng Ngụy Thư Nhai.

Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có vài người là trực hệ chân chính của Côn Luân Ma Giáo, có không ít đồ tốt trên tay.

Sau khi Ngũ Đại Thiên Ma bị hủy diệt, trước khi chết bọn họ cố ý giao hết mọi thứ cho Ngụy Thư Nhai, cho nên vốn liếng của Ngụy Thư Nhai dồi dào vượt xa tưởng tượng.

Lúc này không đợi Đông Hoàng Thái Nhất nói gì, Dạ Thiều Nam đã trực tiếp lên tiếng: “Ta đáp ứng.”

Đối với Dạ Thiều Nam mà nói, hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện học tập kinh nghiệm võ đạo của Độc Cô Duy Ngã. Hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc chênh lệch giữa mình và Độc Cô Duy Ngã lớn tới bao nhiêu!

Ngụy Thư Nhai cười to một tiếng ném cuốn sách trong tay cho Dạ Thiều Nam nói: “Dạ giáo chủ thật hào sảng!

Vậy Rama giao cho Dạ giáo chủ. Chỉ cần Dạ giáo chủ cam đoan không cho Rama rời khỏi Tu Bồ Đề Thiền Viện một bước, những chuyện khác giao cho nhánh Ẩn Ma chúng ta là được!”

Nói xong Ngụy Thư Nhai trực tiếp đi khỏi, Dạ Thiều Nam cũng cầm quyển ghi chép quay người bỏ đi.

Lúc này Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo đột nhiên hỏi Đông Hoàng Thái Nhất: “Lúc xảy ra trận chiến khiến tên Sở Hưu kia bị giết ngươi không có mặt à? Nếu ngươi ở đó ngươi có giúp tiểu tử kia không?”

Đông Hoàng Thái Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có, tiểu tử kia rất hợp tính ta, ở lại trong nhánh Ẩn Ma cũng thật đáng tiếc.

Ngụy lão cũng là người tài, nhiều tuổi như vậy còn dám chơi một vố lớn đến thế. Nhưng những kẻ khác chỉ là bọn chuột nhắt nhát gan mà thôi.”

“Ngươi không sợ nuôi hổ gây họa hay sao? Dù sao tiểu tử kia cũng là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù chúng ta cùng là người trong Ma đạo, nhưng đâu có chung đường.”

Đông Hoàng Thái Nhất cười to nói: “Tiểu tử kia là hổ, nhưng giáo chủ đại nhân là rồng, rồng trong chốn người!

Chỉ cần có giáo chủ đại nhân, bất luận hắn là ai, giáo chủ đại nhân đều có thể đè hắn xuống.

Được rồi. Giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, bất kể Sở Hưu chết hay không chết đều có lợi ích với Bái Nguyệt Giáo ta.

Trước đó Đại chiến chính ma vốn do Bái Nguyệt Giáo ta là nhân vật chính, giờ cũng đến lượt đám Ẩn Ma ra mặt ầm ĩ một hồi rồi.”

Đông Hoàng Thái Nhất nghĩ không sai, nhánh Ẩn Ma một khi phát động, uy thế thậm chí vượt qua tưởng tượng của người trong giang hồ.

Nửa tháng sau, cường giả lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhánh Ẩn Ma đều tới đất Nam Man, bắt đầu tấn công võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện bên ngoài cùng một số bộ lạc thân cận với Tu Bồ Đề Thiền Viện ở Nam Man.

Hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện không thể chỉ lo cơm ăn áo mặc được, bọn họ cũng cần được cung phụng.

Cho nên trên đất Nam Man có không ít bộ lạc chỉ tu phật, cung phụng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đương nhiên đây chỉ là cách nói dễ nghe, thực tế những bộ lạc Nam Man này cần võ lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện che chở, còn bọn họ trả lại cho Tu Bồ Đề Thiền Viện các loại tài nguyên.

Còn lần này nhánh Ẩn Ma ra tay tập kích, những người này cũng là một trong số các mục tiêu.

Từ đó trở đi, không ít bộ lạc Nam Man nghe tin mà sợ vỡ mật, lập tức đập bể tượng phật trong nhà. Chỉ cần có người tới cửa, bọn họ sẽ nói thẳng mình không đội trời chung với đám lừa trọc Tu Bồ Đề Thiền Viện, chỉ cần đối phương tha cho mình một mạng.

Cách làm của nhánh Ẩn Ma quả thật là đào bới căn cơ của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hủy hoại thanh danh của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Cho nên Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức ra tay phản kích.

Nhưng lúc này giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo lại nam tiến tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, một lần nữa giao chiến với Rama, ép Rama không được ra khỏi Tu Bồ Đề Thiền Viện. Tình thế lại càng lớn dần lên.