Nhân tính bản ác, xưa nay vốn không có vì sao cả. Bọn họ muốn ức hiếp thì ức hiếp thôi, lấy đâu ra nhiều nguyên nhân như vậy?
Tất cả chỉ vì xuất thân của ngươi không tốt, thực lực của ngươi không đủ mạnh mà thôi!”
Diệp Tiêu vô thức quên đi căn nguyên giọng nói, hắn không nhịn được nói: “Toàn bộ chi chính của Diệp gia chỉ có vài người, chi phụ lại có tới vài chục người. Vì sao bọn họ chỉ ức hiếp ta, không ức hiếp người khác?”
Giọng nói kia cười lạnh đáp: “Bởi vì bọn chúng chịu làm chó cho người khác. Ngươi quên những người bên cạnh Diệp Đình rồi hay sao? Xuất thân của bọn chúng cũng như ngươi, thực lực thậm chí còn chẳng bằng ngươi. Nhưng bọn chúng chịu làm chó cho Diệp Đình, giúp chủ nhân ức hiếp người khác, vậy đương nhiên không bị ức hiếp.
Ngươi thì sao? Ngươi đồng ý làm chó hay sao? Ngươi không chịu cho nên bọn chúng càng ngày càng ức hiếp ngươi nặng nề hơn. Bởi vì, ngươi còn chẳng bằng con chó!”
Giọng nói kia như đem mọi thứ ghê tởm kinh khủng nhất bộc lộ ra trước mặt Diệp Đình, khiến mọi thứ đầy máu me, vô cùng xấu xí.
Lúc này hắn cũng khó chịu nhìn bốn phía, rốt cuộc giọng nói này từ đâu phát ra?
“Đừng nhìn nữa, bản tọa đang ngay trước mặt ngươi đây.”
Lúc này Diệp Tiêu mới ý tới Huyết Hồn Châu tỏa ra ánh sáng đỏ máu u ám, hắn chần chừ nói: “Là ngươi? Ngươi là thứ gì?”
“Thứ gì? Bao năm qua còn chưa ai dám gọi bản tọa là thứ đâu đấy!
Giờ nếu ngươi muốn báo thù, không muốn bất cứ ai ức hiếp ngươi, muốn thay đổi vận mệnh của mình, vậy nhỏ máu vào Huyết Hồn Châu đi.”
Giọng nói kia tràn ngập lực lượng mê hoặc, chuyện này khiến Diệp Tiêu mê man hồi lâu không quyết.
Trong truyền thuyết giang hồ thường xuyên có cường giả thượng cổ do đủ loại nguyên nhân mà linh hồn bị nhốt trong thứ gì đó. Một thiếu niên bình thường ngẫu nhiên nhặt của, sau đó được cường giả chỉ điểm, từ nay gặp phong vân hóa rồng, đi lên đỉnh cao của cuộc đời, trở thành truyền thuyết trên giang hồ.
Chỉ có điều trong những truyền thuyết đó, các cường giả này đều là lão gia gia hòa ái gần gũi, sẽ chỉ điểm ngươi tu hành rất cẩn thận.
Nhưng giờ âm thanh này lại lại cực kỳ tàn khốc nói với hắn nhân tính bản ác. Những lời này có nghĩ thế nào cũng không giống như một lão gia gia cao thủ sẽ nói. Chuyện này cũng khiến Diệp Tiêu cảnh giác.
Lúc này giọng nói lại cười trách cứ: “Sao nào, ngươi sợ ư? Ngươi đã thành thế này rồi, sống còn chẳng bằng con chó, còn sợ cái gì?
Một cái mạng rác rưởi thôi cũng không dám đặt cược à? Rác rưởi vô dụng!”
Diệp Tiêu như bị giọng nói này kích thích, hắn cầm thanh trường kiếm lên trực tiếp vạch lên tay mình, khiến bàn tay đầm đìa máu me, nhỏ lên Huyết Hồn Châu kia.
Huyết Hồn Châu lập tức hấp thu máu tươi của Diệp Tiêu, màu đỏ máu trên Huyết Hồn Châu càng lúc càng rực rỡ.
Ngay lúc sắc mặt Diệp Tiêu dần dần tái nhợt, Huyết Hồn Châu mới ngừng hấp thu máu tươi của hắn. Nhưng cùng lúc đó, tinh thần của Diệp Tiêu cũng bị kéo vào một thế giới khác, đó là một thế giới tràn ngập màu máu!
Biển máu vô biên sôi trào, trong đó là một người trung niên cao to bị nhốt trên cọc đồng xanh.
Bên cạnh hắn là một người mặc áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế bàn long, khí tức quanh người vô cùng cường đại.
Nhưng gương mặt hắn bị làm sương máu bao phủ, không cách nào thấy rõ.
Người trung niên cao to kia chỉ bóng người trên ghế bàn long, cười hắc hắc nói: “Đừng nhìn ta, tên kia kéo ngươi vào, cơ duyên của ngươi là hắn.”
Diệp Tiêu nhìn trái một hồi, nhìn phải một chút, trong lòng run rẩy.
Giờ hắn có thể xác định hai người này tuyệt đối không phải hạng lương thiện, chênh lệch quá xa so với những lão gia gia thích chỉ điểm hậu bối tu hành.
Sở Hưu ngồi trên ghế bàn long đỏ máu ngắm nghĩa Diệp Tiêu, đồng thời Diệp Tiêu cũng thận trọng quan sát Sở Hưu cùng Lục Giang Hà.
Sở Hưu không làm lão gia gia tùy thân được, huống hồ với tính kiên nhẫn của y, y không thể chờ Diệp Tiêu trở thành cường giả, sau đó thả y ra.
Cho nên y chỉ có thể nghĩ một số cách nhanh chóng hơn, dù sao mấy tháng nay đây là người duy nhất cầm và kích hoạt Huyết Hồn Châu, hơn nữa còn cống hiến chút khí huyết, mặc dù chỗ khí huyết đó rất yếu.
Lúc này trong Huyết Hồn Châu mặc dù có hai người, có điều Lục Giang Hà là bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn tại đây, bị hạn chế rất lớn.
Còn Sở Hưu chỉ là ở tạm, y chỉ tìm một chỗ ở cho nguyên thần của bản thân nên tự do hơn nhiều, có thể tạm thời làm một lão gia gia tùy thân phiên bản hắc ám.
“Các ngươi, là ai?”
Diệp Tiêu run rẩy thốt lên bốn chữ này.
Mọi thứ diễn ra ngày hôm nay chẳng khác nào giấc mơ đối với hắn, thậm chí chính hắn còn hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
Lục Giang Hà mỉm cười trêu tức không nói gì, nhìn Sở Hưu biểu diễn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn cái gì?
Nếu ngươi chỉ cần một chút như vậy thôi, vậy ta có thể cho ngươi. Nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải nghe lời, phải lấy ra được thứ gì khiến ta hài lòng.
Thế gian này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống. Ngươi muốn nhận được bao nhiêu, vậy phải trả giá bấy nhiêu.”
Nghe xong câu này, đáy lòng Diệp Tiêu lập tức dâng lên ý cảnh giác.
Người này xem ra chẳng tốt lành gì, liệu có phải mình nhặt được hạng tà ma ngoại đạo nào bị cường giả Chính đạo phong ấn trong này không?
Sở Hưu như nhìn thấu nội tâm của Diệp Thiên Tà, y cười lạnh nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang sợ ta, đang lo ta sẽ hại ngươi.
Nhưng giờ tình cảnh ngươi ra sao chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư?
Một tên rác rưởi bị người ta ức hiếp, rõ ràng là con cháu đại tộc, thế nhưng sống còn chẳng bằng đám võ giả tán tu kiếm ăn bên ngoài.
Trong mắt đám chi chính Diệp gia, thậm chí trong mắt toàn bộ Diệp gia, ngươi chính là một con chó, một con chó còn chẳng bằng hạ nhân!
Giờ ngươi đã là một bãi bùn nát, cho dù có kém hơn nữa thì kém đi đâu được chứ?
Ta đâu có cần mạng của ngươi, ngược lại, ta có thể cho ngươi nhiều thứ hơn nữa, khiến ngươi lấy lại tôn nghiêm của chính ngươi!
Giờ ngươi có thể đặt cược một lần, rốt cuộc là tin ta, hay không tin ta!”
Diệp Tiêu xiết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ thẫm, nghĩ lại bao uất ức tủi nhục mà mình phải chịu đựng bao năm nay, nghĩ tới chuyện hôm nay rõ ràng mình đã rất thận trọng không làm gì, nhưng vẫn bị người ta sỉ nhục.
Hắn gằn từ trong kẽ răng ra một câu: “Ta đáp ứng! Ngươi muốn gì?”
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Tạm thời không vội, thứ ta muốn với thực lực của ngươi hiện giờ không thể nào giao ra được.
Cho nên ta sẽ cho ngươi vài thứ trước. Thực lực của ngươi quá yếu, cứ tiếp tục như vậy không được.
Ngưng thần tĩnh khí, ta sẽ truyền công pháp vào trong đầu của ngươi.”
Diệp Tiêu vừa gật đầu xong lập tức rên khẽ một tiếng, đầu óc đau đớn kịch liệt.
Nhưng một khắc sau điển tịch bốn bộ công pháp đã xuất hiện trong đầu hắn.
Diệp Tiêu đọc lướt lại một lượt, lập tức hít một hơi lạnh.
Hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Huyết nhưng dẫu sao cũng là võ giả Diệp gia chính thống, được đào tạo võ đạo bài bản, vẫn có chút kiến thức.