Diệp Tiêu không buồn để ý tới hắn, trực tiếp quay người bỏ đi khiến Diệp Đình tức tới mức lông mày dựng ngược.
Sau lần trước Diệp Tiêu đánh bại người dưới tay hắn ngay trước mặt mọi người, hắn đã phát hiện Diệp Tiêu này càng lúc càng không để mình trong mắt.
Đặc biệt là vừa rồi Diệp Tiêu trò chuyện vui vẻ cùng Tôn Trường Minh, khiến hắn cực kỳ ghen tị.
Trước khi tới đây hắn còn ảo tưởng mình có thể kết giao với Tôn Trường Minh, được Tôn gia ủng hộ. Như vậy không khéo hắn sẽ vượt qua đại ca của mình, trở thành gia chủ Diệp gia.
Nào ngờ người trò chuyện vui vẻ cùng Tôn Trường Minh lại là Diệp Tiêu, vì sao lại như vậy?
Mặc dù trong lòng Diệp Đình mất cân bằng, nhưng lúc này đang là ở Tôn gia, hắn cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tiêu đi khỏi.
Diệp Tiêu đi theo Lạc Phi Hồng tới hậu viện của Tôn gia, lúc này Lạc Phi Hồng chợt quay đầu lại, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi đi theo ta làm gì?”
Nhìn Lạc Phi Hồng vừa vô cùng khí khái vừa xinh đẹp lay động lòng người, sắc mặt Diệp Tiêu bỗng đỏ bừng, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Mặc dù hắn là đệ tử chi phụ của Diệp gia, nhưng địa vị thực tế còn chẳng bằng người làm. Cho nên từ nhỏ tới lớn ngay một nha hoàn cũng không buồn để ý tới hắn, đã bao giờ nói chuyện với mỹ nữ tuyệt sắc như Lạc Phi Hồng?
Cho nên lúc này thậm chí hắn còn căng thẳng hơn lúc bị hút vào Huyết Hồn Châu, nhìn thấy Sở Hưu.
Thấy biểu cảm của Diệp Tiêu, Lục Giang Hà cười ha hả trêu chọc, Sở Hưu lại bất đắc dĩ vỗ đầu một cái.
Tiểu tử này thật quá vô dụng, chắc tới giờ còn chưa từng động tới nữ nhân, vẫn còn là xử nam rồi. Thật không ngờ hắn lại căng thẳng tới mức này.
“Đưa viên Cửu Long Tệ trong tay ngươi cho Lạc Phi Hồng.”
Diệp Tiêu đỏ mặt móc Cửu Long Tệ ra, Lạc Phi Hồng vừa thấy Cửu Long Tệ lập tức sửng sốt kéo Diệp Tiêu vào trong góc, chăm chú nhìn hắn nói: “Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?”
Lúc trước là Sở Hưu nói đùa đề nghị thành lập Cửu Phân Đường, nhưng thực tế ngay chính Sở Hưu cũng chẳng buồn để tâm tới, chỉ có Lạc Phi Hồng coi chuyện này là thật.
Bởi Cửu Phân Đường đều là người quen, cho nên những người khác như đám người Tạ Tiểu Lâu truyền tin cho nàng không cần dùng tới Cửu Long Tệ. Nhưng giờ Diệp Tiêu lại đột nhiên lấy vật này ra khiến Lạc Phi Hồng không khỏi nảy sinh một suy đoán rất khó tin. Chuyện này khiến nàng rất kích động.
Lúc này Diệp Tiêu cũng thấy rất kích động, dù sao từ nhỏ đến lớn trừ người mẹ mất sớm ra, hắn chưa từng ở gần nữ nhân tới vậy. Hơn nữa Lạc Phi Hồng còn là mỹ nữ, khiến hắn căng thẳng tới không nói thành lời.
Sở Hưu chỉ đành nói: “Đưa Huyết Hồn Châu cho nàng.”
Diệp Tiêu đỏ mặt lấy Huyết Hồn Châu ra giao cho Lạc Phi Hồng. Lạc Phi Hồng cầm Huyết Hồn Châu nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu một hồi, tinh thần lực của nàng liền bị kéo vào không gian của Huyết Hồn Châu.
Lần này Sở Hưu không che mặt, Lạc Phi Hồng vừa thấy Sở Hưu lập tức hét lớn: “Ta biết ngay mà! Tai họa lưu ngàn năm, tên Sở Hưu nhà ngươi làm sao chết sớm như vậy được!”
Lúc trước khi biết Sở Hưu đồng quy vu tận với lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, cảm giác đầu tiên của Lạc Phi Hồng chính là không tin, trong chuyện này nhất định có bí mật gì khác.
Tên Sở Hưu này vô cùng gian xảo, trải qua bao kiếp nạn sinh tử như vậy còn không chết, sao có thể mất mạng dưới tay một lão hòa thượng như vậy được?
Sở Hưu nhún vai nói: “Ngươi cũng thấy bộ dáng hiện tại của ta rồi đó, chỉ còn nguyên thần cùng một chút bản nguyên mà thôi, có khác mấy so với chết đâu?
Chuyện lần này quả thật vô cùng nguy hiểm, thực lực lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia quá mạnh, lại cầm một thần binh cực phẩm, không gian lại phong bế. Bất cứ mưu kế gì cũng vô dụng, chỉ có thể chống chọi!”
Chuyện y đồng quy vu tận với Tịnh Thiền Trí Tàng thật ra đã được người trong giang hồ đánh giá. Mặc dù phần lớn bọn họ đều nghĩ Sở Hưu am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng lần này bọn họ không thể không thừa nhận thực lực của Sở Hưu. Đừng nói trong thế hệ trẻ, cho dù trong cảnh giới Chân Đan y cũng là một trong những người mạnh nhất.
Với cách chiến đấu liều mạng của lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng kia, nếu đổi thành cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác trên Phong Vân Bảng, chỉ cần không phải mười hạng đầu đều có thể bị hắn liều mạng giết chết.
Bình ổn lại tâm tình, Lạc Phi Hồng hỏi: “Vậy giờ ngươi tính sao? Có cần ta giúp ngươi báo cho người khác không?
Còn đại thúc bị trói trên cột kia là ai? Bị nhốt ở đây nửa năm, giờ ngươi lại thích trò này à?”
Mặc dù Lục Giang Hà không biết ‘trò’ mà Lạc Phi Hồng nói có ý gì, có điều trực giác cũng báo cho hắn lời này không có ý tốt.
Lục Giang Hà sắc mặt cau có nói: “Này này này, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất nên khách khí với bản tôn một chút. Ngày trước bản tôn tung hoành giang hồ...”
Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã phất tay ngắt lời: “Đừng nói linh tinh nữa, tình huống hiện tại của ta chỉ mình ngươi biết, tạm thời không nói cho người khác.”
Lạc Phi Hồng lấy làm lạ: “Vì sao? Để Ngụy Thư Nhai tiền bối của nhánh Ẩn Ma tới giúp ngươi tái tạo thân thể, vậy chẳng tốt hơn à?”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng: “Nhiều người biết thì khó giữ bí mật. Càng ít người biết tin ta còn sống càng tốt. Nhánh Ẩn Ma không phải nhánh Ẩn Ma của riêng Ngụy tiền bối. Lần này ta muốn chơi lớn một phen, cho nên tạm thời không cần làm phiền Ngụy tiền bối.
Lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ thì cũng thôi, người khác còn dám bỏ đá xuống giếng đối phó ta. Giờ ta sẽ từ từ đáp đá trở lại, cho bọn chúng vỡ đầu chảy máu!”
Lạc Phi Hồng đã rất quen với dáng vẻ này của Sở Hưu, một khi Sở Hưu bắt đầu tính toán kẻ khác, bộ dáng y sẽ âm hiểm như vậy.
Có điều Lạc Phi Hồng lại rất hưng phấn, nàng vội vàng hỏi: “Vậy ta làm gì được đây?”
Sở Hưu đáp: “Nếu cần ngươi giúp ta sẽ phái người tới báo cho ngươi. Ta còn chưa bắt đầu bố trí, còn cần thời gian từ từ chơi đùa. Hơn nữa chuyện này cũng liên quan tới việc tái tạo thân thể của ta.
Làm trễ nải mất nửa năm, giờ nếu không kiếm lại chẳng phải lỗ to hay sao?”
Lạc Phi Hồng gật nhẹ đầu, dù sao chuyện động não tính toán người khác như vậy là Sở Hưu am hiểu nhất, nàng chỉ phụ trách động thủ là được.
“Đúng rồi, nửa năm nay thế lực dưới trướng ta cùng nhánh Ẩn Ma có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Tiêu không biết những tin tức này, Sở Hưu cũng không bảo hắn nghe ngóng. Giờ y gặp Lạc Phi Hồng, chắc nàng cũng biết đôi chút.
Lạc Phi Hồng nói: “Sau khi ngươi ‘chết’, Ngụy Thư Nhai lão tiền bối nổi nóng mời Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo ra tay ngăn cản Thần Tăng - Rama, bản thân tiền bối lại suất lĩnh nhánh Ẩn Ma tới gây sự với Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện thật sự quá mạnh, cho dù không có Thần Tăng - Rama, nhánh Ẩn Ma cũng không rung chuyển được, chỉ gây chút phiền toái cho đối phương đã gặp áp lực cực lớn.
Những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma nảy sinh ý thối lui, lại thêm Dạ Thiều Nam cũng bỏ đi, mọi chuyện không giải quyết được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Ngụy Thư Nhai làm được đến vậy cho y đã là hết lòng quan tâm rồi.
Y không phải đệ tử Ngụy Thư Nhai nhưng thực tế Ngụy Thư Nhai đối đãi với y còn tốt hơn đệ tử chân truyền của mình.
Hơn nữa trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, chỉ có Ngụy Thư Nhai là người suy nghĩ cho lợi ích của toàn bộ Ma đạo.
Ông lão này đã làm rất nhiều cho Sở Hưu rồi. Lần này Sở Hưu muốn tái tạo thân thể, y cũng đã có một kế hoạch đại khái, một kế hoạch tuyên bố y chính thức trở về!