Không có cảm giác khó chịu hay ghê tởm, thậm chí giờ trong lòng hắn còn thấy thoải mái. Nhìn kẻ ức hiếp mình đang nằm trên mặt đất, cánh tay cầm kiếm của hắn run khẽ, không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ôi chao, biểu hiện của tiểu tử này không tệ. Sao lần đầu giết người mà vẫn trấn tĩnh được như vậy?”
Trước đó Lục Giang Hà còn có ý kiến về chuyện Sở Hưu lựa chọn Diệp Tiêu, cho là Diệp Tiêu quá mềm yếu, cả thực lực thiên phú đều tệ. Nhưng giờ nhìn lại, với tâm tính của tiểu tử này hắn có tiềm lực đi lên con đường Ma đạo.
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta luôn tin nhân tính bản ác. Có một số người bị đè ép quá lâu, chôn sâu ác niệm trong đáy lòng nhưng lại khiến nó càng ngày càng mạnh mẽ.
Diệp Tiêu này rất giỏi nhẫn nhịn, vì ông bố tàn phế sắp chết kia mà làm tới mức này xem như đứa con chí hiếu. Nhưng càng như vậy ác niệm trong lòng hắn càng mạnh.
Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ. Giờ việc ta làm chỉ là thả nó ra mà thôi.”
Lúc này bên ngoài, mọi người sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại, la ó ầm ĩ.
Có thế nào bọn họ cũng không dám tin Diệp Tiêu vẫn luôn nhẫn nhịn mặc cho bọn họ ức hiếp lại phản kích, hơn nữa vừa ra tay lập tức giết chết Diệp Đình, giết nhị công tử Diệp gia bọn họ. Hắn điên rồi à?
Tiếng hét của đám người lại khiến Diệp Tiêu bừng tỉnh.
Nhìn trường kiếm nhuốm máy, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh đánh về phía những kẻ khác.
Chuyện giết người này trước lạ sau quen, đã giết một người sau đó sẽ rất trôi chảy.
Có công pháp do Sở Hưu giao cho, mặc dù giờ Diệp Tiêu vẫn là Cảnh giới Ngưng Huyết nhưng rõ ràng đã không cùng cấp bậc với những kẻ khác, chẳng khác nào đồ sát nghiêng về một bên.
Trưởng bối của Diệp gia phẫn nộ quát: “Nghiệt chướng! Sao ngươi dám!”
Hắn là trưởng bối hộ tống cho đám tiểu tử này nhưng giờ lại khiến nhị công tử bỏ mạng, trưởng bối Diệp gia có thể tưởng tượng được sau khi về Diệp gia mình sẽ bị trừng phạt ra sao.
Thậm chí lúc này hắn đang hối hận, vì sao vừa rồi khi Diệp Đình làm khó dễ, sỉ nhục Diệp Tiêu, mình không ra tay ngăn cản?
Nếu mình ngăn cản không chừng Diệp Tiêu đã không nổi điên, không giết người.
Thanh Phong Lạc Diệp Kiếm của Diệp gia có thế đao nhẹ nhàng sắc bén. Lúc này trưởng bối Diệp gia vận dụng nó lại khiến kiếm quang tung hoành vô cùng lộng lẫy.
Đối phương là đã đạt tới Tiên Thiên, cho dù Diệp Tiêu có công pháp hỗ trợ nhưng lực lượng bản thân không bằng đối phương, cho nên chỉ vài chiêu thôi đã rơi xuống thế hạ phong.
Ngay lúc trưởng bối Diệp gia định thừa thắng xông lên bắt giữ triệt để đối phương, Diệp Tiêu lại đột nhiên cất kiếm áp sát. Tay trái hắn hắn lóe lên một luồng sáng sắc bén, như thanh long rời biển, khiến người ta không kịp phản ứng lại.
Sau ánh sáng lạnh, trưởng bối Diệp gia đứng tại chỗ che cổ rỉ máu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn thanh đoản đao trong tay Diệp Tiêu.
Diệp gia bọn họ vốn luôn dùng kiếm, rốt cuộc ai dạy cho Diệp Tiêu đao pháp kinh khủng này?
Trưởng bổi Diệp gia đã không còn suy nghĩ được nữa, một khắc sau thi thể của hắn đã ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Tiêu quay đầu lại, ánh mắt các đệ tử Diệp gia khác đều lộ vẻ hoảng sợ, lao nhao bỏ trốn.
Ngay cả trưởng bối Diệp gia cảnh giới Tiên Thiên cũng đã chết, bọn họ lấy gì ra ngăn cản đây?
Nhưng lúc này, phía sau bọn họ, Diệp Tiêu đã giết tới đỏ cả mắt. Trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ, giết!
Theo Sở Hưu, lần đầu tiên giết người của Diệp Tiêu cũng tạm được.
Chủ yếu là thời điểm ra tay ngây người hơi nhiều, có cảm giác như đang mê man. Nếu không phải động thủ của hắn quá yếu thậm chí rất dễ bị thương.
Sau khi giết sạch tất cả mọi người, Diệp Tiêu cũng kiệt sức ngồi trên mặt đất nhìn hai tay dính đầy máu tươi cùng thi thể ngoài chùa miếu. Hắn đờ người ra, như không thể tin nổi chuyện này lại do mình làm.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng ngây ra nữa. Còn một bước cuối cùng, giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích.
Có điều trước khi hủy thi diệt tích ngươi dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết trên thi thể người khác đi.
Lực lượng khí huyết này đủ cho ngươi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, còn lại chứa đựng trong cơ thể chờ sau này dùng để tu luyện.
Với người khác ngươi cứ nói mình bị truy sát, tới lúc nguy cấp mới đột phá.”
Khóe miệng Diệp Tiêu giật giật, có điều hắn vẫn làm theo lời Sở Hưu nói, dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết, thiêu hủy cả thi thể hàng hóa lẫn miếu hoang.
Lúc này Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại nghi hoặc: “Ngươi để khí huyết ấy cho tiểu tử này, không dùng à?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Đám rác rưởi này còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù lấy khí huyết của chúng cũng có làm được gì?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Giờ phút này rồi còn chọn lựa nỗi gì. Ma Huyết Đại Pháp tái tạo cơ thể là quá trình góp gió thành bão. Đầu tiên chậm rãi ngưng tụ thành thân thể, sau đó lại nghĩ cách bổ sung khí huyết cho thân thể đó, cuối cùng chậm rãi hồi phục tới đỉnh cao.”
“Nhưng làm vậy sẽ tốn bao lâu? Ta đã chậm trễ mất nửa năm rồi, giờ không còn thời gian chơi cái trò ấy.
Ta đã nói rồi, giờ đã cần làm thì làm lớn một phen.
Đó là cách ngươi dùng Huyết Thần Ma Công tái tạo cơ thể chứ không phải cách ta muốn dùng.
Thứ ta cần không phải tu tu bổ bổ sau đó khôi phục tới đỉnh cao mà là phá đi rồi lập lại, trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Lục Giang Hà lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn biết muốn tái tạo cơ thể tới đỉnh phong cần bao nhiêu lực lượng khí huyết, Sở Hưu cũng biết.
Gom góp nhặt từ từ, y lấy đâu ra nhiều khí huyết như vậy. Y còn không có cả cơ thể, còn đi phá gia diệt môn được hay sao?
Có điều Sở Hưu không nói kế hoạch của y ra sao, Lục Giang Hà cũng không lắm miệng hỏi tiếp.
Lúc này Diệp Tiêu đang định đi khỏi, nhưng Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Tự đâm mình hai đao.”
Diệp Tiêu sửng sốt: “Cái gì?”
Sở Hưu hừ nhẹ: “Ngươi không nghĩ cứ thế chạy về là xong đấy chứ?
Diệp Đình là nhị công tử của Diệp gia, hắn chết ngươi lại không chết, ngươi nghĩ xem gia chủ Diệp Khôn sẽ nghĩ sao?
Hơn nữa gặp phải cướp bóc mà người khác đều chết ngươi lại không chết còn có thể, nhưng trên người ngươi thậm chí không có chút thương thế nào, như vậy quá giả. Đừng coi người của Diệp gia là kẻ ngốc.”
Diệp Tiêu cắn răng nhưng vẫn hạ thủ được, trực tiếp đâm vào bụng hai đao, thiếu chút nữa xuyên qua người, lượng lớn máu tươi chảy ra.
Một đao trong đó thậm chí gần sát nơi yếu hại. Nếu không phải Ma Huyết Đại Pháp có thể khống chế khí huyết lưu thông, không khiến Diệp Tiêu mất máu quá nhiều mà chết, không khéo hắn còn chẳng sống được mà về đến Diệp gia.
Mấy ngày sau, Diệp Tiêu mang hơi thở cực kỳ mỏng manh, trông như sống dở chết dỡ miễn cưỡng leo lên cánh cửa của Diệp gia, không kịp nói một câu đã hôn mê bất tỉnh.
Lần này hắn không giả bộ mà là bất tỉnh thật.
Khi đi là một đám người, lúc về chỉ còn một kẻ nửa sống nửa chết, toàn bộ Diệp gia lập tức rối loạn, tay chân luống cuống cứu chữa cho Diệp Tiêu.
Sau khi Diệp Tiêu được cứu tỉnh, mọi người trong Diệp gia như Diệp Khôn vây quanh người hắn, vội vàng hỏi: “Diệp Đình đâu? Những người khác trong Diệp gia đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”