Từng nếm thử mùi vị của lực lượng và quyền thế, không ai có thể buông bỏ.
Hơn nữa Diệp Tiêu còn cảm thấy cực kỳ uất ức và không cam lòng.
Thời gian vừa qua hắn cẩn thận dẫn đội buôn của Diệp gia qua lại giữa các vùng của Đông Tề, tốc độ nhanh hơn hẳn so với đám người cũ của Diệp gia chỉ thích kéo dài công việc.
Thế nhưng giờ hắn lập được nhiều công lao như vậy mà lại bị đầy tới nơi này. Vì sao lại thế?
Giọng nói của Sở Hưu vang lên âm u bên tai hắn: “Giờ ngươi tin lời ta nói rồi chứ? Nếu giờ ngươi trở lại Diệp gia không khéo còn chuyện đáng ngạc nhiên đang chờ ngươi đấy.”
Diệp Tiêu cắn răng một cái, lần này rốt cuộc nghe lời Sở Hưu, không từ mà biệt, lén lút trở về Diệp gia.
Sau khi trở lại Diệp gia, đầu tiên hắn tới xem phụ thân mình.
Bao năm như vậy Diệp Tiêu vẫn lấy tiền tháng của mình để duy trì sinh mạng cho phụ thân. Có thể nói toàn bộ Tế Châu Phủ đều biết chuyện của Diệp Tiêu. Mặc dù có kẻ nói hắn ngốc nhưng không thể không thừa nhận hắn là người còn chí hiếu.
Có điều sau khi trở về Diệp gia, trở lại tiểu viện của mình, hắn lại phát hiện trong sân nhà mình không một bóng người, không còn nha hoàn hầu hạ, phụ thân hắn đương nhiên cũng không.
Diệp Tiêu trong lòng trầm xuống, hắn vội vàng ra ngoài kéo một hạ nhân của Diệp gia lớn tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đi đâu rồi?”
Hạ nhân của Diệp gia sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Diệp Tiêu công tử, sao ngài lại ở đây?”
“Ta hỏi ngươi, phụ thân ta đi đâu rồi?”
Hạ nhân kia thấy hai mắt Diệp Tiêu đỏ ngầu, giật nảy mình vội vàng đáp: “Nửa tháng trước phụ thân ngài đã qua đời rồi.”
Diệp Tiêu sửng sốt lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng ta đã căn dặn nha hoàn chăm sóc cho phụ thân ta, mỗi tháng ta đều dưa tiền cho họ cơ mà, sao phụ thân lại mất được? Vì sao không ai nói với ta?”
Hạ nhân kia rụt cổ lại nói: “Sau khi ngài đi, đại công tử bèn giảm tiền cung ứng mỗi tháng của ngài xuống như trước đây. Chút tiền đó vốn không đủ nuôi dưỡng nhiều nha hoàn như vậy, nói chi là thuốc chữa thương. Còn vì sao lại không nói với ngài, chuyện này ta cũng không rõ.”
Diệp Tiêu thất hồn lạc phách đứng đó, hắn không ngờ mình nhẫn nhịn lại đổi lấy kết cục như vậy!
Lúc này tin tức hắn trở về cũng bị Diệp Lăng biết được.
Diệp Lăng nổi giận đùng đùng đi tới nói: “Không có mệnh lệnh của gia tộc, ai cho phép ngươi tự ý rời vị trí?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ bừng nói: “Vì sao lại giảm tiền cung ứng hàng tháng của ta? Vì sao phụ thân ta xảy ra chuyện lại không nói cho ta?”
Diệp Lăng cau mày nói: “Trước ngươi còn là quản sự của đội buôn, giờ tới mỏ quặng chỉ mang danh quản sự mà thôi, ta để tiền cung ứng hàng tháng của ngươi về như trước có gì sai? Huống hồ giờ Diệp gia ta cùng Tưởng gia đang có nhiều mâu thuẫn, làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện linh tinh của ngươi?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp quay người rời đi, chỉ để lại Diệp Lăng sau lưng hừ lạnh một tiếng nói: “Đi? Tự tiện bỏ vị trí, lát nữa về trong tộc chịu phạt!”
Ngoài phố dài, hai mắt Diệp Tiêu đỏ bừng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao?”
Giọng nói của Diệp Tiêu vang lên âm u bên tai Diệp Tiêu: “Vì sao ư? Vì ngươi không phải con trai của gia chủ, bởi vì sự tồn tại của ngươi đã cản đường một số người.
Ngươi còn tưởng mỗi vị gia chủ đều chí công vô tư, chỉ nghĩ cho toàn bộ gia tộc thôi chắc? Nếu Diệp Khôn có suy nghĩ như vậy, Diệp gia hiện giờ đã chẳng có bộ dáng như hiện tại.
Tiểu tử, ngươi còn chưa thấy rõ ư? Phụ thân ngươi bị trọng thương tàn phế vì gia tộc, còn cái ngươi gọi là gia tộc chỉ có lúc đầu ném ra ít tiền, sau này có buồn hỏi đến không? Vốn bản tính bọn họ đã là lạnh nhạt bạc bẽo từ xưa rồi.
Giờ ngươi đã biết ngươi nên làm gì chưa?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Giết!”
Trong đại đường của Diệp gia, đạo kiếm nghe Diệp Lăng báo cáo chuyện Diệp Tiêu trở về xong, không khỏi cau mày nói: “Con trai, lần này con làm vậy càn rỡ quá rồi.
Ta vừa tước bỏ vị trí quản sự đội buôn của Diệp Tiêu, con đã lập tức giảm tiền lương tháng của hắn xuống khiến cho phụ thân hắn bị bệnh chết, làm vậy sẽ khiến những người khác trong tộc chỉ trích đấy.
Nên biết tương lai con cũng sẽ là gia chủ, trong mấy chuyện nhỏ như vậy nên phóng khoáng một chút, không thể để người ta bắt bí được.”
Diệp Lăng vội vàng nói: “Vâng thưa phụ thân, con làm vậy đúng là quá nôn nóng. Có điều giờ hắn đã không quản quản sự, nếu vẫn nhận lương của quản sự thì lãng phí quá.”
Ngay lúc Diệp Lăng còn định nói gì đó, Diệp Tiêu đột nhiên đi vào trong đại đường.
Diệp Lăng hơi kinh ngạc, thủ vệ bên ngoài đâu? Lại lén đi uống rượu à? Sau này mình lên lảm gia chủ phải quản lý cho kỹ đám người này mới được, không thể để chúng làm việc bừa bãi như hiện giờ được.
Diệp Lăng đi tới hừ lạnh nói: “Giờ mới biết về thỉnh tội? Chưa được gia tộc đồng ý đã tự tiện rời khỏi vị trí, lại ngay lúc quan hệ giữa Diệp gia ta cùng Tưởng gia đang căng thẳng như vậy, ngươi có biết...”
Diệp Lăng còn chưa dứt lời, một vệt sáng lạnh đã lướt qua cổ hắn.
Khoảng cách quá gần, đao lại quá nhanh, thậm chí khi đầu Diệp Lăng bay lên không hắn mới nhận ra. Vì sao thi thể bên dưới kia lại giống mình như vậy?
“Diệp Tiêu!”
Diệp Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, có thế nào hắn cũng không dám tin, Diệp Tiêu lại dám giết chết con trai cả của hắn ngay trước mặt hắn như vậy.
Nhưng lúc này Diệp Khôn cũng không lo được chuyện khác, lập tức hành động. Trên tay hắn không có binh khí, trực tiếp hội tụ chân khí toàn thân xuất trảo đánh về phía Diệp Tiêu.
Đoản đao bảo binh đã bị Diệp Tiêu nắm trong tay, nhưng hai bên chênh lệch một cảnh giới, hắn có thể đánh lén giết chết Diệp Lăng, nhưng lại không nắm chắc xử lý được Diệp Khôn, cho dù có bảo binh trên tay cũng vậy.
Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm giết người, hung tính cũng bị kích thích triệt để.
Hắn không tránh không lùi, cứng rắn nhìn chưởng thế của Diệp Khôn đánh lên lồng ngực. Tay phải Diệp Tiêu vung lên, khí huyết từ cơ thể Diệp Lăng ngưng tụ bám lên tay hắn như lưỡi đao, không ngờ lại xuyên qua chân khí hộ thể của Diệp Khôn, cắm vào trong ngực hắn.
Với thực lực hiện tại của Diệp Tiêu, muốn phóng nội lực ra ngoài cũng không được, nói chi dùng Hóa Huyết Thần Đao.
Cho nên hắn chỉ có thể vận dụng toàn bộ lực lượng, đem lực lượng khí huyết ngưng tụ trong tay, dùng thủ đao giết chết Diệp Khôn.
Nhưng cái giá phải trả là hắn phải chịu một chưởng của Diệp Khôn, bị đánh tới mức kinh mạch vỡ vụn.
Diệp Tiêu phun ra một ngụm máu, gương mặt nhìn Diệp Khôn mỉm cười hung ác: “Quên không nói với ngươi, con trai thứ hai của ngươi Diệp Đình cũng do ta giết!”
Sau đó Diệp Tiêu từ từ rút tay khỏi người Diệp Khôn, thân thể ngã ngồi trên mặt đất, sức lực toàn thân như bị rút sạch.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Giờ nếu ta là ngươi, ta sẽ mau mau chóng chóng hấp thu hết khí huyết trên người hai cha con Diệp Khôn, sau đó bỏ trốn.
Người của Diệp gia không phải kẻ ngu. Mặc dù ngươi không gây động tĩnh quá lớn, có điều chỉ cần có ai tình cờ phát hiện thôi, hôm nay ngươi không thể ra khỏi Diệp gia.”