Côn Luân Ma Chủ

Chương 1105. Nổi giận vì hồng nhan 2




Khoảnh khắc vừa rồi, Tôn Trường Minh vô cùng tức giận, không cách nào áp chế lửa giận trong lòng.

Thế nhưng ai ngờ hắn nổi giận quá mức lại giết chết Lục Quảng Lăng. Biết trả lời Lục gia ra sao? Tôn gia bọn họ còn chưa chuẩn bị để thật sự khai chiến với Lục gia.

Lúc này Diệp Tiêu mang theo những võ giả khác quát khẽ nói: “Ngăn những người khác của Lục gia lại, không thể tha cho bất cứ ai!’

Nghe Diệp Tiêu nói vậy, Tôn Trường Minh mới phản ứng lại, vội vàng bảo người khác đi giết người của Lục gia.

Nhưng hắn lại ôm vẻ mặt như đưa đám nói: “Giờ ta nên làm gì đây? Lục Quảng Lăng sao kém cỏi như vậy, mới thế thôi đã chết rồi?

Lão tổ còn chưa chuẩn bị khai chiến với Lục gia xong, lần này chúng ta gây chuyện lớn rồi!”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Công tử không cần lo lắng, Tôn gia chúng ta chưa chuẩn bị thì Lục gia cũng chưa kịp chuẩn bị!

Sau khi trở lại Tôn gia, công tử lập tức tới nói lão tổ đánh một trận tử chiến với Lục gia. Chỉ có vậy gia tộc mới giảm bớt tội, thậm chí không truy cứu trách nhiệm của công tử!”

Tôn Trường Minh suy nghĩ, lập tức gật nhẹ đầu đầy hung dữ.

Vì chuyện hôm nay, chỉ có thể làm như vậy.

Có điều trong lúc đám người Tôn Trường Minh trở lại Tôn gia, chuyện bọn họ làm trong quán rượu đã truyền khắp võ lâm Đông Tề.

Người thừa kế Giang Đông Tôn thị Tôn Trường Minh nổi giận vì hồng nhan, giết chết Lục Quảng Lăng của Cao Bình Lục gia. Đây là tin tức rất lớn, còn là tin tức thú vị mà người trong giang hồ thích nghe nhất.

Chưa được vài ngày chuyện này đã có vô số phiên bản máu chó, còn tôn kỹ nữ hồng bài của Thiên Hương Lâu lên như tiên nữ hạ phàm.

Sau khi đám người Tôn Trường Minh trở lại Tôn gia, lập tức bị lão tổ Tôn gia Tôn Tổ Xương cùng giới cao tầng Tôn gia như Tôn Khải Phương gọi tới hỏi chuyện.

Tôn Tổ Xương lạnh lùng nhìn Tôn Trường Minh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Gia tộc còn chưa chuẩn bị để khai chiến với Lục gia, ngươi đã ra tay giết người rồi. Lần này muốn không đánh cũng không được!”

Tôn Trường Minh nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất cúi đầu nói: “Lão tổ, chuyện này là do hài nhi quá nông nổi. Tên Lục Quảng Lăng kia khinh người quá đáng, hài nhi nhất thời không nhịn được, không kịp ngừng tay, giết chết hắn.

Vốn ta cho rằng thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng cao hơn ta một bậc, không ngờ lại kém cỏi như vậy.

Đương nhiên chuyện này có ra sao cũng là lỗi lầm của hài nhi, hài nhi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Nhưng giờ Tôn gia ta không thể trì hoãn nữa, phải lập tức ra tay với Lục gia.

Tôn gia ta chưa chuẩn bị tốt, Lục gia cũng chưa chuẩn bị tốt.

Giờ phải tiên hạ thủ vi cường, vừa vặn thừa thế xông lên diệt trừ Lục gia!”

Những lời này của Tôn Trường Minh là do Sở Hưu thông qua Diệp Tiêu dạy hắn, bằng không với tính cách của Tôn Trường Minh chắc chắn sẽ nghĩ cách ngụy biện. Như vậy chỉ khiến Tôn Tổ Xương phản cảm.

Quả nhiên Tôn Tổ Xương nghe Tôn Trường Minh nói vậy, cơn giận lại tiêu tan phân nửa.

Hơn nữa đệ tử Tôn gia bọn họ giết người dẫu sao cũng tốt hơn bị người ta giết. Điều này cũng chứng minh đệ tử Tôn gia bọn họ mạnh hơn Lục gia.

Cho nên Tôn Tổ Xương chỉ đành thở dài nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, trừng phạt ngươi thì có ích lợi gì?

Sau khi chúng ta khai chiến với Lục gia, ngươi thân là đệ tử Tôn gia ta, nếu có thể dũng mãnh giết địch vậy coi như lấy công chuộc tội!”

Nghe Tôn Tổ Xương nói vậy, Tôn Trường Minh lập tức vui mừng, đồng thời cũng thở dài một hơi, biết mình đã tạm thoát nạn.

“Đệ tử chắc chắn không phụ kỳ vọng của lão tổ!”

Tôn gia Lục gia chắc chắn sẽ có một trận chiến, chuyện này rất nhiều người biết.

Nhưng chẳng ai ngờ trận chiến giữa Tôn gia và Lục gia lại khai mạc vì một nữ nhân.

Hơn nữa bên chủ động tấn công trong trận chiến này còn là Giang Đông Tôn thị luôn nổi danh cẩn thận ẩn nhẫn.

Tôn Tổ Xương tiếp thu ý kiến của Tôn Trường Minh, ra tay phủ đầu.

Mặc dù Tôn gia ẩn nhẫn nhưng không phải kẻ ngốc.

Nếu bọn họ không cách nào may mắn thoát khỏi trận chiến này, vậy vì sao lại phải  giao chiến trên địa bàn của Tôn gia, cuối cùng chẳng phải vẫn là sản nghiệp của Tôn gia bọn họ bị hỏng? Chẳng bằng ra tay phủ đầu.

Diệp Tiêu thân là tâm phúc của Tôn Trường Minh, đương nhiên đi cùng người của Tôn gia tấn công.

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nói nhỏ: “Ta đã nói mà, hậu nhân của lão rùa đen kia cũng chẳng ra sao, cũng rác rưởi vô dụng như tổ tiên bọn họ.

Cho dù ngươi đưa cho bọn họ nhiều ý tưởng như vậy, bản tôn cũng thấy phần thắng của Tôn gia không lớn.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Lớn hay không lớn cũng chẳng sao. Ngươi nghĩ ta muốn xua hổ nuốt sói ư? Sai, ban đầu trong Huyễn Hư Lục Cảnh kẻ bỏ đá xuống giếng có cả lão tổ Lục gia.

Cho nên lần này hai người bọn họ đều phải chết!”

Lục Giang Hà tâm thần chấn động, không nói gì thêm.

Hắn đã chứng kiến tất cả bố trí của Sở Hưu trong thời gian vừa qua, thậm chí ngay hắn cũng thấy thương thay cho Tôn gia kia.

Đầu tiên là thông qua tiểu tử Diệp Tiêu tiếp cận Tôn Trường Minh, sau đó lại thông qua Tôn Trường Minh tiếp xúc với giới cao tầng Tôn gia.

Từng khâu nối tiếp từng khâu, Sở Hưu thậm chí không hề lộ mặt, nhưng Tôn gia vẫn luôn làm theo kịch bản mà Sở Hưu đã bố trí. Tới cuối cùng có thể nói Tôn gia chết như thế nào cũng không biết.

Tôn gia bố trí tấn công rõ ràng như vậy, Lục gia đương nhiên phát hiện, nhưng lại chẳng có cách nào.

Không thể trách Lục gia phản ứng chậm mà là bọn họ vốn không ngờ Tôn gia luôn luôn ẩn nhẫn cẩn thận lại dám giết người thừa kế bọn họ, còn ngang nhiên khiêu khích ra tay trước.

Ngay người khác cũng không ngờ Tôn gia lại làm vậy, như có một bàn tay vô hình đang điều khiển hết thảy. Nhưng vấn đề là Tôn Tổ Xương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, ai ảnh hưởng  được hắn đây?”

Người khác không biết, Lục gia đương nhiên cũng không biết, cho nên Lục gia còn đang nghiên cứu, nghĩ xem vì sao Tôn gia lại chủ động ra tay trước như vậy, trong này có phải có âm mưu gì hay không, vân vân.

Nhưng không đợi bọn họ thảo luận xong, Tôn gia đã đánh tới cửa.

Trước cửa đại trạch Cao Bình Lục gia, ánh sáng trận đạo lấp loáng.

Mặc dù Lục gia bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng không phải bọn họ không hề phòng bị.

Lão tổ Lục gia cầm một thanh trường thương màu xanh đậm tỏa ra hàn khí âm trầm, nhìn Tôn Tổ Xương lạnh lùng nói: “Lần này lão phu tính sai. Ta không ngờ vì một bộ công pháp mà Tôn gia các ngươi lại dám hạ thủ giết người như vậy. Nếu biết sớm từ đầu Lục gia ta đã xuất thủ toàn lực, không cho Tôn gia các ngươi chút cơ hội nào!”

Lão tổ Tôn gia hừ lạnh nói: “Cho dù Lục gia các ngươi dốc toàn lực xuất thủ từ đầu đi nữa cũng chẳng có cơ hội gì đâu!”

Mặc dù ngoài miệng Tôn Tổ Xương nói cứng như vậy nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ chua xót, vì vốn hắn không muốn đánh trận này.

Nếu như không có Sở Hưu âm thầm khiến Tôn gia chiếm thượng phong, không để Tôn Trường Minh giết chết Lục Quảng Lăng khiến hai bên kết thù triệt để. Như vậy khả năng lớn nhất là hai bên đều lui lại một bước, Tôn gia lấy ra đủ điều kiện đổi lấy nửa công pháp của Lục gia, hoặc Lục gia lấy đủ điều kiện đổi được nửa bộ công pháp của Tôn gia.