Côn Luân Ma Chủ

Chương 1113. Đoan Mộc Thiên Sơn 1




“Nghĩa phụ của ngươi đưa tin tới à?” Sở Hưu trực tiếp hỏi.

Mục Tử Y gật đầu nói: “Bộ Thiên Nam ra ngoài, vừa vặn nghĩa phụ có thể liên hệ với chúng ta.”

Nói xong Mục Tử Y trực tiếp dẫn Sở Hưu vào phòng mình.

Khuê phòng của Mục Tử Y không được bố trí tỉ mỉ như những cô gái khác, ngược lại cực kỳ giản dị. Ngoại trừ một loạt đan dược xếp thẳng hàng trên tủ, chỉ có danh sách nhiệm vụ cùng các thứ công pháp.

Mục Tử Y lấy một trận bàn ra, bên trên còn có cơ quan phức tạp.

“Đây là trân bàn Long Phượng Thiên Lý Truyền Ảnh, nghe nói nó dùng một loại côn trùng kỳ lạ chế tạo thành. Loại côn trùng kia trời sinh một cặp một đực cái, bất luận hai bên cách nhau bao xa cũng có thể tìm ra đối phương.

Có điều giờ loại côn trung này có vẻ đã tuyệt chủng, trận bàn này do Hàn thúc cùng Tống thúc tình cờ tìm được khi thi hành nhiệm vụ, tặng lại cho nghĩa phụ.”

Sau đó Mục Tử Y điều chỉnh trận bàn, trận pháp sáng lên, hình ảnh một ông lão mặc áo trắng xuất hiện trong ánh sáng đó.

Ông lão kia râu tóc bạc trắng, mặc áo nhà nho, tướng mạo hiền lành nho nhã như một lão phu tử dạy học tại thư viện. Ai mà ngờ được người như vậy lại là nhị long thủ của Thanh Long Hội, thậm chí Thanh Long Hội có quy mô như hiện giờ cũng là nhờ hắn.

“Sở đại nhân, ngưỡng mộ thanh danh ngài đã lâu.”

Đoan Mộc Thiên Sơn cười ha hả chắp tay với Sở Hưu nói.

Sở Hưu cũng chắp tay đáp trả: “Người ngưỡng mộ đại danh là ta mới đúng. Thanh Long Hội có quy mô như vậy, ta không bái phục Bộ Thiên Nam mà là bái phục Đoan Mộc tiền bối ngài.”

Đoan Mộc Thiên Sơn cười khổ lắc đầu nói: “Nhưng cũng chính do ta nên mới khiến tình cảnh Thanh Long Hội trở nên như hiện tại. Lúc trước khi Bộ Thiên Nam trở thành đại long thủ ta đã tán thành, nhưng giờ xem ra để hắn làm một sát thủ còn được, làm đại long thủ dẫn dắt toàn bộ Thanh Long Hội lại là một nét bút hỏng.”

Nói đến đây thần sắc Đoan Mộc Thiên Sơn cực kỳ nghiêm nghị, trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, thời gian gấp rút, lão phu không thừa nước đục thả câu nữa. Đối với chuyện của Bộ Thiên Nam, thái độ của ta cũng giống với Sở đại nhân, chỉ có một chữ giết!

Ta muốn giết Bộ Thiên Nam không phải vì hắn tước đoạt quyền lực của ta. Trên thực tế nếu hắn có thể quản lý tốt Thanh Long Hội, lão phu vất vả cả đời vì Thanh Long Hội, đã muốn về hưu từ lâu rồi.

Nhưng Bộ Thiên Nam tính cách hỉ nộ vô thường, dưới sự dẫn dắt của hắn, toàn bộ Thanh Long Hội đã đi nhầm hướng rồi.

Lại thêm hắn tin lời xằng bậy của tiểu nhân, tùy ý làm bừa trong Thanh Long Hội, những năm gần đây vốn liếng mà Thanh Long Hội thu gom đã chẳng đủ cho Bộ Thiên Nam giày vò nữa rồi.

Cho nên lão phu nguyện liên thủ với Sở đại nhân, diệt trừ Bộ Thiên Nam!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đang đợi chính câu nói này của Đoan Mộc Thiên Sơn!

Bộ Thiên Nam không phải lão tổ Tôn gia hay Lục gia, trước đây vị này còn dám chọi cứng với Hư Vân của Đại Quang Minh Tự, còn là một trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng. Cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu thăng tiến, muốn giết hắn cũng chẳng phải chuyện đơn giản.

Nhưng nếu có Đoan Mộc Thiên Sơn phối hợp, trong ngoài giáp công, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Có điều ngay lúc này, Đoan Mộc Thiên Sơn lại nói: “Nhưng lão phu còn một điều kiện, hy vọng Sở đại nhân có thể đáp ứng.”

“Ồ? Điều kiện gì?”

“Gia nhập Thanh Long Hội của chúng ta, trở thành đại long thủ mới!”

Lời nói của Đoan Mộc Thiên Sơn cực kỳ kinh người, ngay cả Mục Tử Y cũng giật nảy mình, bởi vì trước đó Đoan Mộc Thiên Sơn không nói chuyện này cho nàng.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn. Nói thật, y tin tưởng Mục Tử Y, nhưng trước nay chưa từng yên tâm về Đoan Mộc Thiên Sơn.

Đừng nhìn ông lão này tướng mạo hiền lành, tướng mạo như một lão phu tử dạy học.

Nhưng hắn là sát thủ của Thanh Long Hội, thân là nhị long thủ, trên tay dính bao nhiêu mạng người?

Hơn nữa chính ông lão trước mặt này có thể từ bỏ chức vị đại long thủ, bồi dưỡng Bộ Thiên Nam lên chức. Có thể nói Thanh Long Hội hiện giờ do hắn sáng lập ra, cái tên Bộ Thiên Nam chỉ biết giết người kia căn bản không làm được chuyện này.

Ông lão này tuyệt đối là kẻ hung ác, thế nhưng người như vậy lại mở miệng muốn giao Thanh Long Hội cho mình, nếu Sở Hưu đáp ứng sảng khoái mới là ngu ngốc.

Gõ bàn một cái, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đoan Mộc tiền bối đang nói đùa chắc? Ngươi với ta hao tâm tổn trí giết chết Bộ Thiên Nam, thế nhưng ngươi lại muốn giao Thanh Long Hội cho một người ngoài cho ta, ngươi đang mưu tính điều gì?

Trong Thanh Long Hội, bất luận tổng bộ hay ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, trong đó một nửa đều cực kỳ tôn kính ngươi. Chỉ cần giết chết Bộ Thiên Nam, ngươi trở thành đại long thủ, trừ đám ngoan cố đứng về phía Bộ Thiên Nam ra, toàn bộ Thanh Long Hội ai dám không phục? Vì sao ngươi còn muốn đưa Thanh Long Hội cho ta?”

Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Sở đại nhân nói sai rồi. Không phải lão phu muốn giao Thanh Long Hội cho ngươi, mà là để ngươi lên làm đại long thủ, bảo đảm lợi ích của Thanh Long Hội.

Đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là Thanh Long Hội liên thủ cùng ngươi. Ngươi có thể vận dụng lực lượng của Thanh Long Hội, nhưng phải cam đoan lợi ích của Thanh Long Hội.

Đúng rồi, Sở đại nhân, ngươi cảm thấy Thanh Long Hội ta hiện nay ra sao? Tương lai sẽ như thế nào?”

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chẳng ra sao cả. Trước đây Đoan Mộc tiền bối làm không tệ, Thanh Long Hội chỉ là thanh kiếm trong tay người giang hồ. Như vậy chỉ cần giang hồ còn chém giết thù hận, Thanh Long Hội cũng còn giá trị tồn tại. Thậm chí giang hồ chém giết càng nhiều Thanh Long Hội cũng càng mạnh.

Nhưng giờ lại đã khác, Thanh Long Hội đã dính quá nhiều nhân quả. Một thanh kiếm nhiễm quá nhiều nhân quả như vậy đã rất khó dùng.

Cho dù là giờ giết chết Bộ Thiên Nam, nhưng nhân quả đều đã kết, muốn bóc chúng ra không phải chuyện đơn giản.”

Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một cái nói: “Đúng vậy. Sở đại nhân nhìn nhận rất thấu triệt. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Người trong giang hồ đều biết chuyện này nhưng lại không cách nào đề phòng.

Thanh Long Hội ta đã dính quá nhiều nhân quả, cho dù Bộ Thiên Nam có chết cũng phải trả lại những món nợ này. Cho nên ta muốn đưa Thanh Long Hội vào tay Sở đại nhân ngài chính là muốn mượn tay ngài ngăn chặn nhân quả này, tìm kiếm tương lai cho Thanh Long Hội.”

Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ vào mình cười khổ nói: “Ta đã già rồi, không đánh nổi nữa. Lúc trước ta giao vị trí đại long thủ cho Bộ Thiên Nam chính là vì tương lai hắn sẽ mạnh hơn ta.

Lão phu nhìn lầm người một lần, nhưng ta tin rằng mình sẽ không nhìn lầm lần thứ hai.

Giờ Sở đại nhân ngài đã mạnh hơn so với lão phu. Trên giang hồ này người có thể chống đỡ được nhân quả của Thanh Long Hội, lại nguyện ý gánh vác, chỉ có mình Sở đại nhân ngài.

Hơn nữa tính nghiêm chỉnh ra, Sở đại nhân cũng coi như xuất thân Thanh Long Hội. Ngài tới nhận chức đại long thủ này mới giảm bớt ảnh hưởng của cấp dưới.”