Côn Luân Ma Chủ

Chương 1121. Kiêu ngạo tột độ




Nói đến đây, Đoan Mộc Thiên Sơn đột nhiên mở mắt, lớn tiếng nói: “Ta chỉ muốn hỏi đại long thủ ngươi một chút, bao năm như vậy ta đã từng có ý làm phản ngươi hay chưa?

Mọi việc ta làm đều là vì nghĩ cho Thanh Long Hội.

Thế nhưng đại long thủ ngươi lại tùy tiện làm bậy, không nghe lời khuyên nhủ, khiến Thanh Long Hội dính đầy nhân quả.

Lần trước vì sao phân đà Thiên Tội bị diệt, chẳng lẽ chính đại long thủ ngươi không biết hay sao?

Thế nhưng ngươi vẫn tự mình tới tìm người của Đại Quang Minh Tự báo thù, lại dính vào nhân quả nặng nề hơn!

Đại long thủ, ta còn nhớ khi xưa ngươi vừa chấp chưởng Thanh Long Hội, mặc dù tính cách quái dị nhưng ngươi đâu phải như bây giờ!”

Bộ Thiên Nam thần sắc âm trầm nói: “Ngươi hỏi ta vì sao lại như vậy. Được, ta trả lời cho ngươi vì sao! Bởi vì ta, mới là đại long thủ của Thanh Long Hội!

Thanh Long Hội tốt hay xấu là chuyện của ta, nhân quả ta gây ra do ta tự gánh chịu, do ta tự giải quyết. Chỉ cần ta còn sống một ngày sẽ không để Thanh Long Hội xảy ra vấn đề gì.

Nhưng ta không thể tha thứ cho chuyện trong Thanh Long Hội có người còn có tiếng nói lớn hơn ta!”

Đoan Mộc Thiên Sơn cười khổ một tiếng. Hiểu rồi, hắn hiểu rồi.

Phải nói từ đầu hắn đã sai.

Bộ Thiên Nam là người cực kỳ tự ngạo, trước nay luôn vậy.

Trước kia Bộ Thiên Nam làm sát thủ, không phải không ai nói với hắn chuyện phải dùng một số mưu kế thủ đoạn, như vậy khi chấp hành nhiệm vụ sẽ đơn giảm bớt tốn sức hơn nhiều.

Nhưng trước nay Bộ Thiên Nam không làm theo.

Bởi vì đây là cách của người khác, Bộ Thiên Nam hắn làm việc cần gì người khác chỉ dạy?

Giờ hắn làm đại long thủ cũng vậy, bất luận chuyện hắn làm là tốt hay xấu, cần gì Đoan Mộc Thiên Sơn khoa chân múa tay?

Cho dù chuyện hắn làm là sai, vậy cũng phải sai đến cùng!

Một người cố chấp trong một số chuyện sẽ có tiềm năng trở thành cường giả. Bộ Thiên Nam chính là người như vậy, nhưng hiển nhiên đây không phải chuyện tốt lành gì đối với Thanh Long Hội.

Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một tiếng nói: “Đại long thủ, ngươi không sai, nhưng ta cũng không sai, toàn bộ Thanh Long Hội càng không sai.

Chỉ có điều ngươi quên mất một việc. Đó là Thanh Long Hội không phải Thanh Long Hội của một mình ngươi mà là Thanh Long Hội của tất cả mọi người trong Thanh Long Hội!”

Bộ Thiên Nam lạnh nhạt nói: “Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì tìm cách nào chết cho có thể diện một chút đi, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn.”

Mọi người ở đây nghe xong câu này lập tức biến sắc.

Mấy năm nay Đoan Mộc Thiên Sơn làm bao chuyện cho Thanh Long Hội, mọi người đều chứng kiến. Thậm chí phần lớn mọi người ở đây đều do Đoan Mộc Thiên Sơn đề bạt lên.

Những người được Đoan Mộc Thiên Sơn đề bạt không phải do quan hệ, chỉ dựa vào thực lực.

Nếu Đoan Mộc Thiên Sơn chết, Thanh Long Hội sẽ tổn thất đầu não của mình.

Bộ Thiên Nam coi trọng Đoàn Thiên Lang, trên thực tế trước đây Đoàn Thiên Lang cũng là đà chủ của một trong ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, bọn họ ai mà không biết nhau? Đoàn Thiên Lang hắn dựa vào cái gì mà đòi thay thế Đoan Mộc Thiên Sơn?

Cho nên mọi người lao nhao lên tiếng muốn khuyên bảo Bộ Thiên Nam bình tĩnh một chút vân vân.

“Tất cả im miệng cho bản tọa!”

Sát khí cường đại ầm ầm tỏa ra, khiến toàn bộ đại điện lập tức tĩnh lặng.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người mặc áo đỏ máu ung dung đi ra dưới sát khí kia, vừa đi vừa lạnh nhạt nói: “Bộ Thiên Nam, ngươi là sát thủ đứng đầu, võ giả mạnh nhất, nhưng ngươi lại không thích hợp làm người chấp chưởng Thanh Long Hội này.

Đoan Mộc tiền bối nói không sai, Thanh Long Hội không phải Thanh Long Hội của một mình ngươi. Vị trí này ngươi làm không tốt, vậy đổi lại người khác lên làm!”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, Bộ Thiên Nam lại cau mày lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Đoan Mộc Thiên Sơn bồi dưỡng ngươi để ngươi lên tự tìm đường chết à?”

Hắn có thể cảm giác rõ ràng, người trước mặt chỉ có cảnh giới Chân Đan, nhưng toàn thân hắn lại tạo cho Bộ Thiên Nam một cảm giác cực kỳ không thoải mái, thậm chí còn có phần quen thuộc.

“Ta là ai? Ta là người tới đòi nợ! Bộ Thiên Nam, không phải ngươi đã nói nhân quả do ngươi gây ra ngươi sẽ giải quyết, ngươi sẽ gánh chịu ư? Vậy giờ nhân quả giữa ngươi và ta cũng nên kết thúc thôi!”

Tiếp đó Sở Hưu lấy mặt nạ xuống, mọi người xung quanh lập tức hít một hơi lạnh.

Mặc dù đã qua hơn nửa năm, nhưng y từng là kẻ khuấy động phong vân khắp giang hồ, có ai không nhận ra Sở Hưu?

Có điều mấy vị long thủ ở đây đều cực kỳ trấn tĩnh, rõ ràng bọn họ đã sớm biết tin, bọn họ cũng là người sẽ đứng về phía Đoan Mộc Thiên Sơn.

Bộ Thiên Nam nhìn Sở Hưu trước mặt, với định lực của hắn lúc này cũng không khỏi kinh hãi.

“Sở Hưu, ngươi còn chưa chết!”

Chuyện khởi tử hồi sinh mặc dù nghe có phần khó tin, có điều vẫn có một số bí pháp trên giang hồ làm được.

Có điều cho dù có làm được, điều kiện cũng cực kỳ hà khắc, còn phải bảo tồn lại một số thứ mới được.

Nhưng Bộ Thiên Nam đã tận mắt chứng kiến uy thế của trận chiến đó, trực tiếp đánh ra uy thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tất cả đều bị đánh sập, Tịnh Thiền Trí Tàng cùng Sở Hưu đã chết tới mức không còn cặn bã. Làm sao y phục sinh được?

Đương nhiên giờ không phải lúc lo nghĩ chuyện này, Bộ Thiên Nam đưa mắt nhìn sang Đoan Mộc Thiên Sơn, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đoan Mộc Thiên Sơn! Không ngờ ngươi lại cấu kết với người ngoài muốn giết ta!”

Đoan Mộc Thiên Sơn lạnh nhạt đáp: “Sở Hưu đại nhân không tính là người ngoài, ban đầu hắn chính là người của Thanh Long Hội chúng ta!

Nhưng chính do quyết định của đại long thủ nhà ngươi dẫn tới việc quản lý của tổng bộ đối với ba mươi sáu phân đà Thiên Cương trở lên lỏng lẻo, khiến cho tên tiểu nhân hèn hạ Đoàn Thiên Lang kia làm chuyện hãm hại thuộc hạ, bức Sở Hưu đại nhân rời khỏi Thanh Long Hội. Cũng là bức người đứng đầu trong thế hệ trẻ phải ra đi.

Đại long thủ, sai lầm của ngươi quá nhiều. Ta không muốn giết ngươi, nhưng vì Thanh Long Hội, ta không thể không giết ngươi!”

Sau khi Đoan Mộc Thiên Sơn dứt lời, toàn bộ đại điện Thanh Long Hội sáng lên ánh sáng trận đạo, từng tiếng long ngâm vang vọng. Cánh cửa đại điện hoàn toàn khóa chặt, giam tất cả mọi người vào trong.

Bộ Thiên Nam chợt nhìn về phía Đoàn Thiên Lang: “Có chuyện gì vậy?”

Đại trận hộ tông thường được giao cho tâm phúc của người chấp chưởng thế lực.

Trước kia chìa khóa đại trận hộ tông do Đoan Mộc Thiên Sơn quản lý, giờ đã bị Bộ Thiên Nam tước đoạt giao lại cho Đoàn Thiên Lang.

Đoàn Thiên Lang vẻ mặt bối rối: “Ta cũng không biết, chìa khóa đang trong tay ta. Không có chìa khóa làm sao bọn họ khởi động trận pháp?”

Đoan Mộc Thiên Sơn lạnh nhạt nói: “Ngươi mới quản lý mọi chuyện lớn nhỏ của Thanh Long Hội được mấy năm? Ta đã quản lý Thanh Long Hội cả đời rồi, ai nói đại trận hộ tông không có chìa khóa thì không khởi động được?”

Bộ Thiên Nam đưa mắt nhìn sang bốn vị long thủ còn lại.

Bốn người này đều là sát thủ đứng đầu cảnh giới Chân Đan, trong Thanh Long Hội, địa vị của bọn họ gần với Đoan Mộc Thiên Sơn và Bộ Thiên Nam.

“Các ngươi cũng định phản bội ta ư?”

Trong bốn người chỉ có ba kiên định đứng sang bên cạnh Đoan Mộc Thiên Sơn, chỉ có một người không biết làm thế nào, có vẻ còn chưa khôi phục từ cơn chấn động.

Một người trong đó thở dài một cái nói: “Đại long thủ, không phải chúng ta muốn phản bội ngài mà là Thanh Long Hội cứ tiếp tục phát triển như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.

Chúng ta dù sao cũng là một thành viên của Thanh Long Hội, thật sự không đành lòng nhìn Thanh Long Hội bị phá hủy sụp đổ như vậy.”

Bộ Thiên Nam cười lạnh một tiếng, đảo mắt một vòng nói: “Thiên la địa võng, thập diện mai phục. Các ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, xem ra hôm nay đã nghĩ ăn chắc được ta?

Sở Hưu, ngươi có thể liều mình giết chết lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng kia. Nhưng ngươi nghĩ giờ ngươi có thể liều mạng giết chết được ta chắc?”

Sau khi Bộ Thiên Nam dứt lời, sát cơ sát khí quanh người Bộ Thiên Nam ầm ầm bộc phát, trong đó còn mơ hồ mang theo tiếng thanh long gầm lên vang vọng khắp nơi.