“Ngươi về phân đà Thiên Sát trước đã... Không, trực tiếp về Thanh Long Hội tìm nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn, bảo hắn sắp xếp vị trí cho ngươi trong tổng bộ Thanh Long Hội, đợi ngươi chữa lành vết thương rồi làm việc trong tổng bộ Thanh Long Hội là được.”
“Vâng, đa tạ Sở đại nhân!”
Diệp Tiêu vẻ mặt kích động, hắn biết mà, làm việc cho Sở Hưu, chỉ cần có kết quả là sẽ có hồi báo.
Ở Thanh Long Hội, đương nhiên đãi ngộ trong phân đà Thiên Sát và tổng bộ không phải cùng một cấp bậc, đặc biệt là Sở Hưu còn phái vị nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn để ý tới hắn.
Lần này Diệp Tiêu làm không tệ, đương nhiên không tệ không chỉ vì hắn mang tới cho Sở Hưu một tin tức rất quan trọng mà còn vì phong cách hành động của hắn rất hợp tâm ý của Sở Hưu, hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Quy củ của Thanh Long Hội rất quan trọng, nhưng tin tức này còn quan trọng hơn quy củ của Thanh Long Hội, như vậy gọi là biết cách ứng biến.
Hơn nữa Diệp Tiêu tình cờ gặp được người của Cửu Phân Đường, cũng không nói thật với đối phương, chỉ nhờ họ tìm người giúp đỡ, như vậy cũng chứng minh Diệp Tiêu rất cẩn thận.
Lã Phụng Tiên là người có thể tin tưởng tuyệt đối nhưng những người khác trong Cửu Phân Đường thì chưa chắc, ngay cả Sở Hưu cũng thấy vậy.
Cho nên Diệp Tiêu cẩn thận như vậy cũng tránh được rất nhiều phiền toái.
Lần này hắn đã thể hiện một chút tiềm chất đã có lý do để Sở Hưu bồi dưỡng trọng điểm.
Lúc này trong Phù Dương quận Vương gia, Vương Đạo Tông và vài người quản lý trong nội bộ Vương gia đang buồn bã ngồi trong đại sảnh chờ tin.
Vương Đạo Tông là một lão già khoảng sáu bảy mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.
Ở Đông Tề, thậm chí trong toàn bộ trận đạo sư, danh tiếng của hắn tương đối lớn, vì Vương gia có truyền thừa riêng.
Lão tổ của Vương gia là một vị đại tông sư trận đạo, tuy hắn không bằng lão tổ nhà mình nhưng trên giang hồ số đại sư chuyên tu trận đạo vô cùng quý hiếm, đặc biệt là với những môn phái thế lực không phải đỉnh cấp, bọn họ không có năng lực nuôi một đại sư trận đạo, cho nên trận pháp của tông môn chỉ có thể nhờ vào những đại sư trận đạo như Vương Đạo Tông giúp đỡ. Đương nhiên muốn mời Vương Đạo Tông bố trí một lần cũng phải tốn không ít tiền của.
Hơn nữa cho dù là các đại phái đỉnh phong, khi bố trí một số đại trận, chỉ có một vị đại sư trận đạo thì khá bận rộn, thường mời hắn tới giúp đỡ.
Lúc này Vương Đạo Tông đã không lạnh nhạt bình tĩnh như trước, thậm chí còn có vẻ lo lắng.
Hắn biết bí mật đó quan trọng với Vương gia như thế nào.
Vạn nhất bọn họ tìm ra thi thể của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, nhận được truyền thừa của hai vị đó, tương lai Vương gia bọn họ sẽ không chỉ là một thế gia chỉ biết bố trí trận pháp nữa, tình hình lúc đó thật không thể tưởng tượng nổi.
Nửa ngày sau, Vương Đạo Tông thở dài một tiếng: “Biết thế thì không nên thuê sát thủ Thanh Long Hội tới làm chuyện lần này.
Vốn còn tưởng sát thủ Thanh Long Hội sẽ tuân thủ quy củ, không ngờ đám người này lại chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả.”
Một người trung niên đứng dậy nói: “Đúng đấy, trước đây ta đã nói rồi mà, ý tưởng của đại ca không đáng tin cậy, sao cứ phải tìm người ngoài tới.
Lúc bình thường có lẽ đám sát thủ Thanh Long Hội sẽ tuân thủ quy củ, nhưng trọng bảo bày trước mặt, còn ai quan tâm tới thứ đó? Chẳng thà lúc đó chúng ta tự làm còn hơn.”
Một võ giả tuổi tác hơi lớn lạnh lùng nói: “Nói hay nhỉ, lúc đó các ngươi có phản đối đâu.
Chúng ta tự xử lý? Ngươi nói thì đơn giản lắm!
Toàn bộ Phù Dương quận có ai không biết quan hệ giữa chúng ta và Chu gia? Hai nhà chúng ta là thế gia, nếu tùy tiện xuất thủ, không chỉ khiến danh tiếng của Vương gia chúng ta bị hao tổn mà còn khiến người khác nghi ngờ.
Huống hồ Vương gia chúng ta chỉ biết trận pháp chứ có ai am hiểu giết người đâu, vạn nhất làm không tốt, để người ta chạy mất, khiến tin tức lan truyền thì làm thế nào?”
Ngay lúc hai người còn muốn đấu khẩu, một võ giả đột nhiên xông tới, lớn tiếng hô: “Gia chủ! Không xong rồi! Linh huyết của nhóm tam gia đều đã hóa đen, chỉ chớp mắt thôi mà mọi người chết hết rồi!”
Nghe đến đây, Vương Đạo Tông lập tức run rẩy, ngã ngồi trên ghế; “Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cái gọi là linh huyết là một trận pháp mà Vương gia tìm được từ điển tịch thượng cổ, chỉ cần lưu lại một giọt máu tươi trong trận pháp, trong vòng một tháng nếu người này mất mạng thì giọt máu trong trận pháp sẽ biến thành màu đen.
Bình thường thì hiệu quả của nó có thể duy trì cả đời, nhưng trình độ của Vương gia có hạn, không thể sao chép trận pháp hoàn chỉnh cho nên thời gian chỉ có một tháng.
Nhưng cho dù thời gian bao lâu, tắt cả mọi người mất mạng cùng một lúc, có thể thấy rốt cuộc bọn họ gặp được kẻ địch ra sao, chắc tới chín thành chín người ra tay chính là Thanh Long Hội, Thanh Long Hội đã biết tin!
Vương gia bọn họ có bản đồ đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, còn có chìa khóa phá vỡ không gian, cả hai thứ này đều có thể làm cho Thanh Long Hội nhòm ngó.
Hơn nữa bọn họ còn ra tay độc ác, đuổi giết người của Thanh Long Hội, có thể thấy bọn họ sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Mọi người của Vương gia đều hoảng hốt, lần này bọn họ thật sự không có ý gì tốt.
Sự kinh khủng của Thanh Long Hội gắn liền với hai chữ giết người, loại thế gia dùng trận đạo làm căn cơ như Vương gia làm sao chọc nổi quái vật khổng lồ như Thanh Long Hội, cho dù bọn họ sử dụng tất cả trận pháp ép dưới đáy hòm cũng vô dụng.
Vương Đạo Tông thở dài: “Tính tới tính lui, không ngờ vẫn thất bại, xem ra Vương gia ta không thể có được bảo vật này rồi.
Lão đại, lấy danh sách chủ thuê của Vương gia ta ra đây, chỉ cần trong thời gian ngắn có thể báo tin được thì thuật hết nguyên nhân kết quả lại cho họ!”
Vương Đạo Tông là đại sư trận đạo, tuy bản thân Vương gia bọn họ không đáng chú ý nhưng họ từng hợp tác với không ít đại phái hoặc cao thủ.
Có lẽ giữa bọn họ không có giao tình gì nhưng có thể liên lạc đơn thuần, chưa nói tới Vương Đạo Tông còn định báo cho họ tin tức lớn như vậy.
Lão đại của Vương gia đột nhiên đứng bật dậy: “Phụ thân! Ngài làm vậy chẳng khác nào chắp tay giao hết cố gắng nhiều đời của Vương gia ta cho người khác? Bao công sức từ thời tiên tổ tới giờ, kết quả là Vương gia chúng ta chỉ là công dã tràng?”
Vương Đạo Tông cười khổ: “Không thì ngươi còn muốn thế nào nữa? Với lực lượng của Vương gia ta lấy gì mà chặn Thanh Long Hội? Chỉ có thể gọi tất cả mọi người tới, đến lúc đó Vương gia ta tự nguyện dâng những thứ kia lên, không chỉ đổi lại các đại phái che chở, không chừng còn nhận được chút hảo cảm, sau này sẽ nâng đỡ cho Vương gia thì sao?”
Đến tuổi của Vương Đạo Tông, gặp nhiều chuyện, tuy làm việc lo trước lo sau nhưng cũng ổn thỏa hơn nhiều, í nhất thì ý định của hắn cũng tốt hơn ráng chống đỡ nhiều.
Đồng thời, đám người của Vương gia cũng đang hối hận.
Nếu lúc trước bọn họ không định độc chiếm bí mật này, hạ độc thủ giết hại đồng minh năm xưa là Chu gia, không chừng bây giờ bọn họ đã liên thủ thăm dò không gian đó.
Đến lúc đó một bên nhận truyền thừa Độc Cô Duy Ngã, một bên nhận truyền thừa của Ninh Huyền Cơ, hai bên chia nhau là vừa vặn.
Nhưng khổ ở chữ tham, cuối cùng hỏng hết.