Nhất là hai người đi đầu, một Chân Hỏa Luyện Thần, một Võ Đạo Chân Đan.
Trong đó một là người quen của Sở Hưu, Doanh Bạch Lộc, người còn lại là một võ giả trung niên xa lạ nhưng bộ dáng khá giống Doanh Bạch Lộc, tuy đã trung niên nhưng tướng mạo vẫn hào hoa phong nhã.
Sở Hưu cũng đoán được thân phận của đối phương, chắc người này là gia chủ thế hệ này của Thương Thủy Doanh thị - Doanh Chiêu.
Tin tức liên quan tới Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, Doanh gia cũng rất coi trọng.
Trước đó bọn họ định phái Doanh Tam Thư đến, nhưng gần đây Doanh Tam Thư đang bế quan cho nên Doanh Chiêu đích thân đến.
Về phần Doanh Bạch Lộc, bây giờ hắn đã chuẩn bị để tiếp nhận vị trí gia chủ, cho nên một khi Doanh gia gặp chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ gì, bất cứ ai đi xử lý đều mang theo hắn, cho hắn thêm kinh nghiệm.
Phía sau Doanh gia còn có một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mặc chiến giáo, khoác áo choàng đỏ, tướng mạo hung ác, cõng một thanh chiến đao.
Sau khi thấy Sở Hưu, gương mặt hắn lộ một biểu cảm kỳ dị, âm thầm cười lạnh nói: “Tên Bộ Thiên Nam lại bị một võ giả cảnh giới Chân Đan xử lý, đúng là rác rưởi.”
Từ cách ăn mặc và giọng nói của võ giả này, Sở Hưu cũng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Người này chính là tử địch của Thanh Long Hội, tổng đường chủ Bạch Hổ Đường, Huyết Phong Thiên Đao - Hách Liên Trường Phong.
Nói lại thì vị này đúng là xui xẻo.
Thực lực của Bạch Hổ Đường không yếu, hơn nữa hiếu chiến như mạng, đúng là chiến tướng trời sinh.
Nhưng vị Hách Liên Trường Phong này rất không may, vừa vặn gặp phải Bộ Thiên Nam trong thời đỉnh phong, kết quả bị Bộ Thiên Nam đánh cho không thể hoàn thủ.
Sở Hưu nghe Đoan Mộc Thiên Sơn nói, lúc đó Bộ Thiên Nam bộc phát trạng thái điên cuồng khi dung hợp máu Thanh Long, đuổi giết hắn từ Đông Tề tới Tây Sở, đánh tới mức Hách Liên Trường Phong rơi từ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới cảnh giới Chân Đan, còn đánh gãy một nửa xương cốt toàn thân hắn, cực kỳ thê thảm.
Nhưng Hách Liên Trường Phong cũng coi là mạng lớn, kéo dài được tới lúc lực lượng Thanh Long của Bộ Thiên Nam tiêu hao hết, thậm chí bắt đầu cắn ngược, cũng như Sở Hưu lúc trước, hút hết máu huyết của Bộ Thiên Nam, chỉ để lại máu Thanh Long không thể khống chế.
Còn đánh nữa thì bản thân Bộ Thiên Nam cũng gặp nguy hiểm nên Hách Liên Trường Phong mới trốn được một mạng.
Nhưng thương thế của hắn cũng không nhẹ, từ đó trở đi Bạch Hổ Đường bèn gia nhập triều đình Đông Tề, hợp tác với họ, Hách Liên Trường Phong cũng luôn dưỡng thương.
Bây giờ hắn xuất hiện trở lại trong giang hồ không biết vì thương thế khá hơn, đã khôi phục tới đỉnh phong hay nghe tin Bộ Thiên Nam đã chết nên mới xuất quan.
Phía sau Hách Liên Trường Phong là vài người của triều đình Đông Tề.
Cầm đầu là một lão già mặc long bào bằng gấm.
Sở Hưu không nhận ra người này, may mà Tống Tiếu nhận ra, nói cho Sở Hưu. Người này là cao thủ trong hoàng thất Đông Tề, Cao Bình Vương - Lữ Trạm Lô, họ hàng gần của hoàng thất, đã bảo vệ hoàng tộc ba đời, phía sau hắn còn vài võ giả cảnh giới Chân Đan, đều là cao thủ trong Cung Phụng đường của hoàng thất Đông Tề.
Đều là người Đông Tề, kết quả Bạch Hổ Đường và hoàng thất Đông Tề lại chia thành hai nhóm đi tới, có thể thấy quan hệ giữa bọn họ không hòa thuận như vẻ ngoài.
Sau hoàng thất Đông Tề, lại có một người tới, thấy người này, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh khó lòng phát hiện.
Người này chính là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân - Trường Vân Tử, một trong những người từng bỏ đá xuống giếng đối phó với Sở Hưu!
Ngay khi thấy Trường Vân Tử, trong đầu Sở Hưu lập tức xuất hiện rất nhiều thủ đoạn giết người.
Không phải tâm tư của Sở Hưu hiểm ác, hắn chính là người như vậy.
Bại thì ghi hận trong lòng, thắng thì giết cả nhà ngươi.
Trong lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh đúng là hắn đã chịu thiệt, bị lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng liều mạng giết chết, lại bị cả đám người bỏ đá xuống giếng.
Sở Hưu bị vây trong Huyết Hồn Châu hơn nửa năm, ngoài chỉnh lý võ đạo bản thân, chuyện y làm nhiều nhất chính là tính toán xem nên làm như thế nào để giết chết đám người này, thậm chí y còn có rất nhiều phương án cho từng người.
Trong đó lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia là đơn giản nhất, sơ hở của bọn họ cũng lớn nhất, nhưng Trường Vân Tử lại khá khó khăn.
Đối phương là người đứng đâù Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn, phần lớn thời gian đều ngồi trong Thiên Cương Điện, rất ít khi đi ra ngoài, không ngờ đối phương lại tự tới cửa nhanh như vậy. ĐƯơng nhiên đây cũng không phải nơi thích hợp để giết người bộc lộ thân phận.
Lục Trường Lưu nhìn đám người vừa tới, hạ giọng nói với Vương Đạo Tông: “Những người này đều do ngươi tìm tới?”
Vương Đạo Tông khẽ gật đầu, nhưng với tu dưỡng của Lục Trường Lưu, lúc này cũng không nhịn được muốn bóp chết hắn, thế này khác nào gây thêm phiền phức?
Nhưng lúc này Vương Đạo Tông thấy có nhiều người tới như vậy, lại thở phào một hơi, đồng thời cũng thấy may mắn vì mấy năm qua đã tạo quan hệ, đây đều là những thế lực lớn đứng đầu Đông Tề.
Có nhiều cảnh giới Chân Đan như vậy, còn có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Vương Đạo Tông cũng có thêm sức mạnh.
“Chư vị, Vương gia ta nguyện giao tất cả chìa khóa ra, chỉ xin chư vị bảo vệ cho Vương gia ta lần này, hơn nữa tấm bản đồ chỉ ra địa điểm không gian yếu kém có một nửa trong tay Thanh Long Hội!”
Nghe xong câu này, mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, thần sắc khác biệt.
Đúng lúc này, một giọng nói điệu đà tới chán ngấy đột nhiên vang lên: “Chìa khóa gì thế? Bản đồ gì vậy? Chư vị tụ tập ở đây chẳng lẽ có thứ tốt gì xuất thế? Mang theo nô gia được không?’
Một làn gió thơm ghê người thổi tới, một cô gái khoác lụa mỏng chậm rãi hạ từ trên không xuống.
Cô ta mặc một bộ áo ý nửa trong suốt, chiếc váy bên dưới xẻ dọc hai bên hông, chỉ khẽ cử động là lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.
Tuy bên trên của cô ăn mặc kín kẽ nhưng lớp áo rất mông lung, thậm chí có thể thấy hai hạt đậu đỏ dựng đứng trước ngực.
Kỳ dị nhất là gương mặt cô ta còn đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ đó là có hình thần nữ hết sức trìu tượng, như bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, khiến người khác nhìn vào là không rời mắt đi nổi.
Doanh Chiêu của Doanh gia cau mày: “Hoa Quỷ Bà Bà, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Cô gái kia trợn mắt nhìn Doanh Chiêu một cái: “Đáng ghét, gọi người ta là Hoa Quỷ phu nhân thôi.
Mặt trời ở sa mạc Tây Cực nóng quá, người ta sợ phơi nhiều thì hỏng da nên chạy tới Trung Nguyên chơi, xem có tiểu tướng công đẹp trai nào chịu chung đêm xuân với người ta không.
Bên cạnh ngươi chắc là Doanh Bạch Lộc à? Đúng là một tiểu lang quân anh tuấn, hay là đi cùng tỷ tỷ nhé? Tỷ tỷ cam đoan sẽ cho ngươi vui tới mức quên cả trời đất.”
Ánh mắt Doanh Chiêu lập tức âm trầm: “Ngươi cùng bối phận với lão tổ nhà ta, còn giả bộ cái nỗi gì? Dám có ý đồ với Thương Thủy Doanh thị chúng ta, có tin ta diệt La Sát giáo các ngươi không?”