Những người đứng xung quanh quan chiến đều biến sắc, Doanh Chiêu hạ giọng nói: “Đây là Thuần Dương Đạo Văn năm xưa Lã Tổ lưu lại, mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều biết, thậm chí đạo văn đầu tiên mà bọn họ học chính là nó!”
Lữ Trạm Lô trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói với ta là uy lực của đạo văn mà Lã Tổ để lại cường đại tới mức này đấy. Nếu đệ tử Thuần Dương Đạo Môn nào cũng biết, vậy người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ chính là Thuần Dương Đạo Môn rồi, thậm chí toàn bộ võ lâm chính đạo cũng tôn Thuần Dương Đạo Môn làm người đứng đầu.”
Doanh Chiêu nhìn đạo văn gần như xuyên thủng cả thiên địa kia, lạnh nhạt nói: “Đúng là mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều biết, nhưng Thuần Dương Đạo Văn mà Trường Vân Tử vẽ ra gần như giống hệt đạo văn mà Lã Tổ để lại!
Đạo văn này được lưu lại trong Thiên Cương Điện, Trường Vân Tử bế quan trong Thiên Cương Điện mấy chục năm, e là đã sớm khắc đạo văn này vào tận xương cốt.
Nhưng chính vì vậy, khi hắn dùng đạo văn này, cũng là bỏ ra toàn bộ lực lượng của bản thân!”
Lữ Trạm Lô vuốt cằm nói: “Thứ Lã Tổ lưu lại thật bất phàm, nếu tên Sở Hưu này bị giết chết lần nữa, ngươi nói xem liệu hắn có thể sống lại hay không?
Mà hoàng tộc Đông Tề ta xưa kia cũng là hậu nhân của Lã Tổ, có thời gian phải tới Thuần Dương Đạo Môn ngồi một chút.”
Doanh Chiêu liếc Lữ Trạm Lô một cái, không nói gì.
Đám hoàng tộc này rất thích tìm một vị tổ tông trâu bò cho mình, nếu bọn họ là họ Ninh không khéo còn dám nói mình là họ hàng xa của Ninh Huyền Cơ.
Hơn nữa thấy Trường Vân Tử liều mạng ở đây, hắn thậm chí không hề có ý định ra tay, Lã Trạm Lộ mà dám tới Thuần Dương Đạo Môn, e là còn bị người ta đánh ra khỏi cửa.
Đạo văn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, luồng lực lượng gần như thay đổi quy tắc khiến Sở Hưu cảm giác thấy ma khí trên người y bị áp bức tới cực hạn.
Nếu không phải trong cơ thể y còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, cung cấp lực lượng tinh thuần, không khéo lúc này y còn không dùng được cả chân khí ma đạo.
Trấn Ma, trấn ma, vốn dĩ đây chỉ là khẩu hiệu của tông môn chính đạo mà thôi, nhưng dưới đạo văn này, nó lại như lực lượng ngôn xuất pháp tùy.
Nhưng hôm nay Sở Hưu không còn là Sở Hưu bị đánh lén, vội vàng không kịp trở tay như lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh.
Trường Vân Tử đã muốn liều mạng, vậy cũng phải xem xem, giờ rốt cuộc là đạo cao một thước hay là ma cao một trượng!
Nghênh tiếp đọa ấn kia, hai tay Sở Hưu chậm rãi kết một thủ ấn, ma khí vô tận bay lên từ dưới chân Sở Hưu, ngay cả hai mắt của y cũng bị phủ kín một màu đen kịt.
Tiếng động kỳ dị như quỷ khóc thần gào quanh quẩn giữa khoảng không gian này, khiến mọi người tâm thần lay động, có cảm giác thê lương quỷ dị.
Thậm chí ngay cả người trong Ma đạo như Hoa Quỷ Bà Bà cũng không chịu được loại khí tức này, tựa như tất cả lực lượng cực ác trên thế gian hội tụ thành một.
Trong miệng Sở Hưu cũng thốt lên một chú văn kỳ dị chậm rãi, có tiết tấu. Sau khi chú văn đó kết thúc, Thuần Dương Đạo Văn cũng sắp rơi xuống, nhưng ngay lúc này, theo một tiếng kêu rên thê lương vang lên, chỉ trong nháy mắt, trời khóc, mưa máu đổ xuống!
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú!
Thuần Dương Đạo Văn như vầng mặt trời giáng xuống, lại bị cơn mưa máu kia chậm rãi dập tắt, đạo văn mang theo lực lượng quy tắc thậm chí cách Sở Hưu không tới một thước, ma khí toàn thân của y đã bị lực lượng Thuần Dương kia cưỡng ép dập tắt.
Nhưng cuối cùng đạo văn này vẫn không thể giáng xuống, nó hoàn toàn lụi tàn trong cơn mưa máu.
Sở Hưu sắc mặt tái nhợt, đi tới trước người Trường Vân Tử, chậm rãi nói: “Ngươi định trừ ma vệ đạo? Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng!”
Trường Vân Tử ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng ngay sau đấy, Thiên Đạo Chiến Hạp đã hóa thành Vấn Thiên Bá Thương, trực tiếp xuyên qua thân thể đã tiêu hao hết lực lượng của Trường Vân Tử.
Sau khi Trường Vân Tử bỏ mạng, tất cả mọi người như ngây ra tại chỗ.
Trong số những người ở đây, ngoài Lục Trường Lưu, chưa ai từng thấy Sở Hưu xuất thủ.
Tuy trận chiến ở Huyễn Hư Lục Cảnh được miêu tả lợi ích kỳ hùng vĩ, nhưng dù sao cũng là người khác miêu tả, trừ người trong cuộc ra, những người khác vẫn cảm thấy có phần khoa trương.
Nhưng lúc này tận mắt thấy Sở Hưu, đám người Doanh Chiêu lại cảm thấy trận chiến đó không hề khoa trương, thậm chí còn có phần khiêm nhường.
Phía bên Lục Trường Lưu đã ngừng lại, hắn thu tay, đương nhiên Thương Thiên Lương cũng không tấn công tiếp.
Trường Vân Tử không phải hảo hữu với Lục Trường Lưu, thực ra với tính cách nóng nảy của Trường Vân Tử, hắn cũng không thể làm bằng hữu với Lục Trường Lưu.
Nhưng dù sao cũng là người cùng nhánh Đạo môn, chứng kiếm Trường Vân Tử chết ở đây, Lục Trường Lưu vẫn cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa còn có Sở Hưu.
Ở đây chỉ có Lục Trường Lưu là người chứng kiến trận chiến ngày trước, người khác dùng thủ đoạn sống lại chắc chắn thực lực bản thân sẽ giảm sút, phải chậm rãi tu luyện trở lại mới được.
Nhưng Sở Hưu xưa nay không ra bài theo lối mòn, sau khi sống lại thực lực của y thậm chí còn mạnh hơn lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!
Lúc cuối nghe câu đạo cao một thước ma cao một trượng của Sở Hưu, trong lòng Lục Trường Lưu cũng cảm thấy hơi khó chịu.
May là Lục Trường Lưu không phải người tính cách cực đoan, hắn làm việc không nóng không lạnh, chuyện gì cũng có điểm cân bằng, cho dù là một số chuyện giữa hai bên chính ma cũng vậy.
Đúng lúc này, không gian xung quanh lại bá đạo vặn vẹo kịch liệt, những hình ảnh di tích vừa rồi còn được bảo tồn đã bắt đầu sụp đổ phạm vi lớn.
Mọi người ở đây đều biến sắc.
Uy lực từ trận chiến của Sở Hưu và Trường Vân Tử vừa rồi quá mạnh, e là đã hoàn toàn đảo loạn không gian vốn yếu ớt ở nơi đây.
Lần này thì tốt rồi, cái gì cũng không có, như Hách Liên Trường Phong vốn ngộ tính không quá xuất chúng, hơn nữa võ đạo không hợp với cả Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí hắn còn chưa cảm ngộ được thứ gì ra hồn.
Nhưng những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có một số thu hoạch, chứng kiến nơi này đã hoàn toàn sụp đổ, không còn thứ gì có giá trị, bọn họ trực tiếp cầm chìa khóa, truyền nội lực vào trong, thân hình xé rách hư không rời đi.
Không gian sụp đổ quá dữ đội, tốc độ cũng cực nhanh, bên phía Sở Hưu cũng không lo được gì khác, vội vàng bỏ đi.
Chỉ có Lục Trường Lưu còn hơi bận tâm về thi thể Trường Vân Tử, thở dài một tiếng, dùng phất trần cuốn lấy thi thể Trường Vân Tử rồi cũng rời khỏi nơi này.
Tuy Thương Thiên Lương và Thương Ỷ không cách nào phá vỡ hư không đi ra, nhưng có cao thủ như Thương Thiên Lương, hắn dựa vào tốc độ mà cơ thể bộc phát ra cũng đủ kinh người, trước khi không gian hoàn toàn sụp đổ đã chạy ra ngoài.
Đứng bên ngoài không gian sụp đổ, Thương Thiên Lương khẽ thở dài một tiếng nói: “Thằng nhóc kia thật không đơn giản, có thể dùng cảnh giới Chân Đan giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù trong điển tịch thời thượng cổ cũng không có mấy người.