Thật ra Lục Trường Lưu vẫn coi là người phúc hậu, Sở Hưu nói tính cách của hắn là Đạo gia thanh tịnh vô vi, nhưng thật ra chỉ có Lục Trường Lưu tự biết, thật ra hắn sợ phiền toái, không muốn quản những chuyện linh tinh như vậy.
Hắn thật sự hy vọng giang hồ có thể yên ổn, tất cả mọi người an lành, nên luyện võ thì luyện võ, nên tu đạo thì tu đạo, vậy chẳng tốt hơn à? Sao cứ phải giết người?
Cho nên hắn không hiểu thái độ cực đoan của Thuần Dương Đạo Môn, càng không lý giải nổi loại người tam quan có vấn đề như Sở Hưu.
Lục Trường Lưu chỉ thở dài một tiếng, mang theo thi thể Trường Vân Tử quay người rời khỏi.
Lúc này Sở Hưu cũng định đi nhưng y đột nhiên phát hiện dưới đất có thêm một thứ.
Y bước tới xem xét, hóa ra là hai chiếc chìa khóa trước đó tiến vào Lục Đô, có điều lcú này trên đó dã có những vết rạn, rõ ràng đã hỏng.
Thấy cảnh này, Sở Hưu lập tức sửng sốt.
Vị trí này vừa rồi là của Lữ Trạm Lô và Hách Liên Trường Phong, hai viên chìa khóa này là họ ném lại?
Cầm lên xem thử, trên chìa khóa không có vết tích do chân khí chấn vỡ, ngược lại giống như tự nứt ra.
Sở Hưu lập tức lấy chìa khóa của mình trong không gian bí hạp ra, chiếc chìa khóa đó vẫn còn nguyên, không hề tổn hại.
Ban đầu Sở Hưu còn tưởng chìa khóa này có thể đi vào Lục Đô không hạn chế số lần, nhưng bây giờ y mới phát hiện, có vẻ như mình nghĩ sai rồi.
Món đồ do thế gia trận đạo như Chu gia và Vương gia tạo ra không thể có năng lực mạnh mẽ như vậy, mỗi lần xuyên qua không gian chiếc chìa khó sẽ chịu xung kích một lần, lúc trước Chu gia và Vương gia cũng không định đi vào nhiều lần, cho nên trước đây chắc hẳn bọn họ chế tạo chìa khóa theo cách thức dùng một lần.
Nhưng nếu vậy, vì sao chìa khóa của mình vẫn còn nguyên, không hề hư hại?
Sở Hưu có một suy đoán mơ hồ, y cầm chìa khó trong tay, bản thân lại đi về vị trí không gian yếu kém, một khắc sau thân hình của y lại chìm vào không gian, tới lúc mở mắt ra trước mắt đã hóa thành thế giới tràn ngập cát vàng!
Còn đến lúc trong đầu Sở Hưu có ý nghĩ rời khỏi, thân thể của y lại trở về địa điểm không gian yếu ớt lúc trước.
Sở Hưu thở dài một hơi, đã phát hiện ra điểm dị thường.
Là chiếc chìa khóa lấy được trong Huyễn Hư Lục Cảnh.
Trước đó Sở Hưu cầm chìa khó lấy được từ chỗ Chu gia cho nên y cũng không để ý, vẫn tưởng mình tiến vào Lục Đô là nhờ tác dụng của chìa khóa.
Nhưng mãi tới vừa rồi y mới hiểu, vốn không cần tới chìa khóa phá trận, y có thể xuyên qua vị trí không gian bạc nhược là nhờ tác dụng chìa khóa Thông Thiên.
Sở Hưu cũng không xác định được thứ này được làm từ cái gì, nhưng có thể khẳng định là nó có liên quen tới không gian, hơn nữa còn là chí bảo, bằng không Lăng Tiêu Tông đã không đặt nó cùng đống thần công bí pháp và thần binh lợi khí.
Trong Huyễn Hư Lục Cảnh, nguyên thần của Sở Hưu rơi vào Huyết Hồn Châu, chìa khóa Thông Thiên cũng theo y tiến vào trong đó, hơn nữa sau khi Sở Hưu tái tạo thân thể nó còn dung nhập vào thân thể của Sở Hưu.
Ban đầu Sở Hưu còn khá bận tâm, không hiểu sao trong cơ thể mình xuất hiện một thứ như vậy, liệu có xảy ra vấn đề gì không.
Nhưng sau đó Sở Hưu lại phát hiện có vẻ thứ này không có tác dụng phụ gì, Sở Hưu cũng chẳng để tâm đến nó nữa, không ngờ nó còn có tác dụng như vậy.
Sở Hưu suy nghĩ, trực tiếp đứng dậy trở lại trong Thanh Long Hội.
Ngay lúc Sở Hưu trở lại Thanh Long Hội, toàn bộ giang hồ đều xôn xao trước một tin tức.
Đủ loại tin tức, đủ loại lời đồn, tổng kết lại chỉ có bốn chữ: Sở Hưu chưa chết!
Sau bốn chữ này, lời ođòn khác lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Sở Hưu không chỉ chưa chết, hơn nữa thực lực còn tiến thêm một bước dài, không biết vì sao y luyện thành Chân Hỏa Luyện Thân, thực lực đủ để áp đảo cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Tới nay đã biết được Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội chết trong tay Sở Hưu, Trường Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay Sở Hưu.
Chuyện Giang Đông Tôn thị và Cao Bình Lục gia tuy không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là do Sở Hưu làm, nhưng thủ đoạn cay độc, phương thức quỷ dị đó lại cực giống thủ đoạn của Sở Hưu, hơn nữa Sở Hưu cũng có đủ lý do giết bọn họ.
Đám người bỏ đá xuống giếng với Sở Hưu lúc trước, kết quả sau không đến một năm, tất cả đều chết trong tay Sở Hưu, thực lực và thủ đoạn của y khiến người khác kinh hãi.
Đương nhiên đa số mọi người cũng biết, giang hồ này e là không yên bình nữa rồi.
Nếu Sở Hưu chưa chết, vậy những kẻ thù của y trong quá khứ phải làm sao?
Tu Bồ Đề Thiền Viện chưa thể giết chết Sở Hưu, chẳng lẽ bây giờ lại từ bỏ?
Sở Hưu còn giết chết Trường Vân Tử đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn. Trong Thuần Dương Đạo Môn, có thể nói địa vị của Trường Vân Tử gần với chưởng giáo, có lý nào Thuần Dương Đạo Môn lại bỏ qua?
Hơn nữa trong số đó còn có thần tướng của Thiên Môn, chỉ nghĩ thôi mọi người đã cảm thấy khó lòng giải quyết.
Cho nên khi tin tức này lan truyền trên giang hồ, có người vui vẻ, lại có người âu sầu.
Vui vẻ đương nhiên là những người bên phía Sở Hưu.
...
Trong địa điểm bí mật của nhánh Ẩn Ma tại Đông Tề, Ngụy Thư Nhai khẽ híp mắt ngồi trên ghế dựa, như một ông lão đang phơi nắng nhưng thực tế toàn bộ mật thất chỉ có ánh nến mờ ảo, có vẻ rất âm trầm.
Chử Vô Kỵ ngồi bên cạnh Ngụy Thư Nhai, gương mặt âm trầm hiếm thấy: “Hôm nay lại có người thăm dò ta, muốn làm cho Ngụy lão ngài lấy truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa ra, lại bồi dưỡng một người có thể giữ thể diện cho nhánh Ẩn Ma.”
“Lần này là kẻ nào?” Ngụy Thư Nhai chậm rãi nói.
Chử Vô Kỵ hừ lạnh nói: “Là Tư Đồ lão quái của Quỷ Minh Tông, tên kia ngày thường thì chẳng thấy bóng dáng đâu, đến lúc vớt lợi lộc thì nhanh như chớp. Toàn bộ Quỷ Minh Tông tính cả hắn cũng chẳng tới mười người, vốn đã định giải tán triệt để rồi, nhưng ai biết hắn lôi ở đâu ra một người trẻ tuổi thiên phú không tồi, lôi hết của cải nhà mình ra cho, giờ còn có ý đồ với Ngụy lão ngài.”
Nói đến đây, ngay cả Chử Vô Kỵ vốn rất ít khi nổi giận cũng cảm thấy không nhịn được.
Ngày trước khi bọn họ bồi dưỡng Sở Hưu, trừ nhánh của Ngụy Thư Nhai, chỉ có mình Vô Tướng Ma Tông bỏ chút sức lực, những người khác trong nhánh Ẩn Ma ai nấy sống chết mặc bây.
Còn Sở Hưu bị người khác giết chết chẳng khác nào tát thẳng vào mặt bọn họ, thế nhưng Ngụy Thư Nhai phải tính toán kỹ lưỡng tất cả mọi chuyện, trả giá rất lớn mời Dạ Thiều Nam đến, bọn họ mới chịu ra tay.
Bây giờ bọn họ thấy nhánh bên Ngụy Thư Nhai không có người kế thừa, lại có ý đô với Ngụy Thư Nhai, thật sự quá đáng.
Hơn nữa lý do của đám người kia cũng khá hợp lý, nhánh Ẩn Ma không có nhiều tài nguyên để bồi dưỡng nhiều người thừa kế, trước đó có Sở Hưu, bọn họ cũng không nói gì, nhưng bây giờ Sở Hưu đã không còn, cũng nên chuyển thành người khác chứ?