Đường Nha và Nhạn Bất Quy hai người cùng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chuyện này khiến người trong Trấn Võ Đường cũng rất kinh ngạc.
Tuy bọn họ đều biết Sở Hưu rất coi trọng hai người này nhưng không ai ngờ thiên phú của bọn họ lại mạnh tới mức đó.
Thậm chí Mai Khinh Liên không thể không thừa nhận, trên phương diện nhìn người, Sở Hưu đúng là rất chuẩn.
Hai vị này đi theo Sở Hưu từ lúc còn là sát thủ Thanh Long Hội, trước đó không để lộ ra chút sắc bén nào nhưng đến lúc mấu chốt lại khiến người ta phải lau mắt nhìn lại.
Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Tin xấu là gần đây Trấn Võ Đường ta càng ngày càng bị trèn ép nặng tay hơn.
Ngũ Ương đạo nhân đưa tin cho ta, bệ hạ bảo hắn phối hợp hỗ trợ bào mòn quyền lực của Trấn Võ Đường chúng ta.
Nhưng lão đạo sĩ kia vẫn có chút đạo hạnh, không biết là trước đây bị đại nhân dọa sợ hay là thấy rõ tính cách thật sự của Hạng Long. Ngoài mặt thì hắn đáp ứng nhưng lại lén lút làm cho có lệ, hơn nữa còn đưa tin cho ta.”
Bàng Hổ không hề ngạc nhiên, ngày trước khi hắn còn là Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã từng tiếp xúc với triều đình Bắc Yên, tên Hạng Long này là kiêu hùng trong thế hệ này nhưng vẫn dính bệnh chung của bậc đế vương, đó là đa nghi.
Hạng Long không thể dung tha cho bất cứ ai mà hắn không thể khống chế, Trấn Võ Đường bây giờ chính là như vậy.
“Vậy tin tốt thì sao?”
Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Tin tốt chính là trên giang hồ có tin đồn, đại nhân chưa chết, ngược lại thành đại long thủ của Thanh Long Hội, vừa giết chết Trường Vân Tử, lại một lần nữa nổi danh trên giang hồ!”
Ầm một tiếng, cái ghế dưới chân Bàng Hổ bị hắn nhất thời không khống chế được chân khí làm cho nát bấy, ngay ca Mai Khinh Liên cũng trợn tròn hai mắt.
Đường Nha cười khổ nói: “Hai vị bình tĩnh một chút, bây giờ tin tức này đã đồn khắp giang hồ rồi, thậm chí bên phía đại nhân còn đưa tin bảo chúng ta tới Thanh Long Hội một chuyến, e là phiền toái bây giờ mới bắt đầu này.”
Vừa nghe câu này, Mai Khinh Liên và Bàng Hổ lập tức chuẩn bị lên đường tới Thanh Long Hội.
Chỉ khi Sở Hưu rời khỏi như lúc này, bọn họ mới biết ý nghĩa của Sở Hưu đối với đoàn thể này ra sao, nói là khúc xương quan trọng nhất cũng không sai.
Không có Sở Hưu, bọn họ chỉ có thể duy trì, duy trì tất cả những thứ mà Sở Hưu để lại.
Chỉ khi có Sở Hưu, y mới có thể phát biểu cái nhìn về đại cục, bố trí hàng loạt kế hoạch sau đó.
Mấy ngày sau, đám người của nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ, Lã Phụng Tiên dẫn theo vài chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, lại thêm người của Trấn Võ Đường như Mai Khinh Liên, Đường Nha; tất cả đều tập trung trong Thanh Long Hội.
Đoan Mộc Thiên Sơn là nửa chủ nhân, bối phận cũng cao, Đoan Mộc Thiên Sơn đương nhiên phải phụ trách chiêu đãi những người này.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Đoan Mộc Thiên Sơn mới thầm kinh ngạc, trong lúc bất tri bất giác, thế lực và lực lượng mà Sở Hưu nắm giữa đã lên tới mức kinh người, cho dù không tính lực lượng của Thanh Long Hội cũng để sánh vai với những đại phái nhất lưu, trừ những đại phái đỉnh cao có cường giả Thiên Địa Thông Huyền, còn ai có thế lực như vậy?
Đặc biệt là những người dưới trướng Sở Hưu, số người có thiên phú cực cao nhiều không đếm xuể.
Bản thân đám người Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng đều là cường giả thế hệ trẻ trên Long Hổ Bảng, thiên phú của đám người Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng không tệ.
Thậm chí tông sư võ đạo không phải điểm cuối của bọn họ trong tương lai.
Lúc trước Đoan Mộc Thiên Sơn giao Thanh Long Hội cho Sở Hưu, thật ra lão đang đính cược chính là tương lai của Sở Hưu.
Khi đó tuy Đoan Mộc Thiên Sơn đặt hết tiền cược lên người Sở Hưu, nhưng thật ra lão vẫn thấy thấp thỏm.
Nhưng bây giờ, những người này lại khiến Đoan Mộc Thiên Sơn hết sức tin tưởng.
Hơn nữa Đoan Mộc Thiên Sơn cũng không sợ Sở Hưu sẽ chiếm đoạt Thanh Long Hội, cứ nhìn những thế lực dưới trướng Sở Hưu hiện tại là biết, bất luận Quan Trung Hình Đường hay Trấn Võ Đường, bọn họ đều lưu giữ được đặc điểm và thế lực của riêng mình, chỉ có một điểm giống nhau, đó là tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của Sở Hưu.
Sở Hưu chỉ cần phục tùng, về phần các thế lực này tên là gì, y không quan tâm.
Lúc này trong đại sảnh của Thanh Long Hội, lại thấy được Sở Hưu, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, bắt đầu lên tiếng hỏi, hết sức lộn xộn.
Sở Hưu đành phải bảo mọi người bình tĩnh một chút, tiện đó thuật lại những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua cho mọi người.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tuy trong số những người ở đây có một số không tin Sở Hưu đã chết, ví dụ như Lã Phụng Tiên, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ nổi cho dù tạm thời biến mất trong mắt người giang hồ, Sở Hưu cũng gây ra chuyện lớn như vậy.
Có vài người trời sinh không yên ổn, Sở Hưu chính là người như vậy.
Sau khi hàn huyên một hồi, lúc này Sở Hưu mới nói: “Chư vị, ta gọi tất cả đến đương nhiên không chỉ vì ôn chuyện mà có muốn nói một việc, ta gây ra phiền toái lớn.”
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi chỉ mới thò đầu ra à? Ngươi gây ra chuyện gì?”
Sở Hưu chỉ vào bản thân mình nói: “Bản thân sự xuất hiện của ta đã đại diện cho một phiền toái lớn.
Trước đó Tu Bồ Đề Thiền Viện muốn giết ta, kết quả Tịnh Thiền Trí Tàng đã chết nhưng ta vẫn còn sống, Tu Bồ Đề Thiền Viện liệu có từ bỏ?
Còn cả Thiên Môn, tên điên Huống Tà Nguyệt cũng vậy. Không ai biết rốt cuộc người trong Thiên Môn có xuất hiện trong giang hồ nữa không, nếu là có, chắc Thiên Môn sẽ còn tới gây chuyện với ta.
Hơn nữa gần đây ta còn giết Trường Vân Tử, thân phận của vị này là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân. Hắn chết trong tay ta, nếu tới chuyện này mà Thuần Dương Đạo Môn cũng nhìn được, vậy Thuần Dương Đạo Môn đã chẳng phải Thuần Dương Đạo Môn.
Trên giang hồ này có quá nhiều người có thù oán với ta, nếu chỉ riêng từng người đến thì ta còn không sợ, chỉ sợ bọn họ liên kết lại cùng xuất thủ.”
Mai Khinh Liên trầm giọng nói: “Vậy bây giờ ngươi định làm gì?”
Những người xuất hiện trong đại sảnh này có một số là thủ hạ của Sở Hưu, có một số lại là trưởng bối của y, có một vài người là bằng hữu.
Dù sao bất luận thân phận như thế nào, bọn họ đều có quan hệ mật thiết với Sở Hưu, nói một câu có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh cũng không sai.
Cho nên phiền toái của Sở Hưu cũng là phiền toái của bọn họ, gánh được chuyện này thì lợi ích của Sở Hưu cũng là lợi ích của bọn họ.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện thế này ngoài chống chọi ra còn cách nào nữa đây?
Có người muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi lại giơ cổ ra đợi bọn chúng tới giết?
Vừa vặn có thể mượn cơ hội này khiến người giang hồ chứng kiến lực lượng của chúng ta.
Dùng nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa thì tới lúc mấu chốt vẫn phải xem thực lực.”
Ấn tượng mà Sở Hưu tạo ra cho người trong giang hồ đa số là tâm địa thâm độc, quỷ kế đa đoan vân vân, các thủ đoạn âm mưu tầng tầng lớp lớp.
Nhưng trên thực tế nếu thực lực bản thân đầy đủ, Sở Hưu cũng chẳng muốn dùng loại thủ đoạn đó để giết người.
Đơn giản giơ tay đập chết mới là dùng ít sức nhất, cũng là cách thể hiện lực lượng của bản thân trực quan nhất.
Qua nhiều năm như vậy, Bái Nguyệt Giáo vẫn ở đó, vì sao không ai tới trừ ma vệ đạo, còn ngồi nhìn Bái Nguyệt Giáo phát triển tới mức độ này.
Bởi vì lực lượng của một môn phái đã không cách nào hủy diệt Bái Nguyệt Giáo, liên thủ thì tổn thất lại quá lớn, không ai muốn làm như vậy.
Cho dù chính ma đại chiến lần trước cũng vậy, không phải ai cũng có tấm lòng ôm cả thiên hạ, tình nguyện liều mạng vì chuyện không liên quan tới lợi ích của bản thân.
Đối với Sở Hưu, chuyện lần này là một phiền toái nhưng cũng là một cơ hội, một cơ hội khiến cho mọi người trong giang hồ chứng kiến thực lực của y.
Đến khi ấy, nếu có ai muốn động tới Sở Hưu, vậy phải suy nghĩ xem trong điều kiện không có lợi ích và thù hận lên tới mức tột cùng, rốt cuộc làm vậy có đáng giá không?
Đầu tiên, Sở Hưu nói với Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, nếu ta thật sự khai chiến với các đại phái chính đạo như Tu Bồ Đề Thiền Viện, liệu nhánh Ẩn Ma sẽ có bao nhiêu người ra tay?”
Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Ngụy Thư Nhai im lặng một hồi rồi thở dài nói: “Khi ngươi không gặp chuyện ta còn tưởng dùng uy danh của lão già ta đây là có thể liên kết toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Kết quả sau khi ngươi xảy ra chuyện ta mới biết nhánh Ẩn Ma vốn đã tàn phế tới mức triệt để rồi, lão già ta chỉ là một biểu tượng dán trên vách tường mà thôi, làm sao che nổi căn phòng bị gió lùa khắp bốn phương.”