Mai Khinh Liên gật đầu, lui xuống.
Còn lúc này thấy Mai Khinh Liên rời khỏi, Mục Tử Y ở đằng khác vẫn luôn lén lút quan sát Sở Hưu và Mai Khinh Liên, cũng thở phào một hơi.
Không biết vì sao, vừa thấy Mai Khinh Liên vô cùng xinh đẹp, trong lòng cô bất giác dâng lên cảm giác đối địch, một cảm giác muốn đẩy hẳn đối phương ra khỏi Sở Hưu.
Vừa hay lúc này Lạc Phi Hồng lại đi tới bên cạnh Mục Tử Y, Mục Tử Y đột nhiên mở miệng hỏi: “Lạc tỷ tỷ, vị Mai phu nhân của Trấn Võ Đường này ở bên Sở công tử từ lâu rồi à?”
Lạc Phi Hồng hơi hiếu kỳ vì sao Mục Tử Y lại quan tâm tới chuyện này, nhưng cô nàng vẫn buột miệng trả lời: “Hình như từ lâu rồi, trước đây Mai Khinh Liên là phu nhân của Quan Tư Vũ, đương nhiên chỉ là thân phận bề ngoài, sau khi Quan Tư Vũ chết, cô ta luôn đi theo tên Sở Hưu kia.
Thật ra trong bóng tối, Mai Khinh Liên là thánh nữ của Âm Ma Tông, quan hệ với Ngụy Thư Nhai Ngụy lão cũng rất tốt, trong nhánh Ẩn Ma cũng khá có địa vị.”
Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Mục Tử Y còn thấy lo lắng, nhưng nghĩ lại tuy Mai Khinh Liên là thánh nữ của Âm Ma Tông, nhưng bây giờ cô cũng có thể đại diện cho Thanh Long Hội, điều này khiến Mục Tử Y cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đương nhiên quan trọng nhất là cô trẻ hơn Mai Khinh Liên.
Đương nhiên nếu những lời trong lòng của cô mà bị Lạc Phi Hồng biết được, chắc chắn Lạc Phi Hồng sẽ chế giễu cô quá đơn thuần.
Có một số nam nhân thích tuổi trẻ, nhưng cũng có một số người thích dáng vẻ thành thục.
Lúc này bên phía kia Sở Hưu và Mai Khinh Liên đã trao đổi xong, tiếp theo lại bàn với Ngụy Thư Nhai chuyện mời Vô Tướng Ma Tông xuất thủ.
Tuy Vô Tướng Ma Tông vẫn luôn đứng về phía Côn Luân Ma Giáo chính thống, nhưng không nghĩa là Sở Hưu với thân phận người thừa kế có thể điều động Vô Tướng Ma Tông.
Thân là bề trên, làm việc phải có thưởng có phạt, hiện giờ Sở Hưu còn chưa thống lĩnh nhánh Ẩn Ma cho nên nếu muốn Vô Tướng Ma Tông cam tâm tình nguyện ra tay, dù sao y cũng phải thể hiện một chút thành ý.
Thành ý của Sở Hưu chính là giúp Vô Tướng Ma Tông âm thầm thành lập một số cứ điểm tại khu vực Bắc Yên.
Vô Tướng Ma Tông là thế lực thâm căn cố đế trong nhánh Ẩn Ma, hơn nữa quanh năm nhảy ra gây chuyện, đa số bọn họ ẩn giấu tương đối sâu, hơn nữa phạm vi thế lực tập trung phần nhiều trên đất Đông Tề.
Sở Hưu là rắn bản địa trong khu vực Bắc Yên, nếu có Trấn Võ Đường mở cửa sau cho Vô Tướng Ma Tông, mức độ ẩn giấu thậm chí còn tốt hơn so với ở Đông Tề.
Sau khi bàn bạc xong vài chuyện, Ngụy Thư Nhai mới hỏi: “Lúc trước ngươi nói ngươi nắm chắc sẽ đối phó được với Thần Tăng Rama, rốt cuộc ngươi định làm thế nào? Đó là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tuyệt đối không được khinh địch đâu đấy.”
Sở Hưu nói: “Đương nhiên ta sẽ không khinh thường cường giả cấp bậc này rồi.
Ngụy lão, ngài còn nhớ vừa rồi ta đã kể, trong khu vực Lục Đô không ngờ còn có người tu luyện tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tuy ở nơi đó không cách nào vận dụng chân khí chứ đừng nói tới lực lượng thiên địa, ngay cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng chỉ có thể không ngừng rèn luyện cơ thể.
Ngài nói xem nếu ta mang người ở đó ra, liệu có chống nổi Rama không?”
Đây không phải ý tưởng đột ngột của Sở Hưu mà ngay khi phát hiện mình có thể dùng chìa khóa Thông Thiên trong cơ thể để ra vào Lục Đô bất cứ lúc nào, y đã có suy nghĩ như vậy.
Ông lão Thương Thiên Lương kia là cường giả Thiên Địa Thông Huyền hàng thật giá thật, không lợi dụng một chút chẳng đáng tiếc quá ư?
Ngụy Thư Nhai nghe được kế hoạch của Sở Hưu, lão hơi cau mày, trầm giọng nói: “Kế hoạch của ngươi tuy không có vấn đề, nhưng lão già ta đây vẫn phải nói thêm một câu, trên thế gian này thứ khó khống chế nhất chính là con người.
Ngươi có thể lợi dụng hắn, hắn cũng có thể lợi dụng ngươi, tóm lại phải cẩn thận với tất cả những thứ không nằm phạm vi khống chế của lực lượng bản thân.”
Ngụy Thư Nhai sống cả đời rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy? Lão cũng lo Sở Hưu sẽ chịu thiệt trong chuyện này.
Sở Hưu gật đầu nói: “Ngụy lão yên tâm, trong lòng ta hiểu mà, nếu không tin tưởng tuyệt đối ta cũng không chơi nước cờ hiểm.”
Nghe Sở Hưu nói như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Hưu không phải hậu bối bình thường, thành tựu của y thậm chí khiến cho một số kiêu hùng ma đầu cũng thấy xấu hổ.
Ngụy Thư Nhai hắn già rồi, làm chuyện gì cũng quá ổn định, thiếu quyết đoán.
Cho nên những chuyện này lão hầu như không nhúng tay vào, chỉ nhắc nhở Sở Hưu những lúc cần, đề phòng Sở Hưu làm việc quá mức cấp tiến.
Sau khi bố trí xong bên phía này, Sở Hưu lại lập tức đi tới địa điểm không gian bạc nhược, tiến vào trong Lục Đô.
Y không biết Tu Bồ Đề Thiền Viện hay Thuần Dương Đạo Môn sẽ ra tay vào lúc nào, bọn họ có liên thủ hay không, dù sao bên phía y cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị kỹ càng tất cả, không được chậm một khắc nào.
Khi bước vào thế giới tràn ngập cát vàng một lần nữa, Sở Hưu cảm thấy rất không thoải mái.
Tuy giang hồ ở bên ngoài cũng tràn ngập giết chóc như vậy, cũng hết sức tàn khốc, nhưng dù sao cũng tốt hơn cái vùng đất tử vong này.
Trong khu vực đầy cát vàng này, Sở Hưu không có cảm giác phương hướng gì, cho dù đây đã là lần thứ hai y bước vào.
Nhưng trước đó Sở Hưu từng lưu lại một ấn ký ở đây, tuy đã qua một thời gian nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức của ấn ý.
Theo hướng ấn ký đó, Sở Hưu đi thẳng về phía Thương Thành.
Lúc này trong THương Thành, phần lớn mọi người đang đào bới xây dựng mật thất dưới đất, nơi sâu nhất thậm chí tới hơn mười trượng, đây là để đề phòng cơn bão đen.
Đừng nhìn bây giờ Thương Thành đều dùng đá tảng chồng chất lên, trông có vẻ vô cùng kiên cố, nhưng khi gặp bão đen thậm chí không giữ nổi một ngày, trực tiếp bị san bằng.
Chỉ có khu vực dưới đất mười trượng mới chống cự được lực lượng cường đại của bão đen, sau đó đợi bão đen kết thúc lại trở về xây dựng Thương thành, đây là phương pháp vẹn toàn mà người trong Lục Đô dùng tính mạng mấy đời mới tìm hiểu được.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là ngươi phải tích lũy đủ để đợi qua cơn bão đen. Trong hoàn cảnh ác liệt dưới lòng đất hơn mười trượng, tiêu hao hơn ở trên mặt đất tới vài chục lần, thường là một cơn bão đen qua đi có không ít người bị nghẹn chết dưới lòng đất.
Nhưng lần này, người trong Thương Thành lại nở nụ cười hiếm thấy.
Nhờ vào chỗ Hồi Huyết Đan của Sở Hưu, lần này mọi người trong Thương Thành chắc chắn sẽ chống chọi qua được cơn bão đen.
Tuy trong Lục Đô, mọi người đã không còn mấy cảm xúc về cái chết, nhưng nếu sống được, không ai lại muốn đi chết.
Thương Ỷ và Thương Thiên Lương đứng trên cửa thành, Thương Thiên Lương thở dài một tiếng nói: “Đã rất lâu rồi không thấy tình hình thế này.”
Ỷ Nhi, gia gia già rồi, thời gian che chở cho Thương Thành cũng chỉ có hạn, tiếp theo Thương Thành phải giao cho con.
Vốn dĩ đây là trách nhiệm của phụ thân con, nhưng bây giờ lại phải đặt lên vai con.”