Đoan Mộc Thiên Sơn gật đầu, nhưng lúc này lão cũng âm thầm kinh ngạc, quan sát Thương Thiên Lương.
Sở Hưu nói vị này có thể ngăn cản Thần Tăng Rama, nhưng có nhìn thế nào thì Thương Thiên Lương này cũng không giống chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Khi Đoan Mộc Thiên Sơn quan sát Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương cũng liếc nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn một cái, nhưng chính cái nhìn này lại khiến Đoan Mộc Thiên Sơn cảm thấy đau nhói.
Trong hoàn cảnh khốc liệt của Lục Đô, Thương Thiên Lương cũng dẫn theo toàn bộ Thương Thành trải qua vô số chém giết mới bảo tồn được căn cứ nho nhỏ đó.
Lại thêm hoàn cảnh Lục Đô không coi mạng người ra gì, sát ý hung tàn trên người Thương Thiên Lương chỉ lộ ra một chút thôi cũng mạnh hơn lão sát thủ như Đoan Mộc Thiên Sơn.
Đoan Mộc Thiên Sơn thầm run rẩy, lập tức dẫn hai người đi tắm rửa thay quần áo.
Trong khoảng thời gian này, Thương Thiên Lương vẫn không nói một lời, chỉ quan sát xung quanh.
Loại người như tính cách như Sở Hưu, y nói mình gây ra vô số thù hận ở thế giới bên ngoài, nhưng tương tự, chắc chắn số người dưới trướng y cũng nhiều không đếm xuể.
Thật ra tòa nhà Thanh Long Hội trước mắt đã khiến Thương Thiên Lương cực kỳ chấn động.
Thật ra tất cả cư dân trong Thương Thành đều là binh sĩ, tất cả mọi người bất luận có truyền thừa hay không có truyền thừa, không một ai có thiên kiến bè phái, tất cả võ đạo đều công khai, tất cả mọi người đều có thể tu luyện.
Nhưng trong Thương Thành, người người tu luyện võ đạo là để sinh sống, còn đám người trong Thanh Long Hội này, Thương Thiên Lương có thể cảm giác rõ rệt, sát khí trên người bọn họ, khí thế trên người bọn họ. Bọn họ tu luyện võ đạo là để giết người!
Có hàng loạt cỗ máy giết người được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, dẫu cho Thương Thiên Lương còn không hiểu địa vị của Sở Hưu ở thế giới ban ngoài ra sao nhưng chắc chắn không thấp.
Tới khi Đoan Mộc Thiên Sơn dẫn hai người tắm rửa xong, Thương Thiên Lương và Thương Ỷ không có yêu cầu gì khác, yêu cầu của bọn họ chỉ có một, đó là ăn!
Trong Thương Thành, thân là thành chủ và cháu gái duy nhất của thành chủ, đương nhiên bọn họ sẽ không chết đói, nhưng Sở Hưu cũng từng ăn thử cái bánh làm từ Phủ Mông Thụ, vị như nhai sáp nến, chẳng khác gì ăn đất.
Đối với đại đa số võ giả, thật ra ham muốn ăn uống là không quan trọng, nhưng đối với Thương Thiên Lương và Thương Ỷ, đây là thứ chỉ tưởng tượng ra từ sách vở thời thượng cổ.
Cho nên trước sắc mặt quái dị của Đoan Mộc Thiên Sơn, trong vòng nửa canh giới hai người ăn hơn trăm mâm đồ ăn, bộ dáng chẳng khác nào quỷ chết đói đầu thai.
Một con gà mà mấy ngụm thôi đã vào bụng Thương Thiên Lương, Thương Ỷ tuy là nữ giới nhưng cũng chẳng khác hơn Thương Thiên Lương bao nhiêu.
Tuy lực lượng thuần túy mà nguyên liệu nấu ăn bình thường này mang lại còn không nhiều bằng một viên Hồi Huyết Đan, nhưng cảm giác chắc bụng lại không thể sánh nổi.
Mục Tử Y đứng bên cạnh Sở Hưu, cô trợn tròn hai mắt nói: “Sở công tử, ngươi có chắc vị lão tiên sinh này có thể thắng được Rama không? Sao ta cảm thấy ngoài ăn nhiều ra hắn chẳng có chỗ nào đặc biệt cả?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không cần hắn thắng được Rama, thực ra tính khắp cả giang hồ liệu có mấy người dám nói chắc chắn mình sẽ thắng được Rama? E là ngay cả Dạ Thiều Nam cũng không dám nói câu này, ta chỉ cần hắn ngăn cản Rama thôi là đủ.
Còn điểm đặc biệt của hắn, hắn ăn nhiều chính là đặc biệt.”
Nói xong câu này, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, Mục Tử Y kinh ngạc nói với Đoan Mộc Thiên Sơn: “Nghĩa phụ, Sở công tử nói vậy là có ý gì? Vì sao ăn nhiều lại là đặc biệt?”
Đoan Mộc Thiên Sơn nhìn Thương Thiên Lương vẫn đang điên cuồng nhét đồ vào miệng, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì nói: “Đương nhiên là đặc biệt rồi, đổi lại là võ giả khác ăn nhiều đồ như vậy làm sao tiêu hóa được? Khéo đã no căng cả bụng rồi, nhưng con nhìn vị này xem, còn chưa đủ đặc biệt ư?”
Ngay trước khi Sở Hưu tới tìm Thương Thiên Lương, thật ra trên giang hồ đã bắt đầu nổi sóng ngầm cuồn cuộn.
Hạo Nhật Phong, Hà Đông Quận, Đông Tề, đây chính là sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn, cực kỳ rộng lớn hùng vĩ.
Mấy ngàn năm, cái gọi là Hạo Nhật Phong thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường mà thôi.
Mãi tới khi tiên tổ Thuần Dương Đạo Môn ngày trước tới đây thành lập Thuần Dương Đạo Môn, từ từ gia cỗ ngọn núi, khắc họa trận pháp, hơn nữa chế tạo nhiều kiến trúc như đạo quan lầu các, khiến cho toàn bộ Hạo Nhật Phong lóng lánh sắc vàng, cho dù đứng cách mười dặm cũng cực kỳ bắt mắt, có thể coi là tiêu điểm của toàn bộ Hà Đông Quận.
Lúc này trong Thuần Dương Đạo Môn, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, thi thể Trường Vân Tử đặt trong đại điện, ngực còn một lỗ thủng do nhát đâm từ Vấn Thiên Bá Thương của Sở Hưu.
Thi thể được người của Chân Vũ Giáo đưa tới, người của Chân Vũ Giáo có thể tưởng tượng được một khi người của Thuần Dương Đạo Môn chứng kiến thi thể này, họ sẽ kích động tới mức nào. Cho nên sau khi ném thi thể lại, hắn trực tiếp quay người rời khỏi.
“Sở Hưu! Thuần Dương Đạo Môn ta không đội trời chung với ngươi!”
Một lão đạo sĩ hạ giọng gầm lên, như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.
Tiếng gầm của lão đạo sĩ này như mở một miệng cống phát tiết, hàng loạt lão đạo sĩ và đạo sĩ trung niên trong đại điện của Thuần Dương Đạo Môn cũng bắt đầu mắng nhiếc Sở Hưu, bộ dáng như muốn chém Sở Hưu trăm ngàn nhát.
Lúc này người đứng cạnh thi thể Trường Vân Tử nhất lại là một lão đạo sĩ tóc tai rối bời, thân thể đầy bụi bẩn.
Hắn chính là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn hiện tại, Thủ Dương Chân Nhân ~ Lãng Vân Tử.
Có thể nói vị chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn này là người khiêm nhượng tới cực điểm, là một trong những người kín tiếng nhất trong Tam Đại Đạo Môn ngày hôm nay.
Nhưng nghe nói hồi trẻ tính cách Lăng Vân Tử cũng cực kỳ sắc bén, là người đứng đầu Long Hổ Bảng trong thời kỳ đó, là người tính cách nóng nảy, ghét ác như thù. Bên dưới Thuần Dương Kiếm của hắn, tà ma lẩn tránh, thậm chí từng dùng sức một người tiêu diệt một đại tông môn Ma đạo, một người một kiếm bày ra Cửu Tiêu Thuần Dương Đại Trận, khiến cho toàn bộ tông môn Ma đạo kia không còn một bóng người. Từ đó trở đi Lăng Vân Tử cũng nổi danh trên giang hồ. Cũng vì trận chiến này, Lăng Vân Tử kế thừa vị trí chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, cũng coi như tấm gương của mọi người.
Nhưng không biết vì sao sau khi Lăng Vân Tử tiếp nhận vị trí chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn, càng ngày hắn càng khiêm nhượng, thậm chí toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn cũng ít có đệ tử được thấy hắn.
Chuyện này cũng khiến cho vị chưởng giáo lúc nổi danh nhất từng đứng trong năm người mạnh nhất Phong Vân Bảng, nhưng mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện trên bất cứ tấm bảng nào.
Lúc này nhìn thi thể chết không nhắm mắt của Trường Vân Tử, Lăng Vân Tử dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, khéo con mắt của Trường Vân Tử lại, thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này khiến tất cả mọi người trong đại điện yên tĩnh trở lại, ánh mắt cùng nhìn sang phía Lăng Vân Tử.