Trước khi Sở Hưu xuất hiện, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Ngụy Thư Nhai trong nhánh Ẩn Ma là Chử Vô Kỵ.
Nhưng so với Sở Hưu, Chử Vô Kỵ có một khuyết điểm, đó là hắn nhập hồi giữa đường, không phải truyền nhân chính thống của nhánh Ẩn Ma.
Cho nên Chử Vô Kỵ chỉ có thể là thủ hạ của Ngụy Thư Nhai chứ không thể trờ thành người thừa kế của toàn bộ nhánh Ẩn Ma, cũng không thể trở thành nhân vật đại diện.
Tuy trên thực tế bây giờ nhánh Ẩn Ma đã không còn nhiều liên hệ với Côn Luân Ma Giáo, nhưng danh phận chính là danh phận, ngươi không có danh phận, ngươi cũng không thể ngồi vào vị trí này.
Nhưng Sở Hưu lại khác, tuy thân phận truyền nhân ‘chính thống’ Côn Luân Ma Giáo của y còn phải bàn luận, nhưng ít nhất cũng được tất cả mọi người thừa nhận.
Đương nhiên Chử Vô Kỵ cũng không muốn vị trí này, hắn là người hiểu chuyện, không lâu sau khi gia nhập nhánh Ẩn Ma, hắn đã thấy rõ bản chất của nhánh Ẩn Ma. Cho nên trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, hắn chỉ trung thành với một người duy nhất, chính là Ngụy Thư Nhai.
Chử Vô Kỵ liều mình chiến đấu ở đây không phải vì Sở Hưu, nên nói hắn vì Ngụy Thư Nhai, chiến đấu vì lợi ích nhánh Ngụy Thư Nhai. Mà bây giờ người đại diện cho nhánh của bọn họ chính là Sở Hưu.
Dùng cảnh giới cảnh giới Chân Đan giao chiến với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Chử Vô Kỵ từ lúc đầu bị áp đảo đã thành phản công. Người sáng suốt đều nhìn ra được nếu sau trận chiến này Chử Vô Kỵ không chết, có lẽ y sẽ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Mà ngoài Chử Vô Kỵ, biểu hiện của Lã Phụng Tiên cũng cực kỳ bắt mắt.
Đối thủ của Lã Phụng Tiên chính là tiểu sư thúc của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử, cũng là đệ tử bối phận chữ vân nhỏ tuổi nhất trong Thuần Dương Đạo Môn.
Thực lực Tịch Vân Tử vốn sâu không lường được, thậm chí không ai biết tin hắn thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan. Hơn nữa qua bao năm như vậy, không chỉ người trong giang hồ, thậm chí người trong Thuần Dương Đạo Môn cũng không biết về thực lực của Tịch Vân Tử, đều nhất trí cho rằng chưởng môn đời trước già quá hóa hồ đồ nên trước lúc chết mới nhận hắn làm đệ tử.
Kết quả sau khi Tịch Vân Tử thể hiện thực lực thật sự của mình, tất cả mọi người mới bị thuyết phục.
Không ngờ vị này lại có Thuần Dương Đạo Thể, cho nên mới càng phù hợp với thần binh Thuần Dương.
Cho dù hắn suốt ngày bỏ bê việc tu luyện, nhưng chỉ cần ở trong bầu không khí của Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Cương Khí của hắn sẽ tự động tích lũy, tu vi từ từ tăng cường, chẳng khác nào gian lận.
Đương nhiên nếu so về gian lận thì Lã Phụng Tiên còn hơn cả Tịch Vân Tử.
Có đôi khi bản thân vận may đã là loại gian lận lớn nhất.
Hai người kia đều là loại không thể xét theo lẽ thường, trong đó một cầm trong tay thần binh Thuần Dương , một cầm trong tay thần binh Vô Song của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngay cả vẻ ngoài của thần binh cũng rất tương tự.
Cho nên trận chiến của hai người này tạo thành uy lực khiến đại đa số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng thấy xấu hổ.
Nhưng sau khi hai bên giao thủ trong thời gian dài, cuối cùng bên chiếm thượng phong vẫn là Lã Phụng Tiên.
Không phải vì tu vi Tịch Vân Tử yếu, cũng không phải vì thần binh Thuần Dương không bằng Vô Song mà vì chiến ý trên người Tịch Vân Tử không cách nào sánh bằng Lã Phụng Tiên.
Nhìn Lã Phụng Tiên ở trước mắt, tay múa thần binh Vô Song, phát huy uy lực của Ma Thần Vô Song Kích tới mức cực hạn, ngay cả tướng mạo tuấn tú cũng bắt đầu vặn vẹo giữa ma khí vô biên; Tịch Vân Tử bị đánh tới mức phải lùi từng bước một về phía sau, hai tay run rẩy nhưng cũng chỉ có nước cười khổ không thôi.
Lã Phụng Tiên chiến ý vô song nhưng hắn lại không có chiến ý, nói chính xác hơn, vốn là trận này không cần phải đánh.
Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ ra sao? Là thời điểm suy yếu nhất trong suốt mấy ngàn năm qua, không người kế tục, tương lai cũng không thấy được con đường phía trước.
Trong thời điểm này, Thuần Dương Đạo Môn nên khiêm nhượng tới cực điểm, tích cóp lực lượng để tính toán cho tương lai.
Kết quả Trường Vân Tử thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân nhưng tự dưng lại đi kết thù, cuối cùng bản thân còn bị người ta giết.
Mà cái chết của hắn cũng gián tiếp kích thích tất cả mọi người trong Thuần Dương Đạo Môn, bất đắc dĩ buộc phải triển khai lần Chính Ma Đại Chiến này diệt trừ Sở Hưu.
Lăng Vân Tử là người hiểu chuyện, Tịch Vân Tử cũng là người hiểu chuyện.
Bọn họ tiến hành trận chiến này chỉ đơn thuần là bị cuốn theo, không muốn đánh cũng phải đánh.
Còn bên phía Sở Hưu là thề sống thề chết phải bảo vệ lực lượng của bên mình. Sở Hưu còn là huynh đệ kết giao bằng cả tính mạng với Lã Phụng Tiên , sao hắn lại không tử chiến vì Sở Hưu cơ chứ?
Có thể nói ngay cả ý chí của hai bên cũng không cùng một cấp bậc, muốn Trường Vân Tử sục sôi chiến ý như Lã Phụng Tiên thật quá khó khăn.
Trong số những người đứng xem, bọn họ chứng kiến thực lực mà Lã Phụng Tiên thể hiện, cũng thầm kinh ngạc.
Thật ra ban đầu trong thế hệ trẻ vị này của không mấy nổi bật, tuy hắn có truyền thừa của Lã Ôn Hầu nhưng thế hệ của Sở Hưu có quá nhiều yêu nghiệt. Chỉ riêng Sở Hưu, Trương Thừa Trinh và Tông Huyền đã cướp mất tầm mắt của đa số mọi người, còn có Vô Song Công Tử Thiên Hạ Kiếm Tông Doanh Bạch Lộc tuy khiêm nhường nhưng tiếng tăm càng lớn cùng với thiên tài kiếm đạo Phương Thất Thiếu.
Lã Phụng Tiên lại không tranh không đoạt, thanh danh của hắn xưa nay vẫn thuận theo tự nhiên. Mãi tới thời khắc này mọi người mới phát hiện không ngờ vị này lại có tài hoa kinh thế như vậy.
Đồng thời, một số người biết chuyện cũng thầm lắc đầu, Việt Nữ Cung làm một việc quá ngu ngốc, lại định lợi dụng một thiên tài với tài hoa kinh thế như vậy như vật dụng, người như vậy phải lôi kéo mới đúng!
Chỉ tiếc đối phương là bằng hữu thân thiết với Sở Hưu, còn là loại kết giao bằng cả tính mạng. Nếu Sở Hưu thật sự không qua được chuyện lần này, không khéo cả Lã Phụng Tiên cũng mất mạng theo.
Trên núi hoang cách đám người quan sát không xa, đứng từ trên cao nhìn xuống cũng là vị trí rất tốt để quan sát trận chiến. Thế nhưng không mấy ai tập trung ở đây, nguyên nhân rất đơn giản, vì nơi này đã bị người ta chiếm giữ, hơn nữa còn là một vị mà đại đa số mọi người không trêu chọc nổi.
Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly đứng chắp tay. Bên cạnh hắn, Phương Thất Thiếu ngồi xếp bằng dưới đất, giả bộ quan sát cẩn thận nhưng nhân lúc Độc Cô Ly không chú ý là lôi một bình hồ lô nhỏ tinh xảo ra nhấp một ngụm.
“Thất Thiếu, ngươi thấy thế nào?”
Lúc này Độc Cô Ly đột nhiên mở miệng, dọa cho cánh tay của Phương Thất Thiếu run lên một cái, vẩy ít rượu vào tay. Chuyện này khiến hắn do dự một hồi, rốt cuộc mình có nên liếm hay không đây? Hình như vừa rồi mình đi tiểu xong còn chưa rửa tay.
Nghe Độc Cô Ly nói vậy, Phương Thất Thiếu vô thức đáp: “Còn thế nào nữa, dùng mắt mà nhìn.”
Độc Cô Ly trừng mắt: “Ta hỏi ngươi thấy trận chiến này thế nào?”